[Đại Ngu Hải Đường] Âm Dương Hình Cảnh

Chương 19: Minh Hôn (4)



" Cháu hơi thắc mắc, vì sao Vân tỷ lại không biết gì về vấn đề tâm linh hết? Vốn dĩ gia đình có truyền thống làm việc trong nghành này, sẽ dạy dỗ con cái tránh được thì tránh chạm phải đồ dơ bẩn" Khương Duyệt Vi hỏi.

Mẹ Đường cười đáp rằng " Ta không muốn nó biết gì về những thứ này, nhưng xem ra số kiếp không tránh khỏi được" bà nhìn về phía Đường Nguyệt Vân thở dài nói " Cả ta và bố con bé đều là âm dương sư, chúng ta học đạo theo cách vận dụng ngũ hành làm sức mạnh, đó là một dạng tu đạo mà không dùng đến linh lực như Thiên Sư.

Sau khi bố con bé mất, ta cũng không động vào những thứ này nữa, cũng không muốn Nguyệt Nhi biết về một mặt tăm tối của thế giới này, nhưng đúng là số kiếp khó tránh".

Khương Duyệt Vi cúi mặt, cô không nên hỏi tiếp nữa. Xong cô nhìn quanh cả bày trí và cách sắp xếp đều giống như đang bày trận, rõ ràng nơi đây cũng được bày biện theo phong thuỷ, có trận pháp bảo hộ. Vậy thì tạm thời, âm binh của kẻ kia cũng không thể loạn động được.

" Hỏi xong rồi, ta cũng có chuyện muốn hỏi" Mẹ Đường cười nói.

Khương Duyệt Vi vẻ mặt nghệch ra " Dạ?".

" Hân Hân không rõ, nhưng cháu phải rõ, kia là đồng tâm kết, nếu đã đeo thì trừ khi người kia chết mới có thể tháo ra, cháu có ý gì với con bé?" Mẹ Đường nheo mắt nói.

Đường Nguyệt Vân giật mình nhìn về phía cô, nhận được hai ánh mắt đưa đến, Khương Duyệt Vi xua tay lắc đầu nói " Không không không, cháu thật sự không có ý lừa gạt đâu ạ, vì hôm trước có quá nhiều âm binh, cháu mới phải mang lên dùng linh hồn của mình giữ lại chị ấy thôi. Cháu thật sự không có ý gì đâu ạ".

" Mẹ, em ấy chỉ muốn giúp thôi, cái này thật sự không thể tháo được ạ?" Đường Nguyệt Vân giải vây cho cô, xong lại nhìn cái vòng trên tay hỏi lại.

Bà lắc đầu " Mẹ không phải thiên sư nhưng một số chuyện vẫn biết rõ, Đồng tâm kết là thứ gắn kết linh hồn của hai người đeo nó, chỉ khi một trong hai người chết đi mới có thể tháo, chẳng có cách nào khác, hoạ may chắc phải thần tiên mới tháo được nó ra".

" Xin lỗi...." Khương Duyệt Vi nhỏ giọng nói.

Đường Nguyệt Vân lắc đầu " Không sao đâu, em cũng chỉ muốn cứu chị thôi mà, không tháo được thì thôi vậy, cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu".

Mẹ Đường lắc đầu, có nên nói cho hai đứa nó biết, đồng tâm kết nếu không thể tháo thì hai đứa sẽ chẳng thể kết hôn với người khác được không nhỉ? Thôi vậy.

Xong, cả Khương Duyệt Vi và mẹ Đường đều cảm nhận được một luồng âm khí lớn gây ra ba động bên ngoài căn nhà, hẳn là tên quỷ kia đã cảm nhận được khí tức khi Đường Nguyệt Vân quay về nhà.

Khương Duyệt Vi đứng dậy, cô rút ra một lá bùa màu đỏ, ấn lên cửa chính. Cô kết ấn, đọc chú " Thiên địa nhật nguyệt, thất tinh xoay chuyển, thất tinh thủ hộ pháp".

" Thì ra đây là cách thiên sư có thực lực hành pháp, thật là mở rộng tầm mắt" mẹ Đường cười nói, bà nhìn ra cửa sổ, nhìn rõ một lớp màn bọc dần xuất hiện bao lấy căn nhà, thanh tẩy quỷ khí bên ngoài.

Khương Duyệt Vi ngồi lại ghế đáp " Xem ra, tối nay chắc chắn sẽ nhộn nhịp lắm".

" Các cháu không đánh lũ quỷ hồn tiêu tán được đúng không?" Mẹ Đường hỏi cô.

Khương Duyệt Vi gật đầu " Vâng, thông thường sẽ bắt quỷ hồn về để siêu độ, vì nếu còn có thể đầu thai mà đánh tan hồn phách sẽ tạo nghiệt. Nhưng trong một số trường hợp linh hồn đã hoá quỷ không thể siêu độ, cháu đều chọn cách....đánh nát linh hồn".

" Thế hậu quả sẽ như thế nào?" Mẹ Đường hỏi?

Khương Duyệt Vi cười khẽ " Người như bọn cháu sẽ có liên hệ với quỷ thần dùng dương đức bù qua âm nghiệt, vì an toàn của hai giới nên dĩ nhiên sẽ chẳng có tội tình gì quá đâu, cùng lắm...." Cô nhìn hai người đáp ".....ở lại âm phủ làm việc vặt vài trăm năm trả nghiệp báo thôi".

" Em đừng nói mấy chuyện này bằng tông giọng cà rỡn thế được không, sợ chết đi được" Đường Nguyệt Vân tự ôm vai mình xoa xoa vì lạnh gáy.

Khương Duyệt Vi cười khẽ " Chị ấy vẫn luôn thế ạ?".

" Từ bé nó đã sợ ma thế rồi" Mẹ Đường cười đáp.

Khương Duyệt Vi quả nhiên là đứa trẻ dễ lấy lòng người lớn, cô và mẹ Đường nói chuyện hợp nhau còn chọc cho bà ấy cười ha hả không ngừng, lâu rồi Đường Nguyệt Vân chưa thấy mẹ mình vui vẻ đến vậy.

Mẹ Đường đi chợ nấu rất nhiều món ngon cho hai người ăn, buổi tối ai cũng cần có sức để đối mặt với rắc rối, đã quá lâu rồi mẹ Đường chưa hành pháp lại, nhìn Khương Duyệt Vi bà lại nhớ đến mình thời trẻ cùng chồng bôn ba vì chúng sinh thiên hạ, thật hoài niệm.

Buổi tối hai vợ chồng nhà hàng xóm mang một chút ăn sang cho nhà bà Đường. Bà ra mở cửa, nhìn vẻ mặt cười đến giả tạo kia bà liền hừ lạnh nói " Tôi nuốt không nổi đồ ăn của các người, mời về cho" sau đó đóng sầm cửa lại.

" Vờ vịt gì chứ? Hừ" Lão già lầm bầm sau đó cùng vợ quay về.

Khương Duyệt Vi thong thả cắn một miếng dưa nói " Chị yên tâm đi, cả em và mẹ chị đều biết nên làm gì mà, không sao đâu".

" Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?" Mẹ Đường đột nhiên lên tiếng hỏi.

Khương Duyệt Vi đáp " Hai mươi bốn ạ".

" Quá trẻ để sở hữu đạo thuật và linh lực khủng khiếp như thế" mẹ Đường lầm bầm nói.

Khương Duyệt Vi nghe thấy, cô chỉ cười buồn một tiếng, tất cả mọi thứ đều có lí do của nó, và có những lí do chẳng ai muốn nhắc lại nó bao giờ cả. Cô không muốn nói, cả hai mẹ con họ cũng không muốn đào bới lên vết thương cũ của người khác nên để chuyện này trôi qua.

Tầm mười giờ đêm, bắt đầu có chút biến chuyển. Người ta thường nói ma quỷ lộng hành lúc nửa đêm, nhưng thực chất mười hai giờ đêm là lúc âm khí cực thịnh, nhưng mười giờ mới là giờ âm hông quấy phá thường nhất.

Khương Duyệt Vi đứng dậy, mẹ Đường vốn dĩ đã khai nhãn từ sớm nên có thể nhìn thấy được hết mọi thứ. Đường Nguyệt Vân được bảo tháo mặt dây chuyền ra, chiến đấu với thứ không thể thấy thì rất khó, ít ra nếu nàng có thể thấy được thì vẫn có thể tránh né.

Đường Nguyệt Vân run run tháo dây chuyền, nàng nhìn thấy rõ bên ngoài cửa sổ lớn, mây đen như kéo bão, ánh trăng màu máu, và những bóng đen lướt qua lại bên ngoài.

" Đường Nguyệt Vân, điểm kiểm tra bắn súng hàng năm của chị là bao nhiêu?" Khương Duyệt Vi lấy gậy phục ma ra hỏi.

Đường Nguyệt Vân đáp " 10/10".

" Thay đạn linh san đi, chị sẽ có cơ hội trổ tài ngay hôm nay" Khương Duyệt Vi nhếch môi đáp, quỷ hồn bên ngoài có thể nói là một tiểu đội đông đúc, không ít chút nào đâu.

Mẹ Đường một bên kết ấn, nhẩm thủ quyết khẽ nói " Ta lấy máu làm dẫn, triệu hồi tứ phương, cho ta mượn pháp trừ tà, Thất thải thôn thiên mãn!!".

Một con rắn lớn bảy màu xuất hiện từ không trung, sừng trắng lấp lánh. Đường Nguyệt Vân trợn tròn mắt nhìn mẹ nàng rồi lại nhìn đến con rắn lớn kia, con rắn lớn lắc người biến thành một cô gái xinh đẹp, nửa thân dưới là đuôi rắn, nụ cười ma mị lộ ra hai răng nanh sắc bén, trắng sáng.

" Đó là thức thần, âm dương sư càng mạnh, thức thần ký khế ước càng mạnh, bác gái đúng là giấu nghề lâu quá" Khương Duyệt Vi cười nói.

Thất thải thôn thiên mãn tên là Bách Lý Huyền Linh, nàng là thức thần nội môn truyền đời của âm dương sư trong âm dương tộc của mẹ Đường.

" A Linh, lâu rồi không gặp" mẹ Đường cười nói.

Bách Lý Huyền Linh liếc mắt đáp " Chị đây còn tưởng cô sẽ không bao giờ gọi ta ra lần nữa chứ, lũ nhóc nào đây?".

" Con gái tôi, Nguyệt Nhi, chị từng gặp qua con bé rồi" mẹ Đường đáp.

Bách Lý Huyền Linh tiến đến xoa đầu Đường Nguyệt Vân, ánh mắt mới lui đi lạnh lẽo nói " Lớn như này rồi kia à, gọi một tiếng tỷ tỷ xem nào".

" Dì..."

" Phi phi phi, chị đây trẻ đẹp thế này, dì gì mà dì" Bách Lý Huyền Linh bị một tiếng "Dì" chọc cho giận muốn dựng cả vảy trên người lên.

Mẹ Đường cười khẽ nói " Chị, con bé gọi đúng rồi mà".

" Đúng cái đầu cô, đều gọi chị hết cho tôi, còn nữa sao hôm nay lại gọi tôi ra đây? Chắc cũng không phải nhớ tôi đâu nhỉ?" Bách Lý Huyền Linh đáp.

Khương Duyệt Vi quay đầu nói " Chị gái xinh đẹp, quay lại nhìn đằng sau đi này".

Bách Lý Huyền Linh nghe thấy mới quay đầu nhìn ra cửa sổ, nàng cau mày " Tên khốn nào tốt đẹp luyện quỷ còn dám đánh tới chỗ lão nương?".

" Có kẻ thi pháp muốn làm minh hôn với Nguyệt nhi, quỷ hồn kia đã bị nuôi thành quỷ ác, nên tôi mới phải gọi chị ra giúp một tay?" Mẹ Đường nói.

Bách Lý Huyền Linh vung đuôi, tức giận đáp " Con mẹ nó, là tên mù nào dám đánh chủ ý lên con cháu của Lâm gia âm dương tộc chúng ta, bà đây xé xác hắn!!!".

Đừng nhìn Bách Lý Huyền Linh xinh đẹp ôn hoà, lễ độ quyến rũ, đụng đến điểm mấu chốt, nàng ấy mà giận lên thì ai cũng không có được mặt mũi tốt, nói chung là cực kỳ hung. Bản thân Bách Lý Huyền Linh là xà yêu tu luyện ngàn năm, đi theo âm dương sư là để tu đạo để không đi vào tà đạo, trở thành thức thần trấn tộc cho một dòng tộc, nhận cung phụng và bảo vệ tộc nhân, nên truyền nhân cuối cùng của âm dương tộc cung phụng nàng mấy ngàn năm qua, chính là cái vảy ngược của nàng!

" Không phải lo, Lâm gia và Đường gia chỉ còn con bé là người kế thừa, mặc xác chuyện nó có theo âm dương đạo hay không, thức thần trấn tộc hai bên đều không cho phép ngoại nhân tổn thương đến nó" Bách Lý Huyền Linh hướng ra bên ngoài, lạnh giọng nói.

Khương Duyệt Vi cong môi cười, cô nhìn ra bên ngoài " Này chị gái, chị lo ác linh nhé, tên pháp sư kia thì để tôi".

" Yên tâm, cơ mà tôi ăn nó được không?" Bách Lý Huyền Linh hỏi lại.

Khương Duyệt Vi phất tay " Tự nhiên, hắn đã thành quỷ không thể siêu độ, cho chị đấy".

" Thế thì lên thôi" Bách Lý Huyền Linh cười lộ ra răng nanh ánh lên trong đêm, bẻ khớp tay.