Đại Mộng Chủ

Chương 337: Thì ra là thế



Dịch: Độc Lữ Hành

"Trước mắt đều là ốc còn không mang nổi mình ốc, ngay cả cơ hội chạy nạn cũng không có, sao lại có người đến tương trợ chứ? Chúng ta cũng là vạn hạnh, mới được các ngươi đến viện trợ." Diêu Phong không cần nghĩ ngợi, mở miệng nói.

"Nếu thế, cũng là duyên phận." Thẩm Lạc nghe vậy, thần sắc trên mặt không thay đổi, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.

Trong khi nói chuyện, hắn tới gần Bạch Tiêu Vân mấy bước, đang muốn mở miệng báo việc này, sau lưng lại lần nữa truyền đến thanh âm cửa thành đóng nặng nề, tất cả bách tính và tu sĩ đào vong từ Kiến Nghiệp thành, toàn bộ đã tiến nhập Kiếm Môn quan.

Trong lòng Thẩm Lạc biết không ổn, vô thức muốn dùng thần niệm truyền âm báo cho Bạch Tiêu Vân.

Thế nhưng hắn thấy Bạch Tiêu Vân sau khi vào thành, cũng không phát giác được có gì không ổn, trong lòng có chút do dự. Mặc kệ người tiềm ẩn trong Kiếm Môn quan này là ai, không lộ chân ngựa trước mặt vị tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ Bạch Tiêu Vân này, nhất định không phải hạng người tầm thường.

Nếu tùy tiện dùng thần niệm truyền âm, khó đảm bảo sẽ không đánh cỏ động rắn, không thể không cẩn thận.

Do dự một chút, hắn đi ra phía trước, thoải mái gọi Bạch Tiêu Vân lại.

Bạch Tiêu Vân thấy hắn quăng tới ánh mắt hỏi thăm, Diêu Phong cũng bất động thanh sắc nhìn lại bên này.

"Kiếm Môn quan có kiếm trận phong tỏa, lại có Diêu các chủ tọa trấn, ngược lại là chỗ ổn thỏa, không bằng cũng gọi Tạ Vũ Hân đến đi?" Trên mặt Thẩm Lạc không có vẻ gì mất tự nhiên, dò hỏi Bạch Tiêu Vân.

Năm đó Tạ Vũ Hân phản bội chạy trốn khỏi Bạch gia, khiến Bạch Tiêu Vân xúc động không nhỏ, sau lần đó chính y đã đi đến Hóa Sinh tự. Thẩm Lạc tin rằng nhắc lại việc này sẽ cổ quái, y nhất định có thể nghe hiểu được.

Quả nhiên, Bạch Tiêu Vân nghe xong, hơi chần chờ, liền nói tiếp: "Ngươi nghĩ vậy, ta cũng đang có ý này."

"Tạ Vũ Hân, hẳn là chư vị còn có thân hữu chưa đến?" Diêu Phong lập tức đi tới, hỏi.

"Không sai, còn có ít bằng hữu ở ngoài thành, chút nữa hẳn là cũng chạy tới đây." Thẩm Lạc gật đầu với Diêu Phong.

"Nếu là bằng hữu chư vị, đương nhiên càng nhiều càng tốt, Kiếm Các ta và bách tính Kiếm Môn quan giơ hai tay hoan nghênh." Diêu Phong nghe lời ấy, đôi mắt sáng lên.

Lúc này, Lộc Ung cũng nghe mấy người nói chuyện liền đi tới, hiếu kỳ hỏi một câu: "Tiền bối, người của chúng ta không phải đã đến đủ, lại còn có người khác sao?"

Thẩm Lạc nghe lời này, đáy lòng lập tức vô tình bốc lên lửa giận, mắng thầm: "Ngu xuẩn, thành sự không có, bại sự có thừa."

Bạch Tiêu Vân thấy thế, cũng nhíu mày lại.

Y mặc dù không biết Thẩm Lạc phát hiện có gì cổ quái, nhưng tin tưởng hắn chắc chắn sẽ không bắn tên không đích, trong lòng liền tăng thêm cẩn thận.

"Ha ha, xem ra trong chư vị thật là có người thông minh, vậy ta cũng không cần phải giả bộ nữa, dù sao các ngươi cũng đã là cá trong chậu..." Lúc này, Diêu Phong bỗng nhiên mỉm cười vài tiếng, chậm rãi nói.

Lúc gã nói vang, thân hình đã trôi nổi lên hư không, chậm rãi đi tới đỉnh đầu đám người.

Thẩm Lạc thấy thế, lui về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách.

Bạch Tiêu Vân không nói một lời, chắp tay đứng tại chỗ, chỗ cổ tay mang một chuỗi phật châu màu vàng sáu cánh, trên đó khắc họa Lục tử chân ngôn "Úm, Ma, Ni, Bá, Mễ, Hồng", phía trên nhộn nhạo tầng tầng gợn sóng màu vàng.

Đám người Kiến Nghiệp thành thấy thế, trong lúc nhất thời vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, từng người hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao.

"Tất cả mọi người, nhanh chóng thối lui ra chỗ cửa thành!"

Thẩm Lạc quát lớn một tiếng vang dội trong đám người phân loạn.

Nhưng trừ đám người Thẩm gia vốn đi cuối đội ngũ, lập tức vọt sát vào cửa thành, cũng chỉ có một phần người Bạch gia đi theo lui về phía sau, những người khác thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đứng nguyên tại chỗ.

"Hôm nay tiến vào Kiếm Môn quan này, ai cũng cũng đừng hòng rời đi." Lúc này, Diêu Phong treo ở trên không gầm thét một tiếng.

Gã vừa dứt lời, trong tai mắt mũi miệng thất khiếu, nhao nhao có sương mù hai màu đen đỏ phun trào ra, trong chớp mắt che khuất thân hình gã vào, đến lúc gã hiển hiện lại, bộ dáng đã thay đổi lớn.

Chỉ thấy toàn thân gã đen như mực, toàn bộ thân hình bao phủ trong một tấm áo choàng rộng lớn, trên đầu còn mang theo một cái mũ rộng vành to lớn bằng tre, cơ hồ nhìn không thấy dung mạo.

Khi Thẩm Lạc nhìn rõ hình dạng này, trong nháy mắt không khỏi hiện lên vẻ khiếp sợ, thất thanh nói:

"Diêu Phong... Yêu Phong!"

Cái tên này vừa ra miệng, đám tu sĩ Kiến Nghiệp thành lập tức giật mình, bách tính còn lại cũng sợ vỡ mật, cái tên này mấy trăm năm qua mang cho bọn họ sợ hãi cực kỳ.

"Sao lại vậy? Bạch Tiêu Thiên rõ ràng đã đồng quy vu tận với hắn..." Thẩm Lạc không ngờ, dưới uy năng tự bạo của Bạch Tiêu Thiên, Yêu Phong vẫn còn sống.

"Là Yêu Phong, là Yêu Phong..."

Dân chúng đã từng thấy Yêu Phong đánh với Bạch Tiêu Thiên một trận, giờ phút này triệt để nhớ lại cảnh tượng thảm liệt ngày đó Kiến Nghiệp thành bị công phá, lập tức lâm vào trong khủng hoảng to lớn.

Cùng lúc đó, dân chúng lúc trước chen chúc hai bên lối đi, trong tai mắt mũi miệng mỗi người đều có sương mù màu đen chảy ra, chỉ một thoáng đã quấn quanh toàn thân.

Làn da quanh thân chúng nhanh chóng khô quắt, từng kẻ hốc mắt hãm sâu, xương gò má nhô cao, giống như sau mấy tức bị rút khô tất cả lượng nước thể nội, biến thành từng bộ thây khô.

Thây khô vừa mới thành hình, toàn thân liền tản mát ra sát khí trùng thiên, trong miệng phát ra trận trận thanh âm mơ hồ không rõ, nhào tới lưu dân Kiến Nghiệp thành.

Bách tính Kiến Nghiệp thành thấy thế, lập tức bị dọa đến hoang mang lo sợ, sắc mặt trắng bệch.

"Là yêu ma, cứu mạng, mau trốn đi..." Cũng không biết là ai dẫn đầu hô một tiếng, lập tức mấy trăm người tranh nhau chen lấn dũng mãnh lao về phía sau, muốn thoát khỏi thành.

"Đừng hốt hoảng, tất cả tu sĩ bảo vệ bốn phía, hộ tống bách tính lui ra hướng cửa thành." Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng tụ, lấy công pháp Hoàng Đình Kinh vận khí, lớn tiếng hô lớn.

Một tiếng hô này vang dội, chấn nhiếp lòng người, vậy mà làm cho không ít người bối rối, tâm thần bình tĩnh lại.

Những người tu hành kia kịp phản ứng, nhao nhao bứt ra tiến về hai bên đám người, hình thành hai bức tường người không liên tục, bảo hộ tất cả bách tính ở giữa, đi ra phía cửa thành.

"Ha ha, khủng hoảng đi, e sợ đi, trong lòng càng run sợ càng tốt..."

Thân hình Yêu Phong treo trên bầu trời, hai tay mở ra, giữa đất trời bốn phía có từng tia từng sợi khí tức màu đen tụ tới, nhao nhao chảy vào giữa áo bào rộng lớn của gã. Mà lúc hắc khí chảy vào, gã nhịn không được ngửa đầu lên trời, hoàn toàn là một bộ dạng say mê đón gió xuân.

Thẩm Lạc nhìn không ra tu vi của gã cao thấp, chỉ là toàn thân gã tản ra ma khí cuồn cuộn vờn quanh bốn phía, đủ để hắn kiêng kị.

"Ca ca ta, chính là chết trên tay tên này sao?" Bạch Tiêu Vân nhìn chằm chằm Yêu Phong, mỗi chữ mỗi câu hỏi.

"Bạch Tiêu Thiên bỏ ra đại giới tự bạo, muốn tru diệt hắn, chỉ là không biết tại sao, lại không thể thành công." Thần sắc Thẩm Lạc ngưng trọng, thấp giọng nói.

"Ngươi chính là tên đệ đệ của Bạch Tiêu Thiên tại Kiến Nghiệp thành, trách không được trên thân ngươi ta cảm nhận được huyết mạch và khí tức tương cận, một môn hai huynh đệ đều là phế vật, cùng tới làm cô hồn dưới chưởng của ta đi." Yêu Phong nhe răng cười một tiếng, mỉa mai nói.