Đại Mộng Chủ

Chương 1006: Đánh cờ



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân tông


Hai tay Thẩm Lạc bấm niệm pháp quyết, miệng nói lẩm bẩm, hai sợi tóc lập tức nhanh chóng bành trướng, hóa thành hai bóng người, chính là Ngưu Ma Vương và Trấn Nguyên Tử.

Mà khí tức hai người rất thật, không khác gì Ngưu Ma Vương, Trấn Nguyên Tử, nhìn không ra bất luận sơ hở gì.

"Nghe nói Hoàng Đình Kinh và Thất Thập Nhị Biến Phương Thốn sơn huyền diệu không gì sánh được, hôm nay thấy quả là thế, mượn vật hóa hình thuật này là vận dụng Thất Thập Nhị Biến, quả nhiên huyền diệu, bội phục." Trấn Nguyên Tử khen ngợi.

"Trấn Nguyên đạo hữu quá khen, thời gian còn lại không nhiều, chúng ta tranh thủ thời gian hành động đi." Thẩm Lạc gật gật đầu, phất tay thu Dương Tiễn, Nhiếp Thải Châu, Thanh Lư vào không gian Thiên Sách, sau đó hai tay đại phóng kim quang, lần nữa thi triển Chấn Sí Thiên Lý bay về phía Phong Đô thành.

Trấn Nguyên Tử bấm niệm pháp quyết thôi động Địa Thư, khuếch tán phạm vi uy năng bảo vật này ra.

Mà Ngưu Ma Vương thì ngồi dưới đất, Ô Côn kia thì ngồi xếp bằng đối diện, gã không lập tức thi pháp, việc này cần phối hợp cùng bọn Thẩm Lạc.

Hơn nửa canh giờ sau, bên hông Trấn Nguyên Tử hiện lên lục quang, một khối ngọc giác bay ra, phía trên hiện ra một hàng chữ nhỏ: đã sẵn sàng.

Ngưu Ma Vương thấy vậy, lập tức vận chuyển hư không ảo mộng đại pháp, trong đôi mắt dần dần hiện ra một tầng bạch quang mông lung, nhìn về phía mắt Ô Côn.

Mắt Ô Côn đờ đẫn tựa hồ bị truyền nhiễm, cũng hiện ra điểm điểm bạch quang, nhìn quỷ dị không nói lên lời.

Ngưu Ma Vương không ngừng bấm niệm pháp quyết, thời gian trôi qua từng giờ, bạch quang trong mắt Ô Côn càng ngày càng thịnh, cuối cùng hai mắt đều biến thành màu trắng.

"Mau!" Ngưu Ma Vương khẽ quát một tiếng, bấm tay điểm mi tâm Ô Côn một cái.

Thân thể Ô Côn run lên, lập tức lại khôi phục nguyên dạng, bất quá chỗ mi tâm y hiện ra một đoàn phù văn giống như con mắt, chậm rãi chuyển động.

Giờ khắc này, trong một tòa cung điện khổng lồ nào đó ở Phong Đô thành, một mâm tròn lớn như núi treo cao ở đây, trên mâm tròn có sáu lỗ thủng đen kịt, sắp xếp theo thứ tự, trong lỗ thủng sâu không thấy đáy, không biết liên thông tới đâu.

Một cỗ lực lượng luân hồi mênh mông như thiên địa từ trên mâm tròn tản ra, hơi tới gần, trước mắt sẽ xuất hiện vô số ảo giác, giống như kiếp trước của mình vậy.

Vật này chính là Lục Đạo Luân Hồi Bàn, khống chế sinh linh luân hồi vãng sinh của thế gian.

Từ xưa đến nay, Lục Đạo Luân Hồi Bàn vốn chuyển động ngày đêm không thôi, giờ phút này đã ngừng chuyển động, phía trên quang mang cũng ảm đạm.

Giờ phút này mười hai tên tu sĩ đứng quanh Lục Đạo Luân Hồi Bàn, đều là Quỷ tộc, trong tay đều cầm lấy một đại kỳ màu đen.

Những đại kỳ này lấy bạch cốt làm cán, cờ xí dài hơn một trượng, mỗi một mặt cờ tản mát ra khí tức cường đại dị thường, có thể so với pháp bảo thượng phẩm.

Trên mười hai lá cờ lớn đều thêu một đồ án quái vật hình người, có sáu chân bốn cánh, không diện mục, còn có thân chim mặt người, chân thừa lưỡng long.

Mỗi một quái vật hình người này đều khí thế kinh người, phảng phất cự nghiệt thời kỳ viễn cổ, trong khi nhìn quanh uy chấn hoàn vũ.

Mười hai tên tu sĩ kia bấm niệm pháp quyết thôi động đại phiên màu đen, từng vòng từng vòng gợn sóng ánh sáng màu đen từ trên mười hai lệnh kỳ tuôn ra, hình thành một tòa pháp trận lục giác to lớn, bao phủ Lục Đạo Luân Hồi Bàn vào trong đó.

Lục giác pháp trận to lớn kia tràn đầy vô tận khí tức Man Hoang, uy lực lớn đến kinh người, gắt gao phong ấn Lục Đạo Luân Hồi Bàn và hư không chung quanh, không biết là pháp trận gì.

Mười hai tên tu sĩ kia, mỗi một tên tu vi đều đạt đến Chân Tiên hậu kỳ, có hai tên thậm chí đạt tới Chân Tiên đỉnh phong, cách cảnh giới Thái Ất chỉ một bước, nhưng bọn chúng thôi động pháp trận vẫn phải cố hết sức.

Ngoài mười hai người này, trong điện còn đứng một tên Ma tộc, chính là Cửu Minh.

Mà bên ngoài cung điện khổng lồ, trú đóng từng tầng Quỷ Tướng và Ma Binh, vây cả tòa cung điện này chật như nêm cối.

"Rất tốt, các ngươi cứ tiếp tục thôi động Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận này, duy trì ba ngày trở lên, những Cửu U Thủy này, có thể khôi phục âm khí nhanh chóng, đủ để chèo chống ba ngày." Cửu Minh phân phó.

Trong lúc nói chuyện, gã phất tay áo lên, mười hai bình ngọc màu đen bay ra ngoài, rơi vào bên cạnh mười hai tên quỷ tu.

"Đa tạ Cửu Minh đại nhân, chúng ta tất sẽ dụng tâm thi pháp, không lười biếng." Một nam tử mặc hắc bào nói.

Người này tướng mạo giống Ô Côn đến bảy tám phần, cũng là một trong quỷ tu Chân Tiên đỉnh phong kia.

Cửu Minh gật gật đầu, quay người đi ra ngoài, đi tới thiên điện bên cạnh.

Một tu sĩ Ma tộc đứng ở chỗ này, khí tức người này phi thường thuần tuý Ma tộc, thân hình cao lớn, đầu có hai sừng, tu vi đạt đến Chân Tiên hậu kỳ đỉnh phong.

"Cửu Minh đại nhân, dừng Lục Đạo Luân Hồi Bàn là được rồi, sao còn phải sử dụng Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát đại trận phong ấn vậy? Pháp trận này chính là Thượng Cổ tàn trận, mặc dù được Xi Vưu đại nhân thôi diễn, đã hoàn thiện hơn phân nửa, nhưng vẫn chưa chữa trị triệt để, thôi động bỏ ra đại giới rất lớn, sẽ thu nạp bản mệnh nguyên khí người bày trận, một mực duy trì ba ngày, tu vi mười hai người này sợ rằng sẽ tổn hao nhiều." Nhìn thấy Cửu Minh đến, Ma tộc song giác vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói.

"Hồ đồ! Những người kia đều là tu sĩ Thái Ất, chờ bọn hắn phát hiện không thể rời Minh giới, sẽ cam tâm chịu quản chế sao. Trước mắt lực lượng Tam Giới còn sót lại đều trong tay bọn hắn, không thể coi thường mảy may! Về phần những quỷ tu kia, bất quá là một ít quân cờ có thể tùy ý vứt đi, có gì đáng tiếc." Ánh mắt Cửu Minh quét ngang, âm thanh lạnh lùng nói.

Ma tộc song giác vội vâng vâng đáp, không còn dám mở miệng nữa.

"Tất cả chiến lực Địa Phủ đã rút về chưa?" Cửu Minh hỏi.

"Trừ các nơi Hà Thần, Sơn Thần, Thổ Địa, tất cả chiến lực khác đều đã rút về Phong Đô thành, ngoài thành bày ra ba đạo phòng tuyến, cấm chế bên trong Phong Đô thành đều đã mở ra, dù đại năng Thiên Tôn đến, cũng vô pháp lặng yên không tiếng động chui vào, Cửu Minh đại nhân ngài cứ yên tâm." Song giác Ma tộc vội vàng nói.

Cửu Minh gật gật đầu, đang muốn nói thêm gì nữa, một tiếng vang thật lớn đột nhiên từ đằng xa truyền đến, mặt đất thiên điện nơi này cũng rung theo. Bọn Ma Binh Quỷ Tướng bên goài cũng kinh sợ ồn ào theo.

"Chuyện gì xảy ra?" Song giác Ma tộc giật mình, vội vàng lấy ra pháp khí truyền tin, hỏi thăm tình huống bên ngoài.

Cấm chế Phong Đô thành đều đã khởi động, thần thức của bọn chúng cũng bị ngăn cách, không thể cảm giác tình huống bên ngoài.

Cửu Minh vẫn trấn định, lật tay lấy ra một tấm gương màu vàng đất.

Kính này lấy gỗ đào làm khung, chung quanh là phù điêu hình người quay quanh rất sống động, nhìn thần sắc thống khổ dị thường.

Chung quanh phù điêu quấn quanh từng đạo huyết hồng ma văn, tản ra trận trận ba động ma khí hung lệ, tựa hồ dùng bí pháp Ma tộc luyện hoá thật sâu một yêu vật Đào Tinh tiến vào trên tấm gương này.

Trên hai mắt phù điêu hình người chớp động hoàng mang, nhìn cực kỳ linh động.

Cửu Minh bấm niệm pháp quyết điểm một cái, trong hai con mắt phóng ra hai đạo hoàng quang, bắn ra trên mặt kính. Mặt kính lập tức hiện ra một hình ảnh, chính là tình cảnh ngoài thành.

Đại quân bọn Thẩm Lạc bỏ trốn còn sót lại đều xuất hiện ở ngoài Phong Đô thành, cầm đầu là Trấn Nguyên Tử, Thẩm Lạc, Dương Tiễn, không thiếu một ai.

Thẩm Lạc đứng đầu đã hóa thân cao mấy chục trượng, Trấn Hải Tấn Thiết Côn trên tay cũng biến lớn rất nhiều theo, toả ra trận trận ánh vàng, mãnh kích lên màn ánh sáng màu đen ở ngoài thành. Màn sáng màu đen run rẩy kịch liệt, hiện ra vết rạn như mạng nhện.

"Không cần hoảng, để đội ngũ phía ngoài giữ vững, phái Hắc Yểm vệ đi ra hỗ trợ, lợi dụng cấm chế ngăn cản sự tiến công của bọn chúng." Cửu Minh cười lạnh, không chút bối rối, phân phó đâu vào đấy.

Song giác Ma tộc nhìn thấy hình ảnh trong tấm gương màu vàng đất, mặt lộ vẻ khiếp sợ, nghe Cửu Minh phân phó, lập tức khôi phục lại, chạy ra ngoài.

Nhưng giờ phút này, một tiếng vang thật lớn từ bên ngoài truyền vào, cung điện nơi này đung đưa kịch liệt như động đất, Cửu Minh vốn bình chân như vại cũng không nhịn được phải biến sắc.