Đại Mộng Chủ

Chương 70: Kể về yêu ma



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông


***

"Trước xem một chút phụ cận có cầu nối hay không, có thể là những đường ra khác."

Thẩm Lạc tự lẩm bẩm một tiếng, xoay người xuống hắc mã, cột trên một thân cây sát bờ sông, sau đó đi bộ dọc theo bờ sông về phía trước, đồng thời nhìn quanh hai bên.

Giờ phút này minh nguyệt giữa trời chiếu xuống trận trận ngân huy, ánh sáng chung quanh không tệ, thêm nữa thị lực hắn tăng nhiều, nhìn mọi thứ cơ hồ không khác gì ban ngày.

Chỉ là con sông này uốn lượn quanh co, hai bên cây cối xanh um tươi tốt, ngăn cản ánh mắt nên nhìn không xa lắm.

Thẩm Lạc suy nghĩ một chút, dự định đi trên sông tìm chỗ tầm mắt khoáng đạt, thế là thầm vận Đạp Thủy Quyết, hai chân nổi lên một tầng lam quang, đạp ở trên mặt sông.

Hai đoàn xoáy nước hiển hiện ở dưới hai chân hắn, nâng thân thể hắn lên.

Lần trước hắn thi triển Đạp Thủy Quyết là trong dòng suối nhỏ yên tĩnh, lần này đi vào sông lớn dòng nước chảy xiết, xung quanh cuồn cuộn sóng ngầm. Đạp Thủy Quyết của hắn vốn mới học mới luyện, bây giờ bị ngoại lực quấy nhiễu, vận chuyển càng không linh hoạt, thân hình lập tức theo sóng nước nâng lên hạ xuống, lắc lư trái phải, tựa hồ lúc nào cũng có thể rơi vào lòng sông.

Hắn âm thầm vận chuyển pháp lực, liên tục rót vào hai chân, duy trì Đạp Thủy Quyết, đồng thời hai tay dang rộng ra, điều chỉnh thân thể, đã bình ổn nhất định nước sông trùng kích, dần dần thích ứng tốc độ nước chảy, thân hình dần dần trở nên ổn định.

"Xem ra Đạp Thủy Quyết này vẫn phải không ngừng luyện tập trong các loại giang xuyên hà lưu, nhất là phải học được cách thích ứng trong các loại nước phức tạp để duy trì cân bằng, về sau lúc cần mới có thể phát huy được tác dụng."

Thẩm Lạc nhẹ nhàng thở ra, lấy lại bình tĩnh, tiếp tục cất bước đi tới giữa lòng sông.

"Ngự thủy thuật thật kỳ diệu!"

Vào thời khắc này, một thanh âm trong sáng đột nhiên từ đằng xa truyền đến, thanh âm không lớn, lại lấn át thanh âm sóng cả cuồn cuộn chung quanh, như nói chuyện sát bên tai Thẩm Lạc.

Toàn bộ tinh thần Thẩm Lạc vốn đặt ở trên thi triển Đạp Thủy Quyết, đột nhiên nghe âm thanh này, tâm thần lập tức rối loạn.

Pháp lực trong cơ thể hắn vận chuyển hơi chậm lại, linh quang hai chân bỗng nhiên tiêu tán, cả người chợt "Bõm" một tiếng, rơi vào lòng sông.

Thẩm Lạc ở trong nước vẫy vùng một trận, vội vàng hai tay bấm pháp quyết, nước sông bốn phía lập tức bị quấy một trận, chung quanh hắn hình thành một vòng sóng nước xoắn ốc. Dưới hai chân hắn lần nữa sinh ra một cỗ lực nâng, đẩy hắn lên khỏi mặt nước.

Toàn thân hắn ướt sũng lên đến bên bờ nhìn lại, chỉ thấy gần cây đại thụ mà mình buộc ngựa, chẳng biết lúc nào xuất hiện một tên nam tử dáng người cao lớn.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, mặt mũi thanh niên có thể thấy rõ ràng, hai đạo kiếm mi tà phi nhập tấn, một đôi tròng mắt trong trẻo như sao, mũi cao ngất tựa như dãy núi, bờ môi hơi dày ý cười rõ ràng.

Thanh niên mặc trường bào cổ tròn, bên ngoài bao bọc nửa áo giáp vảy cá từ vai phải nghiêng xuống dưới xương sườn, sau lưng còn đeo một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, cả người từ đầu đến chân đều tản ra một cỗ khó tức oai hùng.

"Xin hỏi các hạ là đệ tử nội môn vị cao nhân Nhược Thủy môn nào?" Không đợi Thẩm Lạc mở miệng, thanh niên kia liền ôm quyền về hướng bên này, hỏi trước.

"Không biết cớ sao các hạ lại hỏi vậy?" Thẩm Lạc nhíu mày, hỏi.

Lúc này hắn đương nhiên không phải thương nhân như hai năm trước vừa mới bái nhập Xuân Thu quan kia, tự nhiên biết thế gian to lớn, nơi tu hành khẳng định không chỉ một chỗ Xuân Thu quan, chỉ là chưa từng nghe tông môn tu tiên khác, cũng không biết Nhược Thủy môn là gì.

"A, chẳng lẽ không phải? Ta xem là trong toàn bộ một châu Đăng Bình quận, cũng chỉ có đệ tử nội môn Nhược Thủy môn mới có thể tinh thông thủy pháp như vậy. Các hạ nhìn thực sự rất trẻ, nên mới hỏi vấn đề này." Thanh niên chớp chớp kiếm mi, hơi nghi hoặc một chút nói.

"Các hạ xem ra đã hiểu lầm, tại hạ bất quá là một tán tu, tu luyện lung tung mà thôi, cũng không có tông môn truyền thừa gì cả." Ánh mắt Thẩm Lạc chớp lên, thuận miệng nói ra.

Nói xong, hắn đạp nước đi về hướng bên bờ,

dự định dẫn ngựa rời đi, cũng không tính tiếp xúc nhiều với người lai lịch không rõ này.

"Nếu cùng là người tu hành, vậy tạm thời xưng nhau một tiếng đạo hữu. Tại hạ tên là Lục Hóa Minh, là nhân sĩ Trường An. Xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào?" Thanh niên thấy Thẩm Lạc sau khi lên bờ cũng không quay đầu, lại đi đến hướng hắc mã, vội tự giới thiệu.

"Tại hạ... Thẩm Giáp Trình, nhân sĩ bản địa. Lục đạo hữu nếu là người thủ phủ kinh kỳ, tại sao lại đến Tùng Phiên huyện xa xôi này?" Thẩm Lạc hơi chần chờ, xoay người cười trả lời.

Đối với người xa lạ đột nhiên xuất hiện này, trong lòng hắn có mấy phần phần cảnh giác, nên không báo tên thật.

"Nguyên lai là Thẩm đạo hữu. Tại hạ đến Đăng Bình thành chỉ là chân chạy đưa tin, trên đường trở về vừa lúc bắt gặp đạo hữuu luyện ở đây, nhất thời nhịn không được hiếu kỳ, tới chào hỏi. Hi vọng đạo hữu không cảm thấy đường đột." Lục Hóa Minh nhìn Thẩm Lạc một thân ướt nhẹp, mang theo vẻ áy náy nói.

"Không sao, là ta học nghệ không tinh, để Lục đạo hữu chê cười rồi." Thẩm Lạc thấy đối phương giọng thành khẩn, hai mắt có thần cũng không giống kẻ xấu, cũng cười đáp lời.

"Hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy ngự thủy thần kỹ, là tại hạ may mắn! Xin thứ cho mạo muội, Thẩm đạo hữu vừa rồi thi triển, chính là đạp thủy thuật trong thuỷ pháp?" Lục Hóa Minh vội khoát khoát tay, lại hỏi.

"Thế nào, Lục đạo hữu cũng có nghiên cứu thứ này?" Lông mày Thẩm Lạc nhướng một cái, hỏi ngược lại.

"Nào có nghiên cứu gì, chỉ là sớm nghe nói thuật này tiêu hao pháp lực cực kỳ bé nhỏ, lại có thể làm cho người tu tập trên nước đứng ở thế bất bại, phi thường thích hợp ứng đối triền đấu với yêu vật Thuỷ tộc, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ." Lục Hóa Minh cười lắc đầu, nói như thế.

"Tại hạ là một kẻ tán tu, kiến thức nông cạn, từ trước đến nay nghe nói có yêu tinh quỷ quái, vẫn còn chưa tận mắt nhìn thấy. Đạo hữu có thể giảng giải một hai không?" Thẩm Lạc nghe vậy, tò mò hỏi.

Lúc trước hắn nhập mộng, tại Đông Lai huyện, nhìn thấy sói xanh có thể ẩn nấp hành tung cùng yêu vật đầu sói thân người, đã để lại cho hắn ấn tượng cực sâu.

"Yêu tộc quỷ vật kỳ thật cũng không có gì bí mật, bọn chúng cũng tu hành giống Nhân tộc chúng ta, đều dựa vào thu lấy thiên địa linh lực, thuận theo biến hoá Âm Dương Ngũ Hành, dẫn đến khai mở linh trí và gia tăng đạo hạnh pháp lực. Chỉ là bình thường, yêu vật quỷ quái cùng giai có được các loại thần thông thiên phú, bản thân so với Nhân tộc chúng ta mạnh hơn ba phần. Đương nhiên, tu tiên giả Nhân tộc cũng có các loại phù lục ngoại vật phụ trợ, nếu đánh nhau thật, ai thắng ai bại cũng chưa biết trước. Mặt khác, Thẩm đạo hữu có chỗ không biết, bây giờ thế đạo nhìn như an lành, người người an cư lạc nghiệp, kì thực lại cuồn cuộn sóng ngầm, nguy cơ tứ phía! Cảnh nội Đại Đường chúng ta, bây giờ không chỉ có Yêu thú ẩn hiện, càng có một ít quỷ vật tinh quái liên tục quấy phá. Quan phủ các nơi đã dần ứng đối không kịp bọn chúng. Thậm chí nửa năm trước, triều đình đã ban bố chiếu lệnh, bỏ ra nhiều tiền mời chào các kỳ nhân dị sĩ, đến ứng phó chuyện này." Lục Hóa Minh thản nhiên nói ra.

"Lại có việc này!" Thẩm Lạc kinh ngạc.