Đại Mộng Chủ

Chương 238: Lệ Quỷ hiện thân



Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc ra khỏi trấn, rất nhanh đi tới bờ sông Lệ Thủy.

Mặt sông Lệ Thủy phi thường rộng rãi, rộng đến vài dặm, uốn lượn chảy về phía hạ lưu, nhìn qua khói sóng mênh mông, dòng nước dậy sóng, như một con Giao Long thật lớn nằm rạp trên mặt đất.

Hắn đi một hồi dọc theo sông lớn dòng chảy lao nhanh, một mảnh bụi cỏ lau xuất hiện ở phía trước.

Diện tích vùng cỏ lau không lớn, dài khoảng bảy tám dặm, đặc biệt cao lớn rậm rạp, bất quá bây giờ đã khô héo.

Gió sông thổi qua, cỏ lau quay cuồng như sóng nước, phát ra tiếng xào xạc vang dội.

Lúc này mặt trời đã bắt đầu xuống núi, mặt sông trở nên lờ mờ, không có chiếc thuyền nào, đúng là bị Quỷ vật kia dọa cho sợ rồi.

Ánh mắt Thẩm Lạc đảo qua khắp nơi, suy nghĩ một chút sau đó vận khởi Đạp Thủy quyết, dò xét một vòng quanh phiến cỏ lau kia, lại không phát hiện chút Âm khí nào.

Hắn không cam lòng, dán lên thân một tấm Khu Quỷ phù, sau đó lại đi vài vòng, vẫn như cũ không phát hiện chút nào.

"Xem ra Quỷ vật này ẩn núp rất kín kẽ." Thẩm Lạc thầm nói một tiếng, rời mặt sông, tìm một chỗ khô ráo trên bờ khoanh chân ngồi xuống, lẳng lặng đợi màn đêm buông xuống.

Giờ phút này, một hồi tiếng bước chân từ đằng xa truyền đến, Thẩm Lạc nhìn qua, là ba tên khách khanh Lâm gia cũng đến nơi này.

Nam nhân xấu xí khô gầy thấy Thẩm Lạc, sắc mặt hơi mất tự nhiên, cũng không dám khiêu khích, mà mang theo hai người sau lưng đi vòng qua Thẩm Lạc, dò xét bên trong đám cỏ lau.

Thẩm Lạc cũng không để ý đến ba người, phối hợp nhắm mắt dưỡng thần.

Sau một lát, ba người thất vọng đi trở về, cũng tìm một chỗ bên bờ ngồi xuống chờ đợi giống Thẩm Lạc.

Mặt trời sắp xuống núi, lại có một nam một nữ đi tới gần đám lau sậy màu trắng, nam hai mươi lăm tuổi, da dẻ ngăm đen, mày rậm mắt to, hai đầu lông mày có mấy phần khí khái hào sảng. Nữ bất quá mười sáu tuổi, một thân áo ngắn màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, dung mạo thanh tú.

Bên hông hai người đều đeo một khối lệnh bài xám trắng, trên đó viết một chữ "Đỗ".

"Âu Dương tam kiệt! Không ngờ bọn họ cũng tới." Thanh niên da đen từ xa đã thấy ba Khách khanh Lâm gia, sắc mặt hơi trầm xuống, lẩm bẩm tự nói một tiếng.

"Bọn họ rất nổi danh sao?" Thiếu nữ áo vàng mở lớn hai mắt, hỏi.

"Đại ca Âu Dương Thiên Luyện Khí tầng bảy, hai huynh đệ còn lại thì giống ngươi đều là Luyện Khí tầng sáu. Bất quá ba người này tu luyện Sát Hổ Công mà năm đó tán tu Hắc Thạch Sơn Hổ chân nhân tu luyện, nếu liên thủ, hơi khó giải quyết." Thanh niên ôn nhu giải thích với thiếu nữ.

Lúc này Âu Dương tam kiệt cũng chú ý tới một nam một nữ Đỗ gia bên này.

"Nguyên lai là Đỗ gia Lam Băng Thủ Tề Nguyên, vị tiểu cô nương kia chắc là Yến Ly đồ đệ Hoàng Sơn sư thái. Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy, đúng là một tiểu mỹ nhân." Nam nhân khô gầy xấu xí Âu Dương Thiên nhìn chằm chằm thiếu nữ, trong ánh mắt loé lên vẻ dâm tà rồi biến mất.

"Khó trách đường đường Tích Cốc kỳ Lam Băng Thủ cũng bị mê đến thần hồn điên đảo, tiểu cô nương quả thực lớn lên không tệ nha, thật đáng tiếc!" Nam nhân ục ịch xấu xí nuốt nước bọt nói.

Khuôn mặt Yến Ly hiện ra vẻ giận dữ, đang muốn nói gì, lại bị Tề Nguyên đưa tay ngăn trở.

"Ba vị là nhân vật thành danh, mong rằng tự trọng, miễn bôi nhọ danh dự Lâm gia." Sắc mặt Tề Nguyên trầm xuống, không giận mà uy nói.

"Lam Băng Thủ nói quá lời, hai nhà Lâm Đỗ chúng ta quan hệ tâm đầu ý hợp, vừa rồi huynh đệ của ta chỉ vui đùa thôi, chớ có tưởng thật!" Âu Dương Thiên chắp tay với Tề Nguyên, cười ha ha nói.

Tề Nguyên không phản ứng lại với Âu Dương tam kiệt, ánh mắt tùy ý quét qua khắp nơi, lúc này mới chú ý tới Thẩm Lạc một thân một mình ngồi phụ cận, ánh mắt đảo qua lệnh bài khách khanh bên hông hắn, thầm nghĩ trong lòng: "Khách khanh Bạch gia, chưa gặp qua người này.."

"Tề đại ca, căn cứ Tôn lý trưởng nói, Quỷ vật qua lại khu vực này, chúng ta có cần đi dò xét một phen không?" Trong mắt Yến Ly hiện ra vẻ kích động, nhẹ giọng hỏi.

"Bọn họ tới trước chúng ta, nhất định đã dò xét qua, hơn phân nửa tìm không được tung tích Quỷ vật kia. Chúng ta lại dò xét cũng là phí công, chờ trời tối xem." Tề Nguyên cười giải thích một câu, tiếp đó mang theo thiếu nữ tìm một chỗ ngồi xuống.

Cũng không lâu lắm, lại có hai đạo nhân ảnh xuất hiện tại khu vực đám cỏ lau, là Bạch Thủy đạo nhân và Ngô Đồng.

"Âu Dương tam kiệt! Lam Băng Thủ Tề Nguyên!" Bạch Thủy đạo nhân thấy mọi người tại đây, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng.

Âu Dương tam kiệt và Tề Nguyên hiển nhiên cũng nhìn thấy hai người Bạch Thủy đạo nhân, bất quá ánh mắt chỉ khẽ quét qua, hiển nhiên không để bọn họ vào mắt.

Cánh tay Ngô Đồng khẽ đụng Bạch Thủy đạo trưởng một cái, cằm nhếch về nơi nào đó.

Bạch Thủy đạo nhân thuận theo hướng Ngô Đồng chỉ nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Lạc đang lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, thấp giọng cười lạnh một tiếng: "Tiểu từ không biết sống chết này cũng đến quá sớm đi."

"Hắn tưởng bợ đỡ được Đại công tử, chính mình sẽ trở thành một nhân vật đủ sức tranh đấu, rồi sẽ biết mình ngu ngốc cỡ nào." Ngô Đồng lập tức phụ họa theo.

Trong lúc hai người nói chuyện, lại tìm một chỗ cách xa bờ sông khoanh chân ngồi xuống.

"Hai người Bạch gia mới tới kia, sao không cùng ngồi với người lúc trước vậy?" Yến Ly có chút kỳ quái hỏi.

"Khách khanh Bạch gia xưa nay ưa thích nội đấu, không có gì kỳ quái cả." Tề Nguyên cười cười, nói.

Thiếu nữ giật mình, khinh bỉ không thèm nhìn ba người Bạch gia nữa, nhắm mắt dưỡng thần.

"Đạo trưởng, không ngờ nhiệm vụ Hồng Diệp Trấn nổi tiếng như vậy, kéo theo cả Âu Dương tam kiệt và Tề Nguyên tới, dựa vào hai chúng ta chỉ sợ tranh giành không lại bọn hắn."

Bản dịch được dịch tại Bạch ngọcc sách. Mời bạn đọc đến đúng trang dịch để ủng hộ diễn đàn và dịch giả. Sau khi ngồi xuống, Ngô Đồng thấp giọng hỏi nhỏ chỉ hai người mới có thể nghe được.

"Nhiều người vừa vặn, đến lúc đó Thẩm Lạc xảy ra chuyện gì, cũng tìm ra lý do tốt." Bạch Thủy đạo nhân cười nhẹ một tiếng, nói.

"Đạo trưởng nói rất đúng!" Ngô Đồng nghe vậy xoa xoa đôi bàn tay, cười hắc hắc.

Thẩm Lạc thủy chung nhắm mắt yên tĩnh ngồi ở chỗ kia, một mực không mở mắt, tựa hồ hoàn toàn không chú ý tới hai nhóm người mới tới.

Lại qua ước chừng gần nửa canh giờ, màn đêm rốt cuộc buông xuống.

Giữa không trung mây đen quay cuồng, che khuất một vầng loan nguyệt vừa mới mọc lên.

Gió trên sông cũng từ từ lớn lên, làm sóng nước quay cuồng, bụi cỏ lau phát ra âm thanh cũng lớn dần lên, pha tạp cùng âm thanh sóng lớn nghe có vẻ ồn ã.

Vào thời khắc này, mọi người bên bờ sông đồng thời mở to mắt, nhìn về phía trung tâm dòng sông.

Nước sông nơi đó đột nhiên ùng ục bốc lên liên tiếp bong bóng khí, từng cái bong bóng tràn đầy âm khí màu đen, rất nhanh ngưng tụ trên mặt sông thành một mảnh âm khí màu đen lớn hơn một trượng.

Một đạo U Ảnh từ trong hắc khí chậm rãi toát ra, là một hồng y nữ tử, hắc khí nồng đậm bao quanh người, cách thật xa cũng có thể cảm giác được rõ Âm Sát khí rậm rạp.

"Tốt cho một Lệ Quỷ, nhìn điệu bộ này, sợ là sắp đến Tích Cốc kỳ rồi! Ly nhi, chuẩn bị Ích Tà Châu cho tốt, chú ý an toàn, đợi ta dẫn quỷ nữ này lên bờ rồi lập tức động thủ." Tề Nguyên nhìn chằm chằm vào nữ quỷ áo đỏ, hít một hơi khí lạnh, thân hình khẽ động đứng lên.

Trên tay gã sáng lên lam quang, một thanh Phù khí móng vuốt màu lam lành lạnh xuất ra.

Yến Ly vội vàng đứng lên, trong miệng tụng niệm chú ngữ, trong tay áo tản ra đạo đạo hoàng mang.