[Đại Ngu Hải Đường] Âm Dương Hình Cảnh

Chương 3: Không được nói với ai khác!



Triệu Tiểu Đường vẫn ghé chỗ bác sĩ Y Nhiên lấy lí do hỏi chuyện, nhìn lại xác nạn nhân xong liền lén lúc mang đi một ít tóc của nạn nhân, sau đó cô chạy lên sân thượng trụ sở, khoá cửa sân thượng lại, đã qua giờ nghỉ trưa nên hẳn cũng sẽ không có người đột nhiên chạy lên đây.

Triệu Tiểu Đường lấy từ trong túi ra một lá bùa màu vàng với những nét vẽ nghệch ngoạc thường thấy, cô đặt mấy sợi tóc vào giữa lá bùa, xếp thành một con hạc giấy, cô lẩm bẩm một đoạn chú ấn, ném chú hạc giấy đi, tức thì hạc giấy đã tự động di chuyện, bay đi xa dần. Dù sao thì cô vẫn cần phải chắc chắn không mất dấu của Duẫn Hinh dù đã có thông tin về kẻ xấu số tiếp theo.

Triệu Tiểu Đường nhìn theo một lúc xong liền xoay người đi xuống quay về phòng làm việc, Triệu Tiểu Đường nhìn Ngu Thư Hân mệt mỏi với đống hồ sơ cùng bản ghi lời khai có chút mệt mỏi thiếu sức sống. Cô lắc đầu, mọi người đều đang cố sức, còn một số người không biết sống chết cứ cố đâm đầu vào chỗ chết. Mọi người ai cũng một đêm không ngủ, mang theo mắt gấu trúc, chỉ có đều thứ mà họ đang đối mặt vốn dĩ không phải con người.

Triệu Tiểu Đươnf tiến đến trước mặt Ngu Thư Hân, đưa cho nàng một viên kẹo với giấy gói màu xanh bắt mắt, Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn cô thắc mắc. Triệu Tiểu Đường cười với nàng đáp " Cho chị, trả lễ cốc cà phê ban sáng, đừng cố quá sẽ tụt đường huyết, ăn kẹo đi"

Ngu Thư Hân cầm lấy viên kẹo vẫn ngơ ngác nói cảm ơn với cô, nhìn Triệu Tiểu Đường rời đi xong vẫn chưa hoàn hồn. Một lúc sau nàng bất giác mỉm cười, tháo giấy gói nhét vào miệng thì thầm " Đúng thật vẫn còn là một đứa nhóc ".

Nhưng vụ án này thật sự khiến nàng đau đầu, sau khi tin tức nổi lên, Ngu Thư Hân cũng đã tìm hiểu qua hai vụ án cũ với cách thức và tình trạng chết tương tự. Tuy nhiên, một chút manh mối cũng không có, chẳng lẻ lại phải để hồ sơ bám bụi nữa hay sao? Để kẻ thủ ác tiếp tục nhởn nhơ bên ngoài, nàng không cam lòng.

Triệu Tiểu Đường nhìn sắc mặt Ngu Thư Hân lẫn lộn cảm xúc lắc đầu, chuyện này, cảnh sát không thể đụng tay vào được là thật, cô cũng không có cách mang bọn họ đi theo.

Buổi tối chuẩn bị tan ca, mọi người đều muốn đi ăn tối chung rồi về nhà nghỉ, Triệu Tiểu Đường từ chối lời mời của mọi người, nói thêm hai ba câu đều thấy cô uyển chuyển từ chối, người trong tổ cũng không ép thêm, chỉ hẹn cô lần sau nhất định phải đi chung, Triệu Tiểu Đường đồng ý với họ.

Triệu Tiểu Đường bắt được khí tức của hạc giấy, buổi tối mười giờ ra cửa, không phải mười hai giờ đêm mà mười giờ mới là lúc âm khí thịnh nhất, mười hai giờ là giờ linh thiêng nhất dễ đụng phải ma quỷ. Triệu Tiểu Đường mặc một cái áo khoác đen có mũ trùm đầu, có chút nhìn như người lấp ló làm chuyện xấu.

Triệu Tiểu Đường nhét một viên kẹo vào miệng, nhìn hạc giấy còn đang bay lơ lửng ở cửa phòng căn hộ nằm trên tầng sáu kia, Triệu Tiểu Đường đốt một điếu thuốc vị bạc hà với lượng nicotine thấp, cô nhìn con hạc giấy ngày càng kích động hơn, nhả một hơi khói vào không khí, những kẻ này thật sự không sợ chết chút nào. Chỗ Triệu Tiểu Đường đang đứng vừa vặn là ở công viên trước một toàn chung cư, trùng khớp với địa chỉ mà bạn cô gửi đến.

Nhìn đồng hồ đã sắp mười một giờ, nếu cô không lầm thì hiện tại nghi thức triệu hồi đã hoàn tất hoàn toàn, chỉ cần sáng mai người kia xả nước bồn tắm xong thì trò chơi sẽ bắt đầu. Lúc này Triệu Tiểu Đường nhìn thấy một người đang ra cửa, cô cũng không thật sự để ý lắm, nhưng mà có thứ đang theo sau người kia.

Người đi ra là một nam nhân cao lớn hơn một mét tám, mặc một cái áo khoác dày vì trời đã trở lạnh, hắn đội mũ ra ngoài. Nhưng thứ thu hút chú ý của Triệu Tiểu Đường là một cái bóng theo sau hắn, nữ quỷ kia mặc một cái váy hoa màu trắng, váy rách tươm mục nát như bị ngâm trong nước lâu ngày, mái tóc đen dài màu đen ướt sủng. Lúc nam nhân kia đi qua người Triệu Tiểu Đường, qua làn khói thuốc cô nhìn thấy mắt ả ta đỏ như thể bị ngâm nước khiến mắt bị thương, một bên mắt chỉ còn một cái hốc đen ngòm sâu thẩm còn nhỏ máu chảy dài bên má.

Triệu Tiểu Đường nhíu mày, nghi thức được hoàn thành dù trò chơi chưa được bắt đầu nhưng Duẫn Hinh đã bắt đầu ám theo sau lưng người chơi, chỉ là nàng ta sẽ không bắt đầu trò chơi cho tới buổi sáng sau khi người chơi xả bồn như tính hiệu bắt đầu.

Triệu Tiểu Đường kéo mũ áo đi theo sau lưng nam nhân kia, thi thoảng nàng sẽ thả một hơi khói thuốc vào cái không khí lạnh lẽo của mùa đông khắc nghiệt này, Duẫn Hinh quả thật không có làm thêm hành động gì ngoài đi theo người chơi cho đến khi trò chơi bắt đầu.

Triệu Tiểu Đường nhìn nam nhân kia đi vào trong, cô nhìn thấy Duẫn Hinh không đi vào thì có chút thắc mắc. Cô nhìn lại tên quán thì ra là Quebec, Triệu Tiểu Đường cười khẽ " Ra là quán của lão Giản, bảo sau cô ta không dám vào" vừa nói vừa châm một điếu mới, Giản Văn Minh là một thiên sư có tiếng cùng thời với lão Lương, tính ra đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, nhưng cô hồn dã quỷ cũng không dám tuỳ tiện chạy đến phá.

Triệu Tiểu Đường định tiến lên một bước thì bị người giữ lại, cô rụt tay lại đá ngược về phía sau khiến người kia lùi lại mấy bước, Triệu Tiểu Đường xoay người, cô chỉ loáng thoáng nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Ngu Thư Hân liền có chút trì độn, sao đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này.

Ngu Thư Hân nhìn một nửa gương mặt bị mũ nón che mất liền nhíu mày đá tới, Triệu Tiểu Đường bắt được chân của nàng, Ngu Thư Hân mất đà ngã về sau. Triệu Tiểu Đường hết hồn buông ra nắm lấy tay nàng kéo mạnh về phía mình, Ngu Thư Hân ngã đè lên người Triệu Tiểu Đường, mũ trùm đầu của cô cũng đã rơi ra.

Triệu Tiểu Đường rên rĩ một cách đau đớn, trên người còn bị một người khác đè lên, Ngu Thư Hân nhìn thấy cô liền tròn mắt bật dậy " Sao lại là em?".

" Em mới là người nên hỏi chị câu này? Chị làm gì ở đây vào giờ này vậy?" Triệu Tiểu Đường đỡ lấy cái lưng khốn khổ của cô đứng dậy hỏi ngược lại nàng.

Ngu Thư Hân hắng giọng " Ban nãy chị về nhà, thấy người cứ lấp ló đi theo phía sau người khác vào giờ này, chị tưởng em là kẻ xấu".

" Chị cũng quá làm tròn nhiệm vụ rồi đi" Triệu Tiểu Đường cười khổ nói.

" Vậy còn em, sao em đột nhiên lại theo dõi người ta?" Vân Tịnh Yên hỏi.

Triệu Tiểu Đường khó xử " Em...." bỗng có một lực vô hình đánh đến, Triệu Tiểu Đường có chút không kịp phòng bị bị đánh ngã lăn dưới đất, Ngu Thư Hân nhìn một màn này ngây ngốc không thể hiểu.

"Mẹ kiếp...." Triệu Tiểu Đường lỡ miệng chửi thề một tiếng nhìn cái vật thể lơ lửng nhễu nhão nước đen bốc mùi trước mặt.

Ngu Thư Hân chạy đến đỡ cô dậy thì nghe một câu như thế liền nói " Đừng chửi thề, em là con gái đó", sau đó Triệu Tiểu Đường nhìn nàng giờ phút này còn chỉnh miệng cô nữa kia à?.

Ngu Thư Hân đỡ cô dậy lại hỏi " Em bị làm sau vậy? Tự dưng văng ra xa thế" cả con đường lớn chỉ còn có hai người cùng ánh đèn đường le lói cùng đèn bảng hiệu của tiệm rượu lúc này vẫn còn đang mở cửa, đột nhiên Triệu Tiểu Đường như thế khiến nàng không biết phải làm sao.

Triệu Tiểu Đường kéo Ngu Thư Hân ra phía sau, cô lấy ra một cái bình xịt nhỏ, xịt về phía trước, đột nhiên Ngu Thư Hân cảm thấy một âm thanh tầng số cao khiến tai nàng bị đau, như tiếng hét vậy, đèn đường xung quanh liên tục thi nhau nổ bể hết, mảnh vỡ văng tứ tung.

" Em vừa xịt gì vậy?" Ngu Thư Hân che tai nhíu mày hỏi.

Triệu Tiểu Đường cất bình nhỏ vào túi nói " Máu chó mực đó".

" Máu chó mực???" Vân Tịnh Yên trợn mắt nhìn cô " Bây giờ em không chỉ bắt tội phạm, kiêm luôn bắt ma hả?".

Triệu Tiểu Đường không có thời gian trả lời câu hỏi của cô, Duẫn Hinh phát hiện ra khí tức trên hạc giấy bay theo ả giống hệt với khí tức trên người Triệu Tiểu Đường nên ban nãy mới tức giận đánh tới, không ngờ cô gái trẻ trước mặt liền phun đầy máu chó mực lên người khiến ả bỏng rát thật đáng giận.

" Chị lùi lại đi" Triệu Tiểu Đường nói, cô rút ra súng đổ hết đạn ra đất, nạp đạn khác vào nhắm về phía Duẫn Hinh nổ súng không một chút do dự, Ngu Thư Hân chỉ thấy viên đạn xé gió bay ra, nó ghim hẳn vào không khí nổ mạnh một tiếng, lại một tiếng thét khiến tai nàng phát đau vang lên.

Thứ Triệu Tiểu Đường dùng chỉ là súng cảnh sát bình thường, nhưng đạn dùng cho súng là loại đạn có cấu tạo bình thường chỉ khác một điều đó là đạn linh san, được tạo nên từ bùa chú, có sức công phá mạnh mẽ với quỷ hồn.

Duẫn Hinh cảm thấy không ổn, luồng áp lực vô hình quấn lấy cô ta, Triệu Tiểu Đường còn chưa dùng đến đạo thuật chân chính mà ả đã bị đánh đến gần như trong suốt thế này. Triệu Tiểu Đường cười khẽ nói " Đừng lo, tôi sẽ không đánh cô hồn phi phách tán, cô phải đến chịu phán xét của địa phủ đi thôi".

Duẫn Hinh toang chạy đi, Triệu Tiểu Đường nheo mắt ném ra một lá bùa, cô kết ấn " Nhật nguyệt trùng sinh, âm dương nguyên khởi, thu!" lá bùa như có sự sống riêng bay thẳng về phía Duẫn Hinh, cô ta hét lên một tiếng vì bị thu vào trong, lá bùa cũng trở thành một ngôi sao nhỏ, rơi xuống đất.

Ngu Thư Hân vẫn bị một màng này doạ đến ngây người, chỉ thấy Triệu Tiểu Đường xoay người nhìn về phía nàng nói " Chuyện hôm nay, chị nhất định không được nói ra đấy".