Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 42



Trong lòng Dương Tam, khi cô với sư huynh mà liên thủ không có lý gì là không tóm được. Kho tàng của nhà họ Triệu, chính là đồ của cô rồi.

Nhà họ Triệu này đúng là người tốt mà!

Khi cô đang xúc động trong lòng, Triệu Lê Xuyên lại tới, cô cũng không ghét anh ta như lần trước nữa mà còn rất vui vẻ, "Cảm ơn".

Khuôn mặt tươi cười, đôi mắt xanh như mặt hồ tràn ngập ánh sáng, khẽ lay động. Triệu Lê Xuyên dù đã quen nhìn người đẹp cũng không tránh được ngẩn ngơ. Trước khi anh ta kịp nói ra lời khen ngợi, cánh cửa trước mặt đã đóng lại.

Dương Tam cũng không định mời anh ta vào nhà ngồi.

Ánh mắt Triệu Lê Xuyên tối lại, nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt, cuối cùng lựa chọn rời đi.

...

Nhờ phúc sự hào phóng của nhà họ Triệu, Dương Tam cảm thấy thực lực của bản thân lại khôi phục thêm một phần, ước chừng được khoảng 40% thời kỳ đỉnh cao.

Hứa Giai Hâm đang cố gắng tu luyện trong phòng, căn phòng đó của cô được Dương Tam bày trận pháp đặc biệt, tràn đầy âm khí, khi bước vào đã khiến người ta lạnh run, rất thích hợp cho cô tu luyện. Ban ngày Hứa Giai Hâm tu luyện, tối đến đi tuần tra. Trong quá trình giúp đỡ Tôn Nguyệt, dường như cô ấy đã tìm ra con đường cho mình, thường xuyên giúp đỡ người qua đường gặp nạn hoặc giúp oan hồn giải oan.

Điều này cũng trở thành một truyền thuyết đô thị - dây buộc tóc đỏ. Khi gặp nguy hiểm rất có thể sẽ gặp được ma nữ dây buộc tóc đỏ và được bảo vệ. Lúc bình thường cô sẽ đưa người đến chỗ cảnh sát Triệu, lúc đầu cảnh sát Triệu gặp ma còn không quen, mãi rồi cũng thành thói quen.

Mấy ngày nay Tiểu Kim đang rất nghiêm túc chế tạo thẻ, chuẩn bị quay xổ số trực tiếp cho người hâm mộ. Trong vài người thì trang cá nhân của Tiểu Kim tăng nhiều fan nhanh nhất, đã có hơn một trăm vạn. Mà những fan này đều là thật, không giống những tài khoản khác phải mua người theo dõi. Mỗi lần nó đăng ảnh, trong một tiếng đã có hàng chục nghìn người chia sẻ. Bời vì hơn trăm vạn fan này nên nó mới tổ chức hoạt động. Phất ra năm mươi cái thẻ này chính và may mắn thật sự mà nó đưa vào. Sau khi đeo thì xác xuất đạt được những gì mình muốn sẽ cao hơn.

Về phần Tiểu Hắc, trừ cố gắng tu luyện thành người thì là nghịch rubik. Tháng 11 này Hiệp hội Rubik thành phố sẽ tổ chức giải đấu, Tiểu Hắc đang cố gắng tập luyện để lúc đó đi tham gia. Bây giờ nó đã xoay được rubik bậc 3 trong bảy giây.

Mặc dù tu luyện Dương Tam hơn xa Tiểu Hắc nhưng về xoay rubik này cô cũng chịu thua Tiểu Hắc. Cũng không hiểu nổi cái tay gấu to như thế kia làm thế nào mà xoay rubik nhanh được như vậy.

Cả người cô chìm vào sô pha, lật xem mấy hợp đồng đại diện trong thời gian này. Đúng vậy, vì thân phận thầy bói, thêm gương mặt xinh đẹp, có rất nhiều thương hiệu muốn mời Dương Tam làm người đại diện, châu báu, bất động sản, mỹ phẩm, các loại ngành nghề gì cũng có. Phí đại diện thấp nhất là năm mươi vạn một năm, cao nhất là hai trăm vạn một năm. Giá trị của Dương Tam bây giờ tương đương với tiểu hoa hạng hai trong giới giải trí.

Tuy Dương Tam muốn kiếm tiền nhưng cũng phải lựa chọn kỹ càng.

Cô cầm từng cái lên, bấm ngón tay tính toán.

"Rượu thuốc XX này không được, ba năm sau sẽ có vấn đề về phương thuốc nổ ra".

"Bất động sản Lục X vì công trình tệ hại nên đổ sập trong một thiên tai. Hừ, cái loại tiền bẩn như này mình phải làm cái đơn nặc danh tố cáo mới được. Mình đúng là lương thiện mà".

"Hừ, mỹ phẩm nhà này toàn mùi hóa chất, nghỉ!"

"Nhà này làm có xưởng làm bánh bẩn, đáng ghét thật! Thế mà lại đối xử không tốt với nguyên liệu nấu ăn, phải báo cáo!"

Dương Tam xem hết thì vẻ tươi cười cũng dần biến mất. Có lộn không thế, thế quái nào chẳng có lấy một cái hợp đồng đại diện nào phù hợp với cô. Tức rồi đấy! Lãng phí thời gian quý giá của mình!

Dương Tam rất không vui, nhìn lại cái đám thương hiệu xấu xa kia càng không vừa mắt, thế mà có mặt mũi tìm mình làm đại diện, phải đi viết tố giác!

Lúc viết được một nửa, điện thoại di động reo lên - là chú em Doãn Văn Giác gọi tới.

Doãn VĂn Giác nói thẳng vào vấn đề: "Lão đại, có chuyện làm ăn, chị có làm không?"

Dương Tam hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Nếu chuyện thành công, lấy trình độ hào phóng của con nhỏ đó thì ít nhất phải có hai mươi vạn. Trên mặt Uyển Uyển có vấn đề, nhìn thế nào cũng không phải cái gì hay ho. Chúng em nghi ngờ có người giở trò với con bé".

"Bây giờ tôi qua luôn đây".

...

Doãn Văn Giác tự mình lái xe thể thao đến đón Dương Tam, trên đường thì nói về chuyện này với Dương Tam.

"Lạc Uyển là em gái lớn lên từ nhỏ với em, mặc dù có lúc tính tình hơi thất thường nhưng cũng không phải có ý xấu. Thời gian trước sau khi đính hôn xong có đi ra ngoài chơi với người chị em thân thiết. Kết quả lúc quay về trên mặt không được ổn lắm".

Dương Tam nói: "Cũng có thể dị ứng mỹ phẩm thì sao?"

Doãn Văn Giác lắc đầu, "Mỹ phẩm cũng không thể làm cho con bé mọc cái u to như vậy, mà cái u đó còn động đậy được nữa!" Nghĩ đến hình ảnh đó cả người Doãn Văn Giác đều dựng hết lông tơ.

"Chúng em có hỏi người chị em tốt Hà Nhã đi cùng, cô ấy nói lúc ấy Uyển Uyển ở chỗ kia có ăn một suất lẩu ếch, người đã có chút không ổn. Chúng em nghi rằng không biết có phải Uyển Uyển ăn phải con cháu của ếch tinh hay không mới bị trả thù".

Doãn Văn Giác lập tức nghĩ đến nhờ lão đại giúp đỡ.

Dương Tam nghĩ rồi nói: "Nếu đúng là ếch thành tinh cũng không đến nỗi để con cháu lưu lạc đến nhà hàng của loài người".

Doãn Văn Giác nói: "Cũng phải nhìn mới biết được".

Dù sao cũng là cô em gái mà cậu nhìn từ nhỏ đến lớn, nếu khuôn mặt kia thực sự bị hủy hoại thì thật đáng tiếc.

Hoảng hơn một tiếng sau hai người đến nhà họ Lạc.

Nhà họ Lạc ở thành phố này cũng là một nhà có máu mặt, con gái rượu gặp chuyện như này là cha mẹ cũng đã lo đến chết đi sống lại, cũng mời đại sư mà mình biết tới đây. Vì thế khi Dương Tam đến đã nhìn thấy hai người gọi là đại sư kia.

Một người mặc đạo bào, cũng có một chút dáng vẻ tiên phong đạo cốt, là do cha mẹ Lạc mời tới, nghe nói gọi là đại sư Vương, đến từ bên kia. Một là người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi, thân thể gầy gò, nghe nói am hiểu gọi hồn, giang hồ gọi là bà Lý.

So với bọn họ DƯơng Tam là trẻ tuổi nhất, khó có thể làm người khác tin tưởng nhất.

Doãn Văn Giác lườm Tiểu Lạc Kì một cái - nếu biết sớm đã mời người khác, cậu sẽ không nói lão đại tới đây. Thế này chẳng hóa ra lão đại là lốp dự phòng à?

Dương Tam vậy mà cũng rất bình tình, cô nhìn qua hai người này một cái, linh thức chưa được mở, đoán chừng cũng chẳng có bản lĩnh gì thật sự.

Cô nhìn Lạc Uyển một chút, cô bé xinh đẹp, có chút kiêu căng, tiếc là trên mặt có cái bớt hình con ếch làm hỏng mất vẻ đẹp, mà con ếch kia còn di chuyển từ từ, cô bé khóc đến hai mắt sưng đỏ, lại có chút đáng thương.

Thầy Vương vuốt ve chòm râu, vẻ mặt nặng nề nói: "Con gái các vị sợ rằng đã xúc phạm đến một ít yêu ma quỷ quái, bây giờ mới nên cơ sự này. Để tôi thử xem có đuổi được hay không".

Dương Tam hứng thú xem trực tiếp: Cơ bản là cô chẳng cảm thấy có chút yêu khí nào trên người Lạc Uyển hết.

Đã lâu rồi không thấy mấy đám giang hồ lừa đảo này, có chút nhớ nhung, trước kia cô vẫn hay cùng Lã Động Tân đi trêu chọc mấy tay giang hồ bịp bợm này.

Thầy Vương lấy từ trong túi ra một xấp giấy vàng, bao quanh Lạc Uyển, bắt đầu niệm ít chú ngữ không ai hiểu được. Sau đó lấy kiếm ra, thấm nước, vẽ tranh lên giấy vàng, giấy vàng thì vẫn là giấy vàng, không có gì thay đổi.

Thầy Vương nôn ra máu, nói với vẻ mặt yếu ớt: "Yêu quái này còn lợi hại hơn tôi nghĩ, tôi nghỉ một chút rồi sẽ thử lại!"

Người nhà họ Lạc thấy vậy rất lo lắng. Dù sao nghe những lời này của thầy Vương hình như việc này rất khó giải quyết.

Dương Tam nói một cách thản nhiên: "Ông có phải gà thành tinh không thế?"

Thầy Vương giật mình, vẻ mặt tức giận, "Con oắt con miệng hôi sữa, nói linh tinh".

Dương Tam chỉ chỉ máu trên mặt ông ta, "Nếu không phải là gà tinh thì sao ông lại phun ra máu gà thế?"

Mùi máu gà trống và máu người cô vẫn nhận ra được. Cô thấy trò này nhiều rồi, dùng bột nghệ bôi lên giấy vàng, nếu là nước sạch thì chắc chắn sẽ có màu vàng, nếu sử dụng nước mực, kết hợp với giấy vàng sẽ thành màu đỏ. Mấy tên giang hồ lừa đảo nếu thấy có thể lừa dối được thì sẽ làm cho giấy vàng đổi màu. Nếu tình hình phức tạp sẽ làm như không đối phó được, giấy vàng không đổi màu.

Rõ ràng rằng ông thầy Vương này không thể giải quyết được cái vết hình con ếch trên mặt Lạc Uyển, vì thế liền nhanh chóng làm như không đánh lại được. Đánh không lại dù sao vẫn còn hơn là bị vạch trần.

Doãn Văn Giác lập tức nhảy dựng lên, "Được lắm, thì ra là bọn giang hồ lừa đảo!'

Cậu chọn tin lời Dương Tam đầu tiên.

Lạc Kì lập tức bảo vệ sĩ của mình kiểm tra máu trên mặt đất xem có phải máu gà hay không. Nếu đúng là máu gà... Nhà họ Lạc của anh cũng không phải chỗ dễ bắt nạt đâu.

Mặt thầy Vương trắng bệch, phản xạ tự nhiên muốn chạy trốn, đáng tiếc bị vệ sĩ của nhà họ Lạc bắt lại khiến ông ta không thể nhúc nhích.

Vẻ mặt cha Lạc đầy xấu hổ - vị này là do ông tìm đến, mấy đối tác làm ăn thổi phồng lão ta lên, kết quả lại là kẻ lừa đảo, mặt không kìm được tức giận.

Doãn Văn Giác tò mò: "Lão đại, sao chị liếc mắt cái là biết đó là máu gà?"

Dương Tam thản nhiên: "Nhìn nhiều rồi sẽ dễ phân biệt, mà mùi cũng không giống nhau".

Không thể lập tức phân biệt được nguyên liệu nấu ăn thì không xứng đáng là người sành ăn!

Những người khác không hiểu tại sao bỗng thấy lạnh gáy.

Dương Tam khoanh tay nhìn về bà Lý, nói một cách ung dung: "Mời bà trước đi".

Cô muốn nhìn xem bà ta mời được vị thần nào.

Trong lúc vô tình hào quang của Dương Tam đã làm mọi người ở đây choáng váng.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, bà Lý không hiểu sao có cảm giác chột dạ, bà hít sâu một hơi, khuôn mặt chợt đỏ bừng lên, bắt đầu nói.

"Kính mời Cửu Thiên Huyền Nữ, Đại La Chân Tiên, cưỡi trên lưng hạc trắng..."

Một loạt lời nói trên trời dưới biển tuôn ra, cùng lúc đó tóc tai của bà ta dựng đứng lên khiến mọi người đều trầm trồ,

Doãn Văn Giác nhỏ giọng hỏi Dương Tam: "Đây là thật hay giả vậy?"

Dương Tam trả lời không chút nghĩ ngợi: "Giả đấy. Nếu bà ta mời Bích Hà Nguyên Quân thì thôi, lại còn muốn mời Cửu Thiên Huyền Nữ. Cửu Thiên Huyền Nữ không thích người xấu xí, còn lâu mới trả lời bà ta".

Cô quay đầu nhìn Doãn Văn Giác rồi nói: "Cái khuôn mặt này của cậu phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy đấy, cậu mà lên mời chắc sẽ mời dễ hơn bà đồng kia".

Doãn Văn Giác: "..."

Chờ tí, hình như đã biết chuyện gì không nên biết rồi nhỉ?

Dương Tam nhìn bà Lý này thấy cũng có chút thần thông nhỏ, có thể làm cho tóc dựng lên, nhưng bản lĩnh cũng chỉ ở đó, không có gì hơn.

Cô gọi luôn một tia sét giáng từ trên trời xuống, đập thẳng vào bên chân bà Lý. Bà Lý niệm được nửa câu cứ thế bị nghẹn lại.

Cảnh tượng cực kỳ ngại ngùng.