Đại Mỹ Nhân Là Nam Cải Trang?

Chương 2: 2: Bình Hoa Di Động



Bầu trời dần về khuya càng làm lòng người ta nặng trĩu, Bùi Phong mỏi mệt thở ra một hơn dài nhìn xuống đôi bàn tay trắng nõn thon dài của mình mà thầm nghĩ: "Đây là những gì mà chị hai phải chịu đựng trong khoảng thời gian dài sao? Mình cảm thấy mệt quá đi mất, sao chị ấy có thể chịu đựng nó vậy chứ?"

Lôi trong túi ra một chiếc điện thoại có ốp lưng màu xanh lá nhạt cậu vừa mở lên thôi đã có hàng ngàn tin nhắn được gửi đến, chậm rãi đọc từng cái Bùi Phong cong lên nụ cười méo mó, tất cả những tin nhắn này điều là của Anti Fan họ mắng miết Bùi Hoa một cách thậm tệ. Bỗng cậu nhìn thấy một bài đăng của ai đó nói về chị gái mình.

[ Tôi là ai không quan trọng, tôi muốn thông báo cho tất cả các Fan của Bùi Hoa một điều! Các người hãy dừng việc công kích cô ấy lại đi, mấy người hơn cô ấy ở điểm nào mà lên tiếng phán xét người ta?? Chỉ một sai sót nhỏ mà các người lại lên án một người sao? Mấy người đã điều tra rõ ràng chưa hay chỉ là hùa theo số đông? 'Mỹ Nhân Không Tì Vết' trong miệng mấy người giờ là Bình Hoa Di Động à? Con người ai cũng có hai mắt phải nhìn từ hai phía rồi hãy nói lên quan điểm của mình đó mới là những người đúng đắn, Thông Minh! ]

Bùi Phong vừa đọc tay cậu lại càng siết chặt điện thoại hơn nữa, những lời của người vô danh kia đang nói giống với những gì cậu muốn nói, Bùi Hoa bị một người nào đó chụp một bức ảnh đang nói chuyện với Ảnh Đế Đình Tư thế là Fan của anh ta qua công kích Bùi Hoa một cách kinh hoàng. Dù cô có giải thích bao nhiêu lần là giữa hai người không có gì cả nhưng Fan cuồng của anh ta vẫn không tha cho cô.

Vì thế mới có vụ tai nạn khiến Bùi Hoa hôn mê sâu giờ nhìn cô như người thực vật vậy, Cậu nhấn vào phần bình luận trong bài viết đọc mà tức đến cau mày.

[ "Đừng có mà bao biện cho cô ta! Chứng cứ rành rành như thế mà cần điều tra nữa sao?"

"Bình Hoa Di Động mà muốn chèo cao sao? Đình Tư của bọn tôi không bao giờ ngó đến hạn người như cô ta!". harry potter fanfic

"Lũ Fan hùa này! Các người biết gì mà mạnh mồm thế hả? Nếu Bùi Hoa không làm gì thì các người tính sao? Việc các người đang làm là công kích một cô gái đấy!"

"Mày là Fan của con nhỏ Bình Hoa Di Động à mà lên tiếng ở đây? Bọn tao chỉ muốn bảo vệ Đình Tư của bọn tao thoát khỏi bàn tay ác ma thôi!"

"Fan của Bình Hoa Di Động cũng có bản lĩnh nhỉ? Một mình mà dám lên đây chọi với bọn tao à?"

"Khen nó tiếng đi mọi người để nó buồn nó không Fan cô ta nữa mất. Ha Ha Ha"

"Đừng có Fan cái Bình Hoa Di Động đó nữa nhóc ơi, mày sẽ hối tiếc đấy, Khà Khà Khà" ]

Bùi Phong khẽ cong môi, bọn người này xem chị gái cậu như Bình Hoa Di Động?? Lúc trước họ nịnh nọt bao nhiêu thì bây giờ họ lại nói những lời cay độc bấy nhiêu, đúng là con người có thể đổi mặt bất cứ lúc nào mà, cậu vứt điện thoại sang bên cạnh rồi nhỏ giọng hỏi Bà Tố Trâm:

"Mẹ... Con muốn chơi dương cầm được không ạ? Giờ con có thể sử dụng cây dương cầm của chị mà đúng không mẹ?"- Giọng nói rụt rè như sợ người kia từ chối mà ngày một nhỏ dần, Bà im lặng một lúc rồi mới cất tiếng đáp:

"Ừ! Từ bây giờ con có thể làm bất cứ những gì con muốn nhưng con vẫn giữ đúng vị trí top 1 Đại Mỹ Nhân của chị gái con là được, Mẹ mong con sẽ hiểu những gì mẹ đang nói với con."

"Vâng..."- Bùi Phong tủi thân vâng một tiếng, đến cuối cùng cậu vẫn chỉ là một người thay thế vị trí của chị gái, cậu không có quyền quyết định bất cứ thứ gì kể cả sự tự do của bản thân cậu. Cùng là chị em, cùng dòng máu, cùng một khuôn mặt vậy mà cậu không thể là chính mình. Lúc nào Bùi Phong cũng chỉ có thể sống phía sau cái bóng của Bùi Hoa...

...Két......

Xe dừng lại trước căn biệt thự xa hoa lộng lẫy của Bùi Hoa, Cậu bước xuống xe đi vào trong, ánh mắt cậu va phải một chiếc Lamborghini màu đỏ chói lóa đang đổ trong sân của căn biệt thự, Bà Tố Trâm theo sau cậu vừa thấy chiếc xe đã hào hứng nắm tay cậu kéo vào trong nhà.

Bước đến gần phòng khách chân cậu bất giác dừng lại vì người đang ngồi ở ghế sofa kia, anh ta thấy Bùi Phong nhìn thì đưa tay lên chào:

"Yo! Lâu quá không gặp Hoa Hoa dạo này em khỏe không? Còn Phong Phong nữa, hai đứa vẫn khỏe chứ nhỉ?"

Bùi Phong hất tay bà Tố Trâm ra rồi chạy luôn lên phòng trước sự bỡ ngỡ của người kia, cậu chạy vội lên phòng chị gái rồi đóng chặt cửa lại, bàn tay Bùi Phong run run ôm lấy lòng ngực, tim cậu bây giờ nó cứ đập 'Thình Thịch' liên hồi: "Sao anh ta lại ở đây chứ? Rốt cuộc mình phải đối mặt với anh ta như thế nào đây...?"

Bùi Phong dựa lưng vào cửa rồi trượt xuống ngồi ôm lấy hai đầu gối, cậu úp mặt xuống hai đầu gối, cái người kia là Thẩm Bình con trai lớn nhà họ Thẩm, cậu với anh ta là bạn từ bé đến lớn mãi đến năm cậu 17 tuổi thì chuyển nhà nên mất liên lạc đến bây giờ.

Giờ đây khi gặp lại người mà mình từng đơn phương cậu thật sự không thể giữ được bình tĩnh, ngước mặt lên Bùi Phong mím môi kiên quyết phải giả vờ như không quen với Thẩm Bình.

...Bốp Bốp!!...

Bùi Phong vã hai cái thật mạnh vào hai má như lấy can đảm mà đứng lên rồi hùng hổ bước xuống phòng khách ngồi đối diện với Thẩm Bình, động tác của cậu rất dứt khoát liền mạch nhưng giờ khi ngồi trước mặt anh ta cậu lại run lẩy bẩy.