Đại Phụng Đả Canh Nhân

Quyển 1 - Chương 38: Thơ thành





Dịch: Tiểu Băng

Biên: Đình Phong


"Nếu Dương Tử Khiêm không đi Thanh Châu nhậm chức, đẩy việc này cho hắn là xong rồi." Trương Thận:

"Trong đám chúng ta, hắn là người giỏi vụ này nhất."

Gió núi thổi vào trong phòng, làm bộ râu dài của Trần Thái bay bay, ông ta cười: "Cẩn Ngôn huynh vào triều làm quan còn thích hợp hơn ta."

"Lão thất phu, ngươi giễu cợt ta đang đẩy việc đấy hả?" Trương Thận không hề tức giận, dáng vẻ lưu manh: "Nào nào đi đi, lão phu rửa tai lắng nghe."

Hai người lại sắp sửa cãi vã, thì thư đồng của Trương Thận cúi đầu bước nhanh vào, khom người: "Tiên sinh, đệ tử Hứa Từ Cựu của ngài đã đến."

Hứa Từ Cựu? Hắn tới làm gì? Viết xong ba trăm lần lời dạy của Thánh Nhân rồi? Trương Thận gật đầu: "Mời hắn vào."

Đợi thư đồng đi rồi, Trương Thận nhìn Trần Thái ở bên kia bàn cờ, cười ha hả: "Ờ mà, gần đây lão phu mới thu một đệ tử, là đường huynh của Hứa Từ Cựu, có tài làm thơ kinh thế hãi tục."

Lý Mộ Bạch chen vào: "Vậy thì cũng là đệ tử của ta."

Trần Thái nhìn họ Trương, rồi liếc sang họ Lý, giật mình: "Chính là cái kẻ "Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ! Thiên hạ ai người chẳng biết anh?" đấy hả?" Lý Mộ Bạch với Trương Thận cười đắc ý.

"Ha ha ha...." Trần Thái cười vang, chỉ chỉ hai ông bạn tốt.

"Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười hai người các ngươi bị danh lợi che mắt đó, ờ, cũng có ganh tị nữa." Trần Thái ngừng cười, nửa khuyên bảo nửa trào phúng:

"Danh tiếng của Dương Tử Khiêm nhất định sẽ nhờ bài thơ này mà truyền lưu hậu thế, đích thật là làm người ta vô cùng hâm mộ. Nhưng mà sao hai người không suy nghĩ, thơ hay rất là hiếm có, bao nhiêu kẻ đọc sách cả đời cũng chỉ làm ra được mấy bài thơ hay mà thôi, còn ghi vào sử sách á, càng là không có."

"Ra được một câu "Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ! Thiên hạ ai người chẳng biết anh?" đã là thần kì rồi, đã nên thấy vui, còn trông chờ làm được thêm bài nữa, à không, hai bài, để hai người các ngươi cùng nhau lưu danh thiên cổ?"

"Quá quan tâm tới danh lợi, lâu ngày chầy tháng, hạo nhiên chính khí trong lòng các ngươi làm sao mà còn?"

Bị chế nhạo, Lý Mộ Bạch và Trương Thận có chút lúng túng.

Tự đáy lòng, họ biết Trần Thái có lý, thơ hay truyền lưu thiên cổ, không phải tùy tiện mà làm ra được, huống hồ đối phương còn không phải là người đọc sách, ngẫu nhiên xuất thần làm ra được một bài, đã là cơ duyên cực lớn.

Trông chờ một quan lại nhỏ liên tục làm ra thơ hay, để bọn họ lưu danh sử xanh, quả thật có hơi vọng tưởng quá mức.

"Ấu Bình nói cực đúng." hai người chắp tay thi lễ, trầm giọng: "Người đọc sách có tam bất hủ*, cho dù có muốn ghi tên vào sử sách, cũng phải đi theo đường lớn đường đường chính chính chứ không phải đi đường, tắt, hai chúng ta đã đi sai đường.

*tam bất hủ: tức lập đức, lập ngôn, lập công

"Biết sai liền sửa, không gì tốt hơn." Trần Thái khẽ vuốt cằm.

Một lát sau, thư đồng dẫn Hứa Thất An và Hứa Tân Niên vào nhã phòng.

Hai người cùng hành lễ: "Đệ tử ra mắt lão sư."

Lý Mộ Bạch và Trương Thận liếc nhau, vừa bất ngờ vừa vui mừng vì Hứa Thất An đến.

"Ngồi đi!" Trương Thận nói.

"Ninh Yến, ngươi tới học viện, là có thơ hay để sư phụ giám định và thưởng thức à?" Lý Mộ Bạch thăm dò.

Hứa Thất An lắc đầu: "Đệ tử tới, là vì có một chuyện muốn nhờ."

"Cứ nói đừng ngại."

Hứa Thất An trình bày mục đích đến của mình cho hai lão sư nghe, che giấu việc mình muốn trả thù Thị lang hộ bộ, chỉ bảo người đứng phía sau vụ án thuế bạc rất có khả năng là Chu Thị Lang, nếu đối phương vượt qua được kinh sát, nhất định sẽ trả thù Hứa phủ.

"Chuyện này...." Lý Mộ Bạch nhìn Trương Thận cũng đang lộ vẻ khó xử, bất đắc dĩ nói: "Thư viện cấm người ngoài ngủ lại, đây là quy củ."

Người đọc sách là người coi trọng quy củ nhất.

Hứa Thất An đang định năn nỉ, đã nghe thấy Hứa Tân Niên lên tiếng: “Trưởng công chúa cũng thường ở lại thư viện."

Trương Thận lắc đầu: "Trưởng công chúa là thân phận gì cơ chứ."

Hứa Tân Niên gật đầu: "Thư viện cấm ngoại nhân ngủ lại, trừ phi là hoàng thân quốc thích."

Haiz, cái tên thanh niên sức trâu này vẫn mãi không biết nói chuyện như vậy.

Ba vị đại nho tức đến bật cười.

Hứa Thất An cũng suýt nữa là cười thành tiếng, lời lẽ của Nhị Lang không những ác độc mà còn sắc bén nữa.

Lý Mộ Bạch lắc đầu, "Cẩn Ngôn huynh, học sinh này của ngươi, ta hy vọng tương lai sẽ bước vào Lập Mệnh cảnh."

Gì mà ghê gớm thế..... khóe miệng Trương Thận co lại.

Chỉ có Trần Thái vẫn luôn cười tủm tỉm quan sát Hứa Thất An, lúc này mới xen vào: "Ngươi là Hứa Ninh Yến?"

"Đúng là đệ tử." Hứa Thất An mặc nho sam giả làm người đọc sách hành lễ.

"Nghe nói rất có tài làm thơ, hay là thế này, nếu ngươi có thể làm được ngay một bài thơ tại đây khiến ba người chúng ta đều hài lòng, lão phu sẽ làm chủ, cho phép nữ quyến Hứa phủ được tạm ở lại thư viện, bảo vệ họ an toàn."

Cho phép nữ quyến Hứa gia ở lại học viện không phải là ý chính, ý chính là câu cuối cùng, bảo vệ các nàng an toàn.

Đây mới là mục đích hai huynh đệ Hứa Thất An đến đây.

Hứa Tân Niên vui mừng, quay qua nhìn đường huynh: "Đại ca...."

Hắn vừa mừng rỡ vừa hơi lo lắng, làm thơ không khó, ai đọc sách cũng làm ra được bài thơ trau chuốt, cái khó là làm sao để cả ba vị đại nho đều thoả mãn.

Cái này có khó không?

Cái này rất là khó.

Làm thơ? Các ngươi đây là ép ta ăn trắng các ngươi? Hứa Thất An không đồng ý ngay, mà thương lượng:

"Làm thơ tự do, hay là có quy định đề tài?"

Ba vị đại nho trao đổi ánh mắt với nhau, Trương Thận đáp: "Khuyên học!"

Quả nhiên không được làm thơ tự do, nếu không, chỉ cần một phút ta sẽ cho các ngươi một bài thiên cổ có một không hai.... Hứa Thất An chắp tay thi lễ trong lòng.

Cũng khẽ thở phào, vì đề tài này không vượt quá khả năng, chút kiến thức văn học của hắn vẫn đối phó nổi.

Hai chữ ‘Khuyên học’ làm Hứa Thất An nhớ ngay tới bài《 khuyên học 》học thời cấp ba, nhưng người ta yêu cầu thơ, bài cổ văn này không thích hợp.

Trong sách tự có hoàng kim ốc, trong sách tự có nhan như ngọc!

Trong đầu Hứa Thất An ngay lập tức hiện ra hai câu thơ lưu truyền dân gian này.

Trong lĩnh vực liên quan tới khuyên học, luận về độ nổi tiếng, chẳng có mấy câu có thể đánh đồng được với nó.

Hắn vừa định dùng bài thơ này ăn hiếp ba vị đại nho, thì chợt nhớ tới lịch sử hai trăm năm của thư viện Vân Lộc.

"Bài thơ này nhớ không lầm hình như là có vào thời hoàng đế Tống Triều? Trong này có mùi vị công danh lợi dụ, trong khi con đường làm quan của học sinh tốt nghiệp thư viện Vân Lộc trước giờ đều khá khó khăn."

"Từ Cựu lúc thi đậu cử nhân từng cảm khái, không biết sau này sẽ bị ném tới thâm sơn cùng cốc nào...."

"Ta chộp bài thơ này, không phải đâm vào vết thương lòng của thư viện Vân Lộc, mà hoàn toàn ngược lại...."

Thấy hắn im lặng quá lâu, Hứa Tân Niên cau mày càng chặt, còn ba vị đại nho, Trương Thận với Lý Mộ Bạch thì đầy vẻ mong đợi, Trần Thái thì cười tủm tỉm uống trà.

Hứa Thất An thu hồi suy nghĩ, chắp tay: "Đệ tử xin bêu xấu, Từ Cựu, mài mực cho ta."

Hứa Tân Niên tìm giấy và bút, bày lên bàn, tự tay mài mực cho đường ca, một tay cầm bút, một tay kéo tay áo, chấm ngòi bút vào nghiên mực, quay sang ý bảo đường ca tiếp bút.

Thư pháp nát bét của ta sẽ làm xấu hổ chết mất.... Không, ta không viết thư pháp đâu..... trong lòng Hứa Thất An sỉ vả, ngoài mặt thì bày vẻ người đọc sách chỉ điểm giang sơn:

"Từ Cựu viết dùm ta."

Hứa Tân Niên gật đầu, ngồi xuống nghiêm chỉnh.

"Canh ba đèn thắp canh năm (gà) gáy

Chính khi nam tử đọc văn thư

Tóc đen không biết chăm học sớm

Bạc đầu mới hối đã muộn màng!"

Dịch thơ: Tiểu Băng

Hứa Tân Niên viết xong, để bút xuống, đọc bài thơ thất ngôn trên giấy Tuyên Thành*, hai mắt lấp lóe sáng ngời, vẻ mặt hơi kích động.

Gian phòng chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi, Hứa Tân Niên vẫn còn đang nhấm nháp dư vị của bài thơ, ba vị đại nho đã bước nhanh tới bên bàn, trầm mặc nhìn chằm chằm vào tờ giấy Tuyên Thành.

Im lặng nhìn chằm chằm vào.

- --o0o---

Truyện siêu hot, mong quý độc giả ủng hộ và giới thiệu cho nhiều người khác. Cảm ơn!