Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn

Chương 7



"Kính coong", tiếng chuông cửa khiến Điền Vũ Kha tỉnh lại, cô lau nước mắt và cố gắng điều chỉnh tâm trạng, "Để tôi ra mở cửa".

Dương Tam đem khung gỗ kia cất vào ngăn kéo, ánh mắt nhìn về phía cửa có chút chăm chú--- tà khí ngày càng đậm hơn, còn hơn cả trên người của Hà Hằng kia, từ xa cô đã có thể cảm nhận được.

Điền Vũ Kha tâm trạng không yên dẫn theo một người phụ nữ sáng sủa, xinh đẹp đi vào, là khuôn mặt cô đã từng thấy trên máy tính, Tề San, bạn thân của Điền Vũ Kha. Tề San nhìn lên bàn, làm như vô ý hỏi: "Í, cái khung ảnh mà tớ tặng cậu đâu rồi?".

Trái tim Điền Vũ Kha nặng trĩu, cô đã không thể tìm nổi lý do thuyết phục bản thân mình rằng Tề San không liên quan gì đến chuyện này – vừa vào cửa đã chú ý tới cái khung ảnh. Trong những năm ở giới giải trí đã rèn ra tố chất tâm lý của cô, cô vén đám tóc lòa xòa ra sau tai rồi kẹp lại, trả lời: "Bên ngoài bị nứt một tí, tớ mang đi sửa rồi. Đấy là quà cậu tặng tớ, dĩ nhiên tớ phải giữ gìn cẩn thân rồi".

Khóe miệng Tề San nở nụ cười, giọng điệu có chút nũng nịu, "Tớ biết chúng mình thân thiết mà".

Cô ta đặt cái túi lên bàn nói: "Tớ đến thành phố K quay phim, có mang về cho cậu ít đặc sản này".

"Cảm ơn, làm phiền cậu rồi".

Tề San oán trách nói: "Quan hệ của chúng mình là như thế nào chứ? Nếu cậu còn khách sáo là tớ bực mình đấy". Sau đó lại hỏi Điền Vũ Kha, "Đây là bạn cậu à? Sao trước kia tớ chưa gặp bao giờ?"

Điền Vũ Kha nói: "Đây là em họ của tớ", cô không muốn nói chuyện Dương Tam với Tề San, chỉ mong đuổi được cô ta đi.

Tề San hơi đăm chiêu, cười nói: "Em của cậu cũng là em của tớ, gương mặt này của cô ấy mà không vào làng giải trí thì tiếc quá".

Tính tình Dương Tam có chút nguy hiểm nhưng gương mặt không thể chê vào đâu được, mặt mày như tranh, thần thái bất phàm. Khi cô ấy không động tay hay mở mồm, cái vẻ ngoài này vẫn có thể lừa gạt được người khác.

Dương Tam thản nhiên nói, "Không có hứng".

Sau đó ngồi xuống, cầm quyển sách trên giá lên xem, rất có dáng vẻ tránh xa bà mày ra.

Tề San đưa đồ cho Điền Vũ Kha rồi bảo là đã tìm được cho cô ấy một gameshow, sau đó đi về.

Sau khi Tề San đi khỏi, Điền Vũ Kha nhìn Dương Tam với vẻ mặt phức tạp, "Đại sư, thực sự là cô ấy sao?"

Dương Tam khép sách lại, gật gù, "Mảnh vỡ trung tâm của Bình Đoạt Vận chắc là ở chỗ cô ta. Vầng trán hẹp, Thiên Thương (1) trũng, Sơn Căn (2) thấp, số quý nhân rất kém, về lý mà nói thì sự nghiệp đi xuống, thường gặp khó khăn. Xương gò má cao là người dễ bán đứng bạn bè. Nhìn mặt cô ta lẽ ra số mệnh phải rất kém. Nhưng hiện tại số mệnh dày, làm việc thuận buồm xuôi gió, chắc là có liên quan đến mảnh vỡ trung tâm".

(1) Hai khu vực xương nổi cao ở hai bên phía trên ở dưới đuôi chân mày chạy lên sát chổ chân tóc gọi là Thiên Thương thượng phủ.

(2) Đó là khoảng sống Mũi nằm giữa 2 Mắt. Trong quan niệm "Thiên nhân tương trữ" của Á Đông.

Cô không chút khách khí vạch trần sự thật, "Nói một cách đơn giản là cô ta đã cướp đi số mệnh của cô!"

Tuy Điền Vũ Kha đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi nghe được vẫn bị đả kích, mặt mày tái nhợt.

Dương Tam nhếch mép nói: "Cô ta giúp cô cũng không phải do áy náy gì đâu mà là để liên tục hấp thụ số mệnh trên người cô thôi".

Điền Vũ Kha đau đớn nhắm chặt mắt, bởi vì trước đó Dương Tam thể hiện ra đủ loại thần kỳ nên cô đã tin vào lời của Dương Tam. Càng tin tưởng lại càng đau khổ. Cô vốn cho rằng Tề San là người bạn thân nhất của mình, cô thật sự biết ơn sự giúp đỡ của cô ta trong thời gian qua, nhưng không ngờ rằng bạn thân trong mắt cô lại là nguồn cơn gây ra mọi đau khổ cho mình.

Bất kể như nào, Dương Tam nhất định phải thu lại các mảnh vỡ, nếu không sau này xảy ra chuyện gì, một phần nhân quả sẽ tính lên đầu cô.

Điền Vũ Kha sụt sịt nói: "Tôi phải làm gì bây giờ?"

Dương Tam nói: "Tôi đã lấy mảnh vỡ ra, bây giờ số mệnh của cô sẽ dần dần được khôi phục, nhưng không thể được như trước kia, cũng giống như người bình thường thôi. Trừ phi cô làm nhiều việc thiện tích công đức".

Điền Vũ Kha cụp mắt, "Như vậy là tốt lắm rồi". Chỉ cần khôi phục được đến như người bình thường là cô đã mãn nguyện lắm rồi.

Cô lại nhìn Dương Tam, "Còn những mảnh vỡ còn lại, có cần tôi lấy về không?". Chắc cô không phải là nạn nhân duy nhất.

Dương Tam chớp chớp mắt nói: "Không cần, tôi sẽ lấy về".

Nếu để cho Điền Vũ Kha ra tay sẽ đánh rắn động cỏ.

Bây giờ Điền Vũ Kha cảm thấy vô cùng uất nghẹn, ở trong mắt mọi người, Tề San đúng là một người bạn nhiệt tình, tốt bụng, dù có nói ra những chuyện này cũng không ai tin. Nếu cô cắt đứt quan hệ với Tề San, chắc sẽ mang tiếng lấy oán báo ơn.

Dương Tam nói: "Yên tâm, cô ta sẽ bị cắn trả".

Càng đánh cắp những thứ không thuộc về mình, bị cắn trả càng lợi hại.

Điền Vũ Kha gật đầu, "Tôi biết rồi, cảm ơn đại sư".

Vẻ mặt Dương Tam trở nên nghiêm túc, "Tiếp theo là chuyện của tôi, tôi sẽ nhanh chóng lấy lại các mảnh vỡ kia".

Điền Vũ Kha nói: "Nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì đừng khách sáo".

Dương Tam nói thẳng thừng: "Cô cũng chẳng giúp được cái gì hết".

Điền Vũ Kha: "...".

Lời này làm người ta đau lòng lắm đấy!

...

Điền Vũ Kha đưa Dương Tam về trước. Dương Tam lấy mảnh vỡ kia ra, có mảnh vỡ này sẽ dễ dàng cảm nhận được mảnh vỡ trung tâm hơn.

Một lát sau, Dương Tam khẽ cau mày, ồ, mảnh vỡ trung tâm kia thế mà cũng ở trong tiểu khu đó, xem ra là được Tề San đặt ở chỗ cô ta. Hơn nữa cô cũng cảm nhận được một số mảnh vỡ khác.

Vỗ Bùa tàng hình lên người, cô quay lại tiểu khu.

Lúc cô quay lại thì Tề San đang gọi điện thoại.

"Người đó là em họ của Vũ Kha, tôi thấy hình như cô ấy không muốn vào giới giải trí. Cũng không biết cô ta có thân phận gì mà Thần minh đại nhân cũng không lấy được số mệnh của cô ta".

"Uh, quay về chúng ta sẽ tiếp tục tìm cách".

Dương Tam nhíu mày – to gan thật đấy! Ngay cả cô mà cũng dám nhắm vào.

Sau khi Tề San gọi điện thoại xong, cảm thấy một làn gió thổi đến khiến mí mắt cô ta nặng trĩu, nhắm lại ngã xuống đất.

Cô quét qua Tề San, phát hiện mảnh vỡ trung tâm nằm trong két bảo hiểm. Két bảo hiểm liều mạng lung lay, thứ bên trong như cảm thấy được sự nguy hiểm, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Dương Tam nhanh nhẹn ném cái két bảo hiểm vào vòng tay không gian, quay về rồi xử lý nó! Dù sao đồ cũng đã vào tay một cách suôn sẻ rồi.

Còn về Tề San, không cần cô ra tay nữa, đợi sau này chỉ cần số mạng cắn trả là ả đã ăn đủ rồi.

...

Chuyện thuận lợi hơn cả tưởng tượng khiến tâm trạng Dương Tam cực kỳ khoái trá. Cô lần lượt lấy lại các mảnh vỡ, bây giờ trong tay đã có tám mảnh.

Lấy được mảnh vỡ cuối cùng, cô ra khỏi cửa, nếu không phải sợ người ta nghe thấy cô còn muốn ngâm nga hát.

Lúc này cô ngửi được một mùi thơm lạ lùng. Cái hương vị kia, còn hơn cả sơn hào hải vị, gan Rồng tủy Phượng mà cô đã ăn trong đời, làm cho con sâu tham ăn trong bụng cô cồn cào, chỉ muốn nhanh nhanh ngấu nghiến nhai nuốt.

Dương Tam kinh ngạc nhìn về nơi có mùi thơm.

Cánh cửa ở phía đối diện mở ra, một người đàn ông tuấn tú chậm rãi đi ra, hơn cả vẻ bề ngoài, cái thu hút là khí chất trên người anh ta, tao nhã xuất trần, như bông hoa nở rộ trong màn mưa.

Tất nhiên Dương Tam chả quan tâm khí chất hay vẻ ngoài! Bình Đoạt Vận gì gì đó cũng bị cô quên sạch, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ: Đó là ăn thịt anh ta! Ăn thịt anh ta!

Lý trí bị đe dọa có thể sụp đổ bất cứ lúc nào,

Đau đớn nhất trên thế gian này là món ăn ngon ở trước mắt mà không thể động đũa!

Nếu đối phương là kẻ đại gian đại ác, cô cũng coi như thay trời hành đạo, nhưng trên người này lại còn mơ hồ có công đức vây quanh, có thể thấy là người tốt. Cô thật sự không có cách nào xuống tay...

Dương Tam lặng lẽ niệm Đạo Đức Kinh, khiến bản thân thanh tâm quả dục.

Một con người! Thế mà nhìn còn ngon hơn cả đại yêu ngàn năm! Dương Tam nghi rằng kể cả thịt Đường Tăng trong truyền thuyết cũng không ngon được như người này đâu.

Người kia dường như nhận thấy điều gì, mắt nhìn chính xác vào vị trí của Dương Tam, khẽ cau mày.

Chậc, thật là nhạy cảm.

Một lúc sau, người đàn ông thu lại ánh mắt rồi rời đi. Xem ra anh ta chỉ có thể nhận ra một chút kỳ lạ, chưa hẳn là đã nhìn thấy Dương Tam.

Dương Tam mân mê mũi rồi đi ngược lại với anh ta, nếu không cô không làm chủ được bản thân mất.