Đại Sư Huynh Vai Ác Cùng Sư Tôn HE Rồi

Chương 60: Phát hiện vấn đề



Edit: Chanh

Beta: Me Xả Mi, Zem

Ngọc Khê Tông là một trong tam tông ngũ phái đứng đầu đại lục Hạo Miểu, có địa vị tương đương Nhạc Hoa Tông, Thanh Nguyên Tông, chỉ có điều mấy năm gần đây thanh danh Nhạc Hoa Tông vang dội, đệ tử đông đảo, sức ảnh hưởng lớn nhất đại lục Hạo Miểu, mới có thể được gọi là đại tông môn đệ nhất Tu chân giới.

Dù như vậy, Ngọc Khê Tông vẫn là tông môn lâu đời, thực lực không thể khinh thường.

Chưởng môn Ngọc Khê Tông nhận được truyền tin của Tống Yến thì cực kỳ quan tâm tới chuyện này, đặc biệt phái đệ tử thân truyền của mình xuống Ngọc Chiếu thành tiếp đón Tống Yến, đồng thời dặn dò mọi chuyện đều phải phối hợp với y, chân quân cần gì đều phải cung cấp hết, tận lực tìm ra nguyên nhân.

Đại đệ tử thân truyền của chưởng môn Ngọc Khê Tông là một nữ tu tên Sở Ý, thiên phú tuyệt hảo, tâm tính cứng cỏi, thực lực đã đạt Kim Đan kỳ đại viên mãn, là hạt giống tốt nhất Tu chân giới. Nàng được sư phụ mình dặn dò, xuống Ngọc Chiếu thành chờ Tống Yến đến.

Ngọc Chiếu thành cách Ngọc Khê Tông không quá xa, trong thành cũng rất phồn hoa, nhân khẩu đông đảo. Có lẽ vì thế mà chuyện có người mất tích lại tự trở về cũng không có người nào chú ý, mãi đến tận khi số người mất tích nhiều gấp mấy lần, lại thêm nhiều tu sĩ nói mình không thể tiếp tục tu luyện mới khiến Ngọc Khê Tông coi trọng, nhưng điều tra hồi lâu cũng không thu hoạch được gì.

Lúc Tống Yến đến Ngọc Chiếu thành, Sở Ý đã ở cửa thành chờ y, vừa gặp liền dẫn y tới nhà của bách tính mất tích đầu tiên kia.

Ngọc Khê Tông đã báo trước cho người kia sẽ có tu sĩ tới điều tra, cho nên lúc bách tính kia thấy Tống Yến cùng Sở Ý tới cửa cũng không quá kinh ngạc, hơn nữa lại cực kỳ phối hợp.

Người kia tên Trần Ngũ, chỉ là một con buôn thảo dược bình thường trong Ngọc Chiếu thành, thường đi hái thảo dược nuôi sống cả gia đình.”Một ngày trước khi mất tích, ngươi có từng nhìn thấy người nào kì lạ không?” Tống Yến lên tiếng hỏi.

Từ lúc hắn mất tích đến nay đã hơn nửa năm, những ký ức ấy Trần Ngũ đều không nhớ rõ lắm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ chuyện xảy ra một ngày trước khi mình mất tích.

“Ta chưa từng nhìn thấy người kỳ quái, nhưng ngày đó hái xong thảo dược xuống núi, ta phát hiện một túi vàng đầy ắp dưới chân núi.”

Bình thường hắn đều tới một ngọn núi nhỏ cách Ngọc Chiếu thành không xa để hái thảo dược, nơi đó vắng người, nhưng vẫn có dạng người như hắn tới đây. Bởi vậy mà lúc nhặt được túi vàng kia, Trần Ngũ hoài nghi nhìn hồi lâu, phát hiện xung quanh không có một bóng người, tim hắn mới đập như nổi trống, nhanh chóng nhét túi vàng kia vào ngực, bước vội về nhà.

Sau đó hắn cùng thê tử lo lắng đề phòng nửa ngày, nhưng vẫn không nghe nói nhà ai mất tiền, cho nên hai người cũng yên lòng.

Ai mà ngờ được, ngày hôm sau Trần Ngũ lại đột nhiên không biết tung tích, mất tích khoảng ba ngày, ngay lúc vợ hắn muốn đi tìm phân bộ Ngọc Khê Tông trú đóng ở Ngọc Chiếu thành thì Trần Ngũ bỗng dưng trở về. Hỏi hắn đi nơi nào, hắn hoàn toàn không nhớ, một chút ký ức cũng không.

Về phần túi vàng nhặt được trước khi mất tích, nó đã không cánh mà bay, hai người tất nhiên cũng không dám lộ ra.

“Vậy sau khi ngươi về nhà, thân thể có chỗ nào khó chịu không?”

Trần Ngũ lắc lắc đầu: “Ta về nhà đã nửa năm, dù lên núi hái thảo dược hay ở nhà bổ củi cũng không có vấn đề gì, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ hơi choáng đầu, không phải chuyện lớn.”

Choáng đầu?

Tống Yến nắm lấy điểm này, hỏi: “Trước kia ngươi có từng bị như vậy không?”

Trần Ngũ cau mày suy nghĩ chốc lát, chần chờ nói: “Có… nhỉ?”

Tống Yến nghiêng đầu, nói với Sở Ý bên cạnh: “Mang theo đá Thí Nghiệm kiểm tra linh căn không?”

“Thưa có.” Sở Ý lấy từ trong túi Càn Khôn ra một khối đá xám xịt to bằng lòng bàn tay, nhìn sơ qua chẳng có chút gì gọi là đặc biệt.

Thật ra khối đá tưởng chừng như rất đỗi bình thường này lại cực kỳ quý giá, ngay cả Nhạc Hoa Tông cũng chỉ có ba khối, một ít môn phái nhỏ căn bản không có đá Thí Nghiệm, lúc thu nhận đệ tử kiểm tra thiên phú còn phải đi mượn mới có thể thực hiện được.

Ngọc Khê Tông có hai khối, vì phối hợp Tống Yến, chưởng môn đã đoán trước y sẽ cần nó, đặc biệt để Sở Ý mang theo khối đá Thí Nghiệm ít khi dùng này tới, phòng ngừa bất cứ tình huống nào.

Tống Yến thấy đá Thí Nghiệm, gật gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Trần Ngũ: “Thử một chút xem hắn có linh căn hay không.”

Sở Ý nghe theo, đặt đá Thí Nghiệm trên bàn gỗ đơn sơ, để Trần Ngũ đem tay phải đặt lên khối đá, nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì cả.

Sau một khoảng thời gian phân nửa chén trà vơi đi, đá Thí Nghiệm mới chậm rãi phát ra một loại ánh sáng nhợt nhạt màu xanh lục, rất yếu ớt, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trần Ngũ mở mắt ra, hướng về phía Sở Ý.

“Là Mộc đơn linh căn, tương đối yếu ớt, không hấp thu linh khí được nhiều.” Sở Ý thu lại đá Thí Nghiệm, cất vào trong túi Càn Khôn.

Tống Yến nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu, nói Trần Ngũ ngồi xuống: “Bây giờ ta muốn dùng thần thức quan sát bên trong thân thể, ngươi đừng chống cự, sẽ không có việc gì.”

Trần Ngũ nghe lời ngồi xuống, nở nụ cười hàm hậu: “Không ngờ ta lại còn có thiên phú tu luyện.”

Sau đó, hắn nhắm mắt lại, thả lỏng thân tâm, trong đầu như có một cảm giác lạnh lẽo đi vào, hoàn toàn thanh tỉnh.

Trong cơ thể Trần Ngũ có không ít tạp chất màu đen, hẳn là trước đây bị ốm uống thuốc mới có những tạp chất như vậy, ngoại trừ cái đó, những nơi khác đều rất khỏe mạnh. Cuối cùng, thần thức Tống Yến đi đến trái tim Trần Ngũ.

Nơi này…

Tống Yến đột nhiên rõ ràng, hiểu tại sao Trần Ngũ sẽ choáng đầu, cũng hiểu tại sao tu vi của những tu sĩ kia lại đột nhiên đình trệ, khó có thể hấp thu linh khí.

Y rút ra thần thức của mình, cùng Sở Ý rời khỏi nhà Trần Ngũ, tới điểm đóng quân của Ngọc Khê Tông tại Ngọc Chiếu thành.

Sở Ý nhìn xương hàm dưới căng chặt của Tống Yến, trên mặt mang theo nghi hoặc: “Chân quân, phải chăng ngài đã phát hiện được điều gì?”

Tống Yến không hề trả lời, hỏi: “Mấy ngày nay còn có người nào mất tích nữa không?”

“Không có.” Sở Ý lắc đầu, “Sau khi phát hiện tình huống như thế, Ngọc Khê Tông chúng ta lập tức coi trọng, mấy tòa thành trì phụ cận đều có đệ tử Ngọc Khê Tông ngày đêm tuần tra, mười ngày đổ lại đây không có người nào mất tích cả.”

Vẻ mặt Tống Yến bỗng trở nên nghiêm trọng.

“Chân quân?” Sở Ý không rõ vì sao.

“Bản quân vừa quan sát trong cơ thể Trần Ngũ, phát hiện trái tim của hắn có vấn đề.”

Sở Ý trong nháy mắt liền nghiêm túc: “Lời này của chân quân là ý gì?”

Tống Yến nói rõ phán đoán của mình: “Trước khi tới Ngọc Chiếu thành, bản quân đã hỏi thăm một tu sĩ ở Bình Nhạc thành, lại kiểm tra thiên phú những bách tính từng mất tích, phát hiện những người này nhiều hay ít đều có linh căn, hơn nữa, linh căn bọn họ hoàn hảo không chút tổn hại, không có vết tích bị động chạm qua.”

“Bản quân cũng đã quan sát trong thân thể tu sĩ kia, phát hiện người này có một điểm giống Trần Ngũ.”

“Trái tim của họ thiếu một mảnh nhỏ.”

Sở Ý bị câu nói này dọa cho khiếp vía, nàng không tin vào những điều mình vừa nghe thấy lập tức hỏi lại: “Ngài… vừa nói gì?”

Tống Yến cũng biết kết luận này làm người nghe kinh hãi. Ở thế kỷ 21, trái tim không thể bị cắt bỏ, nếu thiếu hụt một phần sẽ khiến người tử vong vì khó cung cấp máu, cho nên lúc Tống Yến nhìn thấy trái tim tu sĩ kia có chút quái dị vẫn không dám kết luận bừa.

Mãi đến tận khi Tống Yến nhìn thấy tim Trần Ngũ, mới xác nhận suy đoán này.

Trần Ngũ là người đầu tiên mất tích, kẻ bắt hắn đi rất có thể là mới lần đầu ra tay, thủ pháp không quá thuần thục, vì thế mà tim của hắn không bằng phẳng lắm, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết bị cắt bỏ.

Tuy Tống Yến không hiểu tại sao người ở Tu chân giới bị cắt một mảnh tim lại không chết, cũng không hiểu đám Tà tu kia dùng phương pháp gì để khoét tim người khác còn có thể trả người về hoàn hảo không chút tổn thương. Nhưng y từ trước tới nay chưa từng nghe nói tới chuyện này, hơn nữa còn khó mà tưởng tượng nổi.

Sở dĩ tu vi các tu sĩ bị đình trệ, là bởi chỗ tim bị khoét mất là nơi linh khí bắt buộc phải đi qua. Thiếu đi mảnh đó, linh khí vừa tới đây thì trực tiếp tiêu tán, vì thế mới nảy sinh tình huống tu sĩ có thể hấp thu linh khí lại không thể thăng tiến, mà người bình thường thì không có cảm giác gì, chỉ có ai hay làm việc nặng như Trần Ngũ có thể sẽ choáng đầu.

Tống Yến không biết tim thiếu một mảnh nhỏ có ảnh hưởng tới tuổi thọ của họ hay không, dù sao nơi này là Tu chân giới, mọi thứ đều khó nói.

Loại tình huống này, Tống Yến không thể không hoài nghi mọi chuyện có quan hệ với sự kiện ở Vạn Tượng Môn kia.

Nói không chừng, những việc liên tiếp xảy ra ở thành nhỏ xa xôi trong mấy năm qua chỉ là mồi nhử thu hút sự chú ý của các đại tông môn, khiến họ xem nhẹ việc phát sinh ngay dưới mí mắt mình.

Suy đoán này vừa ra, không bao lâu sau, tam đại tông môn đồng loạt biết được, cùng nhau thảo luận một phen, nhất trí cho rằng Tống Yến nói rất có lý, đồng thời tăng cường phòng hộ ở các nơi, không để cho Tà tu thừa cơ lợi dụng.

Nhưng Tống Yến lại cảm thấy, bầu trời trên đại lục Hạo Miểu sắp thay đổi.



“Sư tôn xuất quan?”

Thẩm Túc Chi lười biếng vùi trên nhuyễn tháp nghe Thao Thiết báo cáo, bỗng nhiên ngồi dậy, trong con ngươi chợt lóe vẻ vui mừng.

Thao Thiết trong lòng oán thầm, trên mặt lại không biểu lộ ra: “Mỹ nhân xuất quan hôm qua, hôm nay đang ở Ngọc Chiếu thành.”

“Sư tôn tới Ngọc Chiếu thành làm gì?” Sau khi xuất quan không phải nên ở lại Nhạc Hoa Tông củng cố sao?

“Nghe nói Tu chân giới xảy ra chuyện gì đó khó giải quyết, cần mỹ nhân đi điều tra.”

Thẩm Túc Chi châm chọc nở nụ cười: “Tu chân giới chẳng qua cũng chỉ là một đám phế vật thôi.”

Nhưng vừa hay, sư tôn không ở Nhạc Hoa Tông, hắn có thể đi tìm y.

Hắn đã chấp thuận nếu sư tôn không được y cho phép thì sẽ không được bước vào Nhạc Hoa Tông nửa bước, chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Ngón tay Thẩm Túc Chi nhẹ nhàng lả lướt, gõ gõ trên nhuyễn tháp, khóe mắt liếc qua Thao Thiết đang ngự trên thảm trải sàn, không chú ý tới mình.

Hắn lặng lẽ túm góc áo đang rủ xuống lại, không khiến Thao Thiết chú ý, hơi nhích người về sau.

Thao Thiết chỉ nghe thấy tiếng vải vóc ma sát nhẹ nhàng phía sau mình, vẫn chưa để ở trong lòng, lười biếng dựa vào bên cạnh giường như trước.

“Ngươi nói mỹ nhân có thể giải quyết chuyện vướng bận ở Tu chân giới không?” Thao Thiết ngán ngẩm, nhìn chằm chằm vào màn trướng lay động cách đó không xa, thao thao bất tuyệt.

Nó đợi một lúc cũng không có đáp án, kỳ quái xoay người lại muốn xem tại sao chủ nhân không trả lời nó. Thậm chí còn suy nghĩ xem có phải nó đã nói sai cái gì hay không, Thẩm Túc Chi mới không muốn đáp lời, kết quả chỉ nhìn thấy nhuyễn tháp trống rỗng.

Trên đó không có một bóng người.

Thao Thiết ngơ ngác nhìn nhuyễn tháp chốc lát, lập tức cắn răng nghiến lợi biến thành hình thú, lật tung giường chiếu, phát ra tiếng gầm giận dữ.

Lại nữa!!!!

Nói với nó một tiếng sẽ chết sao?!! Sẽ chết sao?!! Tại sao mỗi lần đều bỏ lại nó mà chạy mất?!

Thao Thiết tức giận đảo điên chung quanh trong tẩm cung Thẩm Túc Chi, nhưng ngoại trừ nhuyễn tháp bị lật tung đầu tiên thì không phá hỏng bất kỳ thứ gì.

Ma tu trông coi bên ngoài cung nghe thấy tiếng rống duy nhất thuộc về Thao Thiết truyền ra, thân thể run rẩy, có chút mơ hồ không hiểu.

“Thao Thiết đại nhân sao lại rống lên như vậy trong cung, tôn chủ sẽ không tức giận sao?”

“Hóa ra tôn chủ đối tốt với thú của mình như vậy.”

Ma tu thủ vệ cảm thán.

_Hết chương 60_

Pass chương 61: Đứng đầu đại lục Hạo Miểu có “t*m**ng***p**i”

Đăng vào Tháng Sáu 5, 2022 bởi Ổ nhỏ của AbelPosted in UncategorizedBình luận về bài viết này

Tin vui cho mọi nhà!

Đấy, như tui đã đề cập ở tiêu đề, post hôm nay sẽ thông báo toàn là tin vui cho các bạn (Và cả mấy đứa bại não ăn cắp công lao của người khác).

Tụi tui nghĩ là, sẽ tiếp tục đăng truyện. Nhưng tất nhiên là pass everywhere~ nháy mắt yêu kiều

Đấy, phương châm của tụi tui là tự làm tự thẩm, giờ có đứa thẩm trên đầu tụi tui thì phải đóng cửa thả chó thôi.

Đùa một chút, nhưng chuyện set pass tất cả các chương thì không đùa, và mức độ khó của pass (hầu hết là) sẽ tăng lên, các bạn bắt buộc phải đọc kỹ thì mới có thể giải ra, vì Chanh giờ tính nóng như kem, không đặt pass bằng các chi tiết nổi bật nữa đâu.

Tất nhiên là sẽ không có câu đố nào bắt các bạn phải giải toán cao cấp hay hình học không gian, vì Chanh mù toán thí mẹ Chanh không ác độc như thế.

Hoan hỉ nha các bạn, chương mới của Đại sư huynh sẽ được update vào tối nay, không có pass.

Và tất nhiên, tất cả các bình luận liên quan đến việc hỏi pass sẽ bị xóa / coi như spam ngay lập tức.

Thân ái

Ổ nhỏ của Abel

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!