[Đại Ngu Hải Đường] Âm Dương Hình Cảnh

Chương 21: Copy Cat (1)



Vì Linh hồn của Đường Nguyệt Vân chịu nhiều thương tổn do bị kéo tới kéo lui lần trước, nên dù qua một thời gian thì vẫn cảm thấy mệt mỏi. May mà có Bách Lý Huyền Linh luôn đi theo bên người nàng, cô ấy quyết định nằm ở trong sống lưng nàng cũng tiện thể chữa trị linh hồn cho Đường Nguyệt Vân.

" Chà, gì nhìn như chết rồi vậy chị gái" Khương Duyệt Vi nhướng mày nhìn đội trưởng nằm dài trên bàn làm việc khi vào đưa hồ sơ cho nàng.

Đường Nguyệt Vân liếc cô, giật lấy hồ sơ trên tay đáp " Em còn trêu chọc tôi nữa thì coi chừng đánh giá cuối năm của em!".

" Thôi thôi thôi, em không dám, chị xem trước đi, đây là báo cáo tử thi của vụ án lần trước, tổ một hiện không đủ nhân lực nên đã trả về" Khương Duyệt Vi nói " Nhưng lạ lắm, ý em là thủ pháp ra tay của hung thủ ấy".

Đường Nguyệt Vân cau mày, mở hồ sơ ra xem qua trước " Hình như tôi đã đọc một vụ án có thủ pháp y hệt như này ở đâu đó rồi, không nhớ ra được".

" Đúng không? Thủ pháp rất quen, nhưng em cũng không nhớ là đã đọc vụ án ở đâu" Khương Duyệt Vi gật đầu đáp.

Đường Nguyệt Vân gật đầu " Tất cả lục lại hồ sơ vụ án cũ xem trước, nhất là các vụ án bị đóng băng chưa tìm được hung thủ, làm việc!".

" Vâng!" Khương Duyệt Vi gật đầu, lập tức ra ngoài bảo anh em làm việc theo lời dặn của Đường Nguyệt Vân.

Lúc Khương Duyệt Vi đọc lại đống hồ sơ cũ, cô đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô quay về bàn làm việc bật một trang web chuyên về phim trinh thám để tìm.

Tìm mãi tìm mãi cuối cùng cô cũng tìm thấy một bên có phát lại một bộ phim trinh thám cũ của thế hệ trước, trông có vẻ rất lâu, rất lâu rồi.

Khương Duyệt Vi còn mang về nhà xem, lúc Đường Nguyệt Vân tắm xong ra ngoài, tóc còn ướt vừa lau tóc ngồi xuống cạnh cô nhìn thước phim chất lượng thấp này liền bĩu môi " Em bao nhiêu tuổi rồi? Coi phim trông ra còn cổ hơn cả mẹ tôi nữa".

Khương Duyệt Vi quay đầu, xong đôi mắt cô lại nhìn về phía cái khe sâu hun hút kia, nước từ trên tóc nàng chảy xuống sau đó mất hút ở nơi cô đang nhìn. Khương Duyệt Vi ho khan một tiếng, đáp " Chị cứ xem đi, chị có nhớ từng có một bộ phim về sát thủ liên hoàn được remake lại từ một bộ phim cũ không? Nhưng em đã xem qua hình như thay đổi khá nhiều, em tìm mãi mới tìm được bản gốc".

" Ý em là, vụ án mà chúng ta đang theo là sát thủ bắt chước sao?" Đường Nguyệt Vân buông khăn trong tay, ngồi thẳng nghiêm túc hỏi lại.

Khương Duyệt Vi gật đầu " Xem trước đã".

Đây là một bộ phim cũ, phim đen trắng. Tuy nhiên cốt truyện và hình ảnh thiết kế trông còn chân thật hơn nhiều bộ phim mang tiếng dùng kỹ thuật số tân tiến nhất hiện giờ, mạch truyện liên tục cuốn hút vô cùng, rốt cục hai người cũng bị bộ phim thu hút.

Đến lần thứ ba hung thủ gây án trong phim, tình trạng cái xác y hệt với tình trạng của nạn nhân vụ họ đang theo dõi.

Nạn nhân hầu hết là nam, ổ bụng bị mổ banh, rửa qua bằng nước tẩy, bộ phận sinh dục bị cắt mất, gương mặt bị phá huỷ nghiêm trọng. Xác được chọn đặt ở góc khuất gần những chỗ đông người qua lại, nên dù đông người thì hầu như cũng mất một khoảng thời gian mới có người phát hiện ra được.

Đường Nguyệt Vân trụ không nổi đến lúc hết phim, cơ thể mệt mỏi, dù Bách Lý Huyền Linh hỗ trợ chữa trị cũng sẽ không phải rất nhanh sẽ khoẻ lại. Nàng ngã đầu lên vai Khương Duyệt Vi, cô nhìn sang thấy người bên cạnh đã thở đều.

Khương Duyệt Vi cầm lấy điều khiển ấn tạm dừng lại, nhẹ nhàng hết sức có thể luồn tay xuống gối và ôm vòng qua vai để bế nàng lên, cô đưa Đường Nguyệt Vân về phòng ngủ, đắp chăn, tắt đèn và điều chỉnh máy lạnh về mức vừa phải. Sau đó ra khỏi phòng tiếp tục xem hết bộ phim trước mặt.

Khương Duyệt Vi cảm nhận chỗ bên cạnh lún xuống, sau đó là một cái đuôi rắn quấn lên, Bách Lý Huyền Linh một bộ dạng bắt lấy cổ cô, Khương Duyệt Vi không quan tâm lắm, cô nói " Tôi nói cho chị biết, chị mà còn quậy nữa sau này tôi sẽ gọi chị là dì đấy".

" Im đi, tôi đoán không sai đâu nha, cô rõ ràng là có ý với Nguyệt nhi nhà chúng tôi, nói! Bao lâu rồi?" Bách Lý Huyền Linh nâng cằm cô lên, híp mắt nói.

Khương Duyệt Vi ném cái đuôi của cô ấy ra, mặt lạnh ngồi tiếp tục xem phim " Đừng nói nhảm nữa, chị không chữa trị linh hồn cho chị ấy, ra đây lảm nhảm gì đấy?".

" Chà, tôi đoán đúng rồi chứ gì?" Bách Lý Huyền Linh lại lượn lên trước mặt cô, Khương Duyệt Vi lại đánh mắt nhìn sang hướng khác, tỏ ý không muốn nói chuyện thêm.

Khương Duyệt Vi cười lạnh đáp " Chị mà còn bép xép có tin tôi phong bế miệng chị lại không? Đánh nhau chưa chắc ai hơn ai đâu".

" Một đứa nhóc tu đạo chưa tới hai mươi năm như em còn dám doạ tôi à?" Bách Lý Huyền Linh cười lạnh đáp.

Khương Duyệt Vi liếc mắt đôi mắt cô đột nhiên chuyển đỏ, sau đó Bách Lý Huyền Linh cảm giác không ổn lùi hẳn ra xa, cảnh giác nhìn cô, chỉ trong chớp mắt đôi mắt cô lại quay về màu đen cứ như chuyện ban nãy Bách Lý Huyền Linh nhìn thấy chỉ là ảo giác vậy.

" Yêu ma quỷ quái, cô là yêu sao?" Bách Lý Huyền Linh cau mày, không đúng rõ ràng là thiên sư, có linh lực làm sao lại là yêu?.

Khương Duyệt Vi khui một lon bia, đáp " Tôi la Ma".

" Cô là người?!"

" Không phải ma, không phải quỷ hồn, là Ma! Ma trong Ma đạo" Khương Duyệt Vi bình tĩnh đáp.

" Cái gì!!!" Bách Lý Huyền Linh có chút sợ hãi nói, ma đạo từ lâu đã không xuất hiện, làm sao có thể?.

Khương Duyệt Vi bóp lon rỗng trong tay đáp " Đừng bất ngờ quá, nếu không chị nghĩ một đứa nhóc tu đạo còn không tới hai mươi năm như tôi, lấy đâu ra lượng linh lực khủng bố đến cỡ này?".

" Cô..."

" Tôi sẽ không làm hại chị ấy, về chuyện này chị có thể yên tâm" cô ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Huyền Linh nói " Vì chị đoán đúng rồi, tôi thích Đường Nguyệt Vân".

Bách Lý Huyền Linh cau mày " Cô không thể đánh chủ ý lên con bé được".

" Thích là thích, tôi cũng không miễn cưỡng chị ấy phải bên cạnh tôi, nhưng nếu chị ấy muốn ở bên cạnh tôi thì ai cũng không cản được tôi đâu" Khương Duyệt Vi đáp " Tôi vẫn là con người thôi, tôi không đến ma lực bao giờ, yên tâm đi".

Bách Lý Huyền Linh trong lòng quát một câu, tôi tin cô cái quỷ ấy!!!!

" Ăn sáng đi" Khương Duyệt Vi đang dọn thức ăn lên bàn, thấy Đường Nguyệt Vân từ trong phòng quần áo chỉnh tề đi ra liền lên tiếng.

Hai người ăn được một nửa thì điện thoại đều đồng loạt reo lên, cả hai nghe máy, nhìn nhau xong liền dọn dẹp hoa loa rồi lập tức ra ngoài.

Lúc cả ngay đến chỗ được thông báo, đã thấy cư dân vây quanh đông nghẹt, cả hai cố mãi mới tách được người chen lên trên, đưa ra thẻ cảnh sát cho đồng chí đang canh giữ ở bên ngoài sợi dây. Đồng chia cảnh sát lập tức mở dây ngăn cách cho hai người vào trong.

" Thế nào rồi?" Đường Nguyệt Vân hỏi.

" Tình trạng xác chết y hệt nạn nhân lần trước, tuy nhiên vết thương ở ổ bụng hoàn thiện hơn, không bị cắt nham nhở như nạn nhân trước đó" Y Nhiên tháo bao tay, kéo khẩu trang xuống nói " Đợi về kiểm tra chuyên sâu sẽ có kết quả rõ ràng cho cô".

Khương Duyệt Vi nhìn qua gương mặt đang tỏ vẻ mệt mỏi của Y Nhiên xong liền cau mày, cô kéo Đường Nguyệt Vân nói nhỏ " Chị hẹn chị Y Nhiên đi uống nước đi".

" Tự dưng hẹn làm gì?" Đường Nguyệt Vân nhìn cô đầy thắc mắc.

Khương Duyệt Vi ghé đến bên tai nàng nói mấy câu, Đường Nguyệt Vân vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, Khương Duyệt Vi đáp " Không thể kéo dài thêm nữa đâu, thời gian gấp rút lắm".

Lúc quay về sở cảnh sát, sau khi họp xong Đường Nguyệt Vân liền đến phòng pháp y nói chuyện với Y Nhiên. Nàng nghe rõ bên tai mình vang lên tiếng của Bách Lý Huyền Linh " Nhóc này âm khí quấn quanh, còn không nhanh giải quyết sẽ không sống nổi quá một tháng nữa đâu!".

Đường Nguyệt Vân cau mày, cô liền hẹn Y Nhiên tối nay ra ngoài ăn tối, dù cô ấy có từ chối thì Đường Nguyệt Vân cũng cứng rắn kéo cô ấy đi. Y Nhiên hơi khó hiểu, trong trí nhớ của cô Đường Nguyệt Vân không phải người không nói lý lẻ, nhìn thấy nàng kiên quyết như thế cũng đành gật đầu đồng ý.

Buổi tối khi Y Nhiên đến chỗ hẹn, cũng thấy Khương Duyệt Vi ở đó, cô cảm thấy rất khó hiểu. Sau khi ăn tối xong cả ba đến công viên gần nhà Y Nhiên ngồi nói chuyện, buổi tối muộn nên xung quanh khá vắng vẻ, chỉ có ánh đèn đường le lói rọi xuống người họ.

" Gần đây chị có vẻ không khoẻ lắm nhỉ?" Khương Duyệt Vi ném lon bia rỗng vào thùng rác, nhìn Y Nhiên hỏi thẳng.

Y Nhiên gật đầu " Không biết vì sao, cơ thể ngày càng sa sút, ngủ cũng không được".

" Y Nhiên, trong thời gian này, chị từng đi đâu? Gặp ai?" Khương Duyệt Vi hỏi.

Y Nhiên nhìn cô khó hiểu nhưng vẫn đáp " Tôi có về quê ba ngày, chỉ gặp người trong gia đình, sau đó lạy quay về thành phố".

Khương Duyệt Vi cau mày " Trong một tháng này, chị đến chỗ bọn em đi".

" Hả? Vì sao?" Y Nhiên khó hiểu hỏi lại, lại nhìn Đường Nguyệt Vân.

Đường Nguyệt Vân nắm tay Y Nhiên nói " Về nhà tôi rồi nói tiếp, nghe lời em ấy đi, thời gian này cậu không thể ở một mình được".

Hai người cùng Y Nhiên quay về lấy ít đồ đạc cần thiết, sau đó quay về nhà hai người. Khương Duyệt Vi nhường phòng cho Y Nhiên, cô định ngủ trên sopha, xong vì Y Nhiên khó xử nên kết quả Khương Duyệt Vi sẽ ngủ cùng phòng với Đường Nguyệt Vân.

Sau khi sắp xếp xong, ba người ngồi ở phòng khách nói chuyện. Khương Duyệt Vi đến bên cửa sổ, thả một con hạc giấy, mở kết giới bao quanh căn nhà của họ.

" Đưa tay cho em xem" Khương Duyệt Vi cầm lấy tay Y Nhiên, đặt lên một lá bùa đỏ, lá bùa vừa chạm lòng bàn tay Y Nhiên liền cháy bừng lên. Một luồng khói đen bốc lên rồi biến mất.

Y Nhiên rụt tay về, nhìn cô trân trối.

" Xong rồi nhé, một trăm phần trăm chị ấy bị người ta sai âm bình theo quấy phá" Khương Duyệt Vi nói.

Y Nhiên nhìn cô trân trối, chỉ thiếu nước bảo cô có bệnh nữa là đủ. Khương Duyệt Vi nhún vai nói với Đường Nguyệt Vân " Chị nói chuyện với chị ấy, em đi lo tí chuyện".

" Nghe lời con bé đi, Duyệt Vi nói nếu cứ kéo dài thì cậu sẽ không sống qua được một tháng đâu, cậu đắc tội ai à, ra tay độc ác như vậy?" Đường Nguyệt Vân cau mày nói.

Y Nhiên lắc đầu " Nguyệt Vân, cậu là cảnh sát đó, em ấy cũng vậy, hai người sao lại....".

" Tôi không cổ xuý việc mê tín, tuy nhiên với một số chuyện, không thể không tin" Đường Nguyệt Vân đáp " Trước mắt phải giải quyết chuyện của cậu đã".

Khương Duyệt Vi quay lại, đưa cho Y Nhiên một chiếc vòng tay, Đường Nguyệt Vân cau mày nhìn cô, Khương Duyệt Vi đáp " Loại khác mà, đây là vòng thái cực, còn là cực dương, em đã dùng bùa quấn bên trong rồi, trước mắt chị Y Nhiên đeo nó trước đi, em phải điều tra thêm người hại chị".

Y Nhiên nửa tin nửa ngờ, dưới ánh mắt của hai người đồng nghiệp, đeo lên vòng tay. Sau khi đeo lên, cô ấy chợt cảm thấy nhẹ người, thoải mái hơn nhiều.