Đại Sư Huynh Vô Địch

Chương 2: Tiểu sư đệ là Kiếm Tiên thượng cổ chuyển thế



Nhớ năm đó, khi hắn mới xuyên không qua, sư phụ từ trên trời giáng xuống, khóc lóc cầu xin hắn làm đồ đệ của ông ấy, hắn còn tưởng rằng bọn giang hồ lừa đảo từ đâu nhảy ra nữa cơ.

Vốn dĩ hắn muốn nói cho Hồ Đồ Đồ biết Thanh Vân Tông là nơi tập trung của một đám ngu ngốc, rồi chỗ nào ăn chùa ăn quỵt được, chỗ nào nên đi đường vòng để tránh né nhưng Âu Tinh thức thời ngậm miệng.

Đợi cho Hồ Đồ Đồ nói xong, Âu Tinh mới ho một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không sai, vốn dĩ ta định nói những chuyện này cho muội biết nhưng nếu muội đã biết, ta cũng không lặp lại làm gì, tiếp theo, ta muốn nói với muội chuyện quan trọng là chỗ của chúng ta... không phải... ngọn núi nhỏ của chúng ta có vài vấn đề!”

Thấy dáng vẻ Âu Tinh trịnh trọng như vậy, Hồ Đồ Đồ cũng nghiêm túc lắng nghe.

Dù sao đó cũng là cuộc sống tương lai của mình, Hồ Đồ Đồ tất nhiên là rất coi trọng.

Âu Tinh nghiêm túc dựng thẳng một ngón tay mà nói: “Đỉnh núi chỗ chúng ta, trừ sư phụ, ta chính là đại ca!”

???

Chỉ thế?

Hồ Đồ Đồ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Âu Tinh thì hoài nghi là mình đang nghe nhầm.

Âu Tinh nhìn Hồ Đồ Đồ đang ngơ ngác, nói tiếp: “Từ nay về sau cứ theo ta lăn lộn, quy tắc của ta chính là quy tắc chung! Còn đám nghịch tử trên núi thì cách họ xa ra, cả đám đó đều có bệnh!”

Nói tới đây, Âu Tinh vô cùng đau đớn, chỉ vì mình không kịp lập uy khi đám nghịch tử kia mới tới nên khiến cho bản thân không hề được trải nghiệm cảm giác làm đại sư huynh.

“Ồ? Xem ra đại sư huynh có thành kiến khá sâu đối với chúng ta!”

Âu Tinh vừa dứt lời, sau lưng truyền tới một âm thanh hoà nhã, dù giọng điệu ôn hoà nhưng ngữ điệu thì lạnh tanh.

Thân thể Âu Tinh cứng đờ, hắn xấu hổ xoay người lại thì thấy một thiếu niên mặc đạo bào đứng phía sau.

Âu Tinh cố rặn ra một nụ cười: “Ui cha, chẳng phải là Tiểu Bạch đấy à? Đệ cũng tới leo núi ư, trùng hợp dữ hen!”

Đứng đối diện Âu Tinh là một thiếu niên, Âu Tinh cũng có thể thấy bảng thuộc tính kế bên đối phương.

Tên: Bạch Phi Vũ (Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp)

Tu vi: Trúc Cơ tầng năm

Căn cốt: 9

Sức hấp dẫn: 10+1

Giá trị may mắn: 1

Tư chất kiếm đạo: 10+1

Kỹ năng đặc trưng: Vạn vật đều có thể thành kiếm của ta

Đánh giá: Tiểu sư đệ còn trẻ nhưng đã có phong thái siêu ngầu của một Kiếm Tiên!

Mỗi lần nhìn bảng thuộc tính của Bạch Phi Vũ, Âu Tinh đều không nhịn được mà cảm thán.

Vị sư đệ này của mình có gốc gác bự dữ!

Nhìn thôi cũng biết sư đệ này là nhân vật chính được ông trời chọn rồi!

Nhưng độ may mắn chỉ có 1 thế này thì cũng biết ngay là không phải con cưng của ông trời rồi.

Mà Bạch Phi Vũ xuất hiện cũng làm hai mắt Hồ Đồ Đồ toả sáng.

Thiếu niên có gương mặt tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, khoé miệng mỉm cười, mang lại cảm giác nhẹ nhàng như gió nhẹ phớt qua mặt.

Áo bào trắng, giày lưu vân, bên hông còn đeo thanh kiếm Tam Xích Thanh Phong.

Dáng người như cây tùng đứng sừng sững, gió nhẹ thổi qua núi, quần áo phấp phới như tiên giáng trần.

Toàn thân đứng trong ánh sáng làm hắn ta trông vô cùng ấm áp.

“Đẹp trai quá!”, Hồ Đồ Đồ mở to mắt, nhìn người vừa tới thì có cảm giác như trái tim, nội tạng mới năm năm tuổi của mình đều đang nhảy nhót.

Quá ư là ngầu! So với vị đại sư huynh kế bên, người trước mắt mới là sư huynh trong tưởng tượng của mình.

Có ngôi sao nhỏ nhảy ra từ trong mắt Hồ Đồ Đồ rồi, gương mặt bụ bẫm nhỏ nhắn hồng lên, bên môi vô thức chảy ra một giọt nước bọt.

Nhưng thiếu niên kia không nhìn cô bé, ngược lại mỉm cười ngó Âu Tinh.

Dù là cười nhưng Âu Tinh cảm thấy như đang có vô số thanh phi đao bắn ra từ trong đôi mắt kia, ghim mình tại chỗ này.

“Khụ! Tiểu Bạch, ta giới thiệu với đệ một chút, đây là tiểu sư muội Hồ Đồ Đồ do sư phụ mang về. Tiểu sư muội, đây là tứ sư huynh Bạch Phi Vũ của muội!”, Âu Tinh giới thiệu hai người với nhau.

“Sư... sư huynh? Thật sự là sư huynh của ta sao? Đồ Đồ thích sư huynh nhất!”, Hồ Đồ Đồ bị niềm vui bất ngờ này làm cho ngơ ngác, lắp ba lắp bắp.

Vừa nghĩ tới chuyện sau này mình và phu quân đẹp trai sẽ... không, là sư huynh... bên nhau hàng ngày, Hồ Đồ Đồ có cảm giác như mình đang được vô số sợi bông bao bọc, vô cùng ấm áp.

“Ha ha ha...”, nghĩ tới cuộc sống sau này với sư huynh Phi Vũ, trên gương mặt năm tuổi của Hồ Đồ Đồ xuất hiện nụ cười của bà dì ba mươi.

Mà nghe Âu Tinh giới thiệu xong thì Bạch Phi Vũ cũng nhìn sang Hồ Đồ Đồ.

Ánh mắt hắn ta chợt đọng lại, mày đẹp nhíu chặt, Hồ Đồ Đồ trước mặt hoàn toàn không thể che giấu gì trước mặt hắn ta. Bạch Phi Vũ bất mãn nói: “Sư phụ lại sao nữa, tự dưng thu một con hồ... ưm ưm ưm...”

Âu Tinh nhào lên che miệng Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ vừa định tạo kiếm quyết cho phi kiếm bên hông bay ra chém rụng cái móng chó trước miệng thì...

Âu Tinh vươn một tay khác đè lại phi kiếm, đồng thời tiến lên thấp giọng thì thầm bên tai Bạch Phi Vũ: “Sư phụ nhắn là đừng có nói ra thân phận thật trước mặt cô bé, với lại cô bé tên Hồ Đồ Đồ, sư phụ tên Hồ Vân đó!”

Đồng tử Bạch Phi Vũ phóng to, dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Âu Tinh, đều họ Hồ?

Chẳng lẽ con hồ ly này là con riêng của sư phụ?

Sư phụ bắt một có hồ yêu để nâng cao việc tu hành?

Người tu tiên hiện tại đều phóng khoáng thế sao?

Hay là do mình già rồi.

Tay Bạch Phi Vũ vuốt ve “móng vuốt” của Âu Tinh, dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Hồ Đồ Đồ, sau đó lại vô cảm nói: “Đã vào sơn môn thì hãy tu hành cho tốt! Sau này cách xa đại sư huynh một chút, đầu hắn có vấn đề!”

Giọng điệu ra “dẻ”, như ông cụ non vậy.

Thân là Linh Hồ, Hồ Đồ Đồ rất nhạy cảm với sự thay đổi cảm xúc của Bạch Phi Vũ, hình như sư huynh đẹp trai không ưa mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.