[Đại Ngu Hải Đường] Âm Dương Hình Cảnh

Chương 1: Truyền thuyết trò chơi đuổi bắt



Sáng ngày 19/10 một phụ nữ được tìm thấy rằng đã chết trong tình trạng khoả thân ở trong nhà tắm. Tình trạng tử thi đã bắt đầu bước vào giai đoạn thối rữa, các vết lục ở vị trí hố chậu đã hình thành. Dự đoán ban đầu về thời gian tử vong khoảng 26-28 tiếng trước. Nạn nhân chết ngạt, hốc mắt bị sâu thẩm đầy máu khô, tròng mắt không còn, nạn nhân có chống cự, có vết bầm ở tay chân, đầu gối rõ nhất do tì xuống nền nhà mà thành.

Không có vân tay, không có thêm bất kì dấu vết nào để lại. Người phát hiện ra nạn nhân là Trình Thiếu Hoa, bạn trai nạn nhân sau khi cố gắng liên hệ cho cô nhưng không được, anh ta đến nhà tìm thấy cửa khoá, gọi điện nghe thấy tiếng điện thoại di động cùng tiếng chó trong nhà sủa liền nhờ bảo vệ phá cửa vào trong.

Ngu Thư Hân nhìn một lượt quanh căn nhà, không có dấu hiệu gì cho thấy rằng đây là cướp của giết người, căn nhà rất sạch sẽ không bị lục lọi đồ đạt. Phòng tắm cũng không có dấu hiệu xô xát, chỉ có dấu vết chống tự là các vết bầm trên tay chân nạn nhân. Hung thủ phải khoẻ đến mức nào mới có thể ấn nạn nhân xuống bồn tắm mặc cho nạn nhân vùng vẫy hết sức, nhưng y vẫn không ảnh hưởng chút nào.

Ngu Thư Hân nhìn cấp dưới vẫn đang thu thập thông tin cùng vật chứng liền nhíu mày hỏi " Người mới vẫn chưa đến sao?".

" Dạ chưa ạ" một cô gái trong đội nghe thấy liền đáp.

Lúc này bên ngoài có một cô gái trẻ, mặt trắng dáng cao chen chút khỏi dân cư đang tập trung tiến vào trong, một cảnh sát mặt quân phục chặn cô lại nói " Cô gái, chỗ này hiện tại không phận sự miễn vào".

Triệu Tiểu Đường lấy thẻ cảnh sát từ trong túi đưa đến trước mặt anh ta xong, liền đeo luôn vào cổ, nam cảnh sát chào cô một tiếng liền đưa tay giúp cô vén dây đi vào trong. Triệu Tiểu Đường vừa vào đến cửa liền đứng sững người lại, cô nhíu mày rồi đi vào trong.

Triệu Tiểu Đường nhìn đến cô gái đứng nói chuyện cùng pháp y và pháp chứng cùng thẻ ngành trên cổ của nàng liền tiến đến chào " TU 27065 Triệu Tiểu Đường trình diện".

" Cô có biết mình trễ bao lâu không?" Ngu Thư Hân nhíu mày nhìn người trước mắt, quần áo có chút nhăn nhúm, còn có một chút bùn đất trên người, nàng hất cằm " Đi cùng Hoắc Linh vào trong kiểm tra lấy chứng cứ đi".

Triệu Tiểu Đường tiến vào trong, xác nạn nhân đã được mang về phòng xác sở cảnh sát từ sớm, chỉ còn mấy đường nét vẽ đứt đoạn màu trắng trên nền và trên thành bồn tắm. Một chút mùi còn vươn lại, có chút hăng mũi.

" Nạn nhân có dùng sữa tắm mùi hoa anh đào sao?" Triệu Tiểu Đường hỏi?

Hoắc Linh lắc đầu " Không, tất cả sữa tắm, dầu gội và các thứ khác trong phòng tắm này đều ghi là hương thảo mộc".

Triệu Tiểu Đường lầm bầm " Mùi hoa anh đào" cô đi đến gần tủ thuốc trong nhà, mở nó ra, nhìn thấy một bông hoa đào vẫn còn tươi tốt ở đó, nhưng sau đó đoá hoa đó liền tàn héo rồi thành vụng bột phấn chỉ trong chớp mắt.

" Cô tìm gì trong đó? Ban nãy mọi người đều đã kiểm tra hết rồi, không có gì kì lạ hết" Hoắc Linh khó hiểu nói.

Triệu Tiểu Đường gật đầu " Ừa, không có gì lạ hết..." trong lòng cô thầm bổ sung một câu '......bởi vì nói đúng hơn là nó rất rất kì lạ'.

Mọi người sau khi thu thập xong vật chứng cùng thông tin liền quay về sở cảnh sát để làm việc và mở họp về vụ án, Ngu Thư Hân ngồi ở giữa, nàng bấm mở máy chiếu và hình ảnh bắt đầu họp.

" Nạn nhân bị hung thủ dùng sức nắm tóc và nhấn cả đầu vào nước gây ngạt đến chết, tay chân đều có dấu vết chống cự, đầu gối có vết bầm rõ nhất do khi nạn nhân bị ấn vào bồn đã tì gối xuống nền gạch....." Ngu Thư Hân đọc lại một lần báo cáo kiểm tra sơ bộ.

Một người nghe xong liền lên tiếng " Chỉ trên người nạn nhân có dấu vết do xô xác, nhưng chúng ta không tìm được mảnh da hay lông tóc của hung thủ, hơn nữa nhà tắmmột chút cũng không giống từ xảy ra xô xác, nếu như báo cáo khi bị giết nạn nhân còn sống thì hung thủ phải là một người cực kỳ khoẻ, đến mức nạn nhân chỉ có thể vô vọng chống cự một chút cũng không lay chuyển nổi hắn".

" Chúng ta có thể thu hẹp lại hung thủ là nam, nếu là phụ nữ bình thường hiếm có ai khoẻ được thế lắm" Hoắc Linh nói thêm vào.

Tất cả mọi người đều đưa ra ý kiến xong liền quay về làm việc cùng điều tra, Triệu Tiểu Đường đi theo Ngu Thư Hân để học tập vì cô là người mới cần người dẫn dắt trước. Triệu Tiểu Đường hỏi Ngu Thư Hân " Đội trưởng, ban sáng đều không tìm được cặp mắt của nạn nhân sao?".

" Ừ, mọi người lục tung hết cả nhà lên nhưng không tìm thấy được" Ngu Thư Hân gật đầu đáp, nàng cảm thấy tâm trạng Triệu Tiểu Đường có chút không đúng, vẻ mặt nghiêm túc một cách kỳ lạ.

Triệu Tiểu Đường đi ra cửa gọi một cú điện thoại, mất một lúc cô mới quay trở lại. Sau đó cô đột nhiên phát hiện trên cổ Ngu Thư Hân có một thứ kỳ lạ, một sợi dây chuyền bạc, dây rất mỏng có mặt dây chuyền bằng đá gọt thành hình một con hồ ly chín đuôi, mắt làm từ ngọc đỏ, màu mắt rất sáng.

" Đội trưởng, dây chuyền của chị đẹp thật, mua ở đâu vậy?" Triệu Tiểu Đường cười nói.

Ngu Thư Hân bất ngờ nhìn cô, nàng sờ lên mặt dây chuyền đáp " Cái này của mẹ đưa tôi, đã đeo hơn mười năm rồi, mẹ tôi nói không được tháo nó ra".

Triệu Tiểu Đường cười với nàng đáp " Nếu là như thế, phải cẩn thận đừng làm mất nhé".

Ngu Thư Hân nhìn Triệu Tiểu Đường thái độ của cô thật kỳ lạ, sao tự dưng lại hỏi đến dây chuyền rồi lại còn bảo cẩn thận giữ gìn. Triệu Tiểu Đường nhận được tin nhắn của bạn mình ở thành phố khác gửi đến liền nhíu mày, đúng là không lẫn vào đâu được.

Buổi tối hôm đó Triệu Tiểu Đường một mình cầm theo đèn pin, trình thẻ ngành rồi một mình đi vào căn hộ vẫn còn được dán dây phong toả kia. Cô trực tiếp đi vào trong phòng tắm, nhìn cái bồn tắm đã được xả nước từ sáng vẫn còn ẩm ướt, mùi hoa anh đào vươn vấn trong không khí vẫn chưa mất đi.

Triệu Tiểu Đường một lần nửa mở cửa tủ thuốc khẩn cấp, quả nhiên.......kia là hai tròng mắt trắng dã, còn dính dây thần kinh đằng sau, máu vẫn còn ẩm ướt sau từng ấy thời gian trôi qua. Triệu Tiểu Đường đeo vào bao tay, lấy một túi díp chuyên dụng đựng đôi con ngươi lại, bỏ vào túi giấy. Chuyện này có vẻ phiền phức rồi, ai có ngờ đâu cô vừa tốt nghiệp chuyển công tác đến nơi này đã đụng phải mấy thứ không sạch sẽ đâu.

Ban chiều cô gọi điện hỏi bạn mình về chuyện ở thành phố cũ, chỗ đó cũng từng xảy ra án tương tự khi mà cô vẫn còn ngồi trên ghế của học viện điều tra vào năm nhất, nhưng sau đó bẵng đi một khoảng thời gian không xuất hiện thêm vụ nào nữa, vụ án cũng khép lại vào quên lãng. Khi ấy có một truyền thuyết đô thị được truyền tai nhau theo nhiều cách khác.

Bản thường nghe thấy nhất là: " Vào lúc đêm muộn, khi bạn đi vào nhà tắm, viết lên gương ba chữ 'Duẫn Hinh', sau đó xoay người nhắm mắt, cố không để bản thân bị ngã. Tiếp tục hoàn thành việc tắm rửa gội đầu trong khi đang nhắm mắt, sau đó rời khỏi phòng tắm vẫn nhắm mắt nên nhớ không để bị ngã.

Sau khi rời khỏi thì đóng cửa, nhưng nhớ là không được xả nước hay quay lại phòng tắm cho đến khi trời sáng, sau khi trời sáng hãy quay lại xả nước bồn tắm, và đây là lúc trò chơi chết chóc này bắt đầu.

Lúc này người chơi đã bị theo đuôi bởi một quỷ hồn có tên là 'Duẫn Hinh'. Cô ta chết khi đi tắm vì ngã đập đầu vào bồn tắm, mãi đến ba ngày sau người ta mới phát hiện ra xác của cô ấy.

Duẫn Hinh sẽ theo bất kỳ ai làm theo những điều trên và bắt họ tham gia một trò đuổi bắt, cô ta sẽ bắt đầu đi theo người chơi vào ngày thứ hai sau khi xả bồn tắm, bạn sẽ cảm giác được có người đang theo mình, nhưng khi bạn nhìn lại đằng sau sẽ không hề thấy được ai cả. Người chơi có thể nhìn thấy cô ta bằng cách liếc qua vai mình, khi thấy cô ta đến quá gần hãy hét lên "Đứng lại!". Để kết thúc trò chơi, người chơi phải bắt được khoảnh khắc chạm mắt với Duẫn Hinh và hét lên " Bắt được rồi!" và đưa tay chém thẳng về trước để cắt đứt mối liên kết theo đuôi. Nếu người chơi không kết thúc trò chơi trước mười hai giờ đêm ngày thứ hai, thì Duẫn Hinh sẽ bắt đi linh hồn họ, và khiến thân xác họ như cô, với hốc mắt rỗng toác đầy máu".

Mọi người có thể đã từng nghe một truyền thuyết tương tự như thế của Nhật về một người phụ nữ chết vào thời Edo, và có vẻ Duẫn Hinh ngã chết trong khi thực hiện trò chơi này, cô ta mang theo oán hận cùng nuối tiếc để biến trò chơi cũ kỹ thành một phiên bản chết chóc đầy máu me hoàn toàn mới mẻ.