Đại Sư Huynh Vô Địch

Chương 5: Tam sư đệ sống lại



Lúc mặt trời lặn, cuối cùng Âu Tinh cũng đã chạy được vào ngọn núi nhỏ nhất nằm tại góc khuất của Thanh Vân Tông.

Lọt vào tầm nhìn là một tiểu viện vuông vức, Âu Tinh lau mồ hôi không tồn tại trên trán, sửa sang lại quần áo đã luộm thuộm, ho khan một tiếng rồi đẩy cửa ra.

Trong tiểu viện kia, một cái cây đại thụ đứng sừng sững trong sân, hai chân Bạch Phi Vũ đứng trên nhánh cây hướng về phía trời chiều, hắn ta đang đứng chắp tay.

Áo trắng nhẹ nhàng như tiên giáng trần.

Tiểu sư muội mới tới đang co người trên chiếc ghế dưới gốc cây, hai tay ôm chân, vẻ mặt háo sắc nhìn Bạch Phi Vũ trên cây.

“Hàng ngày đứng trên cây hướng về mặt trời tạo nét, chẳng phải chỉ có con khỉ mới đứng trên cây mỗi ngày thôi sao?”, Âu Tinh ghen ghét khịa một câu trong lòng.

Bất chợt, mũi Âu Tinh cử động, mùi thức ăn thơm lừng bay ra từ trong phòng bếp.

Ha ha, tới sớm không bằng kịp lúc, ngay thời điểm ăn cơm!

Âu Tinh đi tới trước bàn cơm dưới cái cây, lôi ra một chiếc ghế, đặt mông xuống ngồi cạnh Hồ Đồ Đồ, giơ tay búng lên trán cô bé một cái: “Đừng nhìn nữa, đẹp cũng thể biến thành cơm ăn được đâu”.

“Ui cha! Đại sư huynh, đau quá!”, Hồ Đồ Đồ ôm cái đầu bù xù, bất mãn than đau.

Ngay khi Hồ Đồ Đồ chuẩn bị “giương nanh múa vuốt” đánh về phía Âu Tinh thì một thiếu niên có vẻ ngoài chất phác phúc hậu bưng mâm cơm ra.

Thiếu niên thấy Âu Tinh thì cười nói: “Đại sư huynh, huynh về rồi, vừa hay cơm mới nấu xong!”

Âu Tinh đứng lên, tiến tới trước mặt thiếu niên, cười hì hì đáp: “Trường Sinh à, hôm nay nấu món gì thế? Ta có bắt gà Tam Nhãn Hoa Linh từ Linh Thú Phong về đó, có hầm nó không thế?”

“Hầm rồi, hầm rồi! Không phải nhị sư huynh đang trong thời điểm quan trọng để đột phá sao? Lời huynh dặn dò ta không dám quên”, thiếu niên nhanh chóng trả lời, vẻ mặt cẩn thận vô cùng.

Âu Tinh thấy dáng vẻ thiếu niên sợ sệt thì cũng không để bụng, sư đệ nhà hắn là thế đấy, nói bao nhiêu lần cũng không sửa được, hắn nhìn sang Hồ Đồ Đồ nói: “Đó là tiểu sư muội mới tới của chúng ta, Tiểu Bạch giới thiệu với đệ chưa?”

“Chúng ta vừa bắt chuyện rồi, ánh mắt sư phụ vẫn tinh tường như cũ!”, thiếu niên cảm thán một tiếng.

Dù hiện tại sư phụ không có ở đây, giọng của thiếu niên vẫn tràn đầy sự sùng bái.

Nếu không phải Âu Tinh thấy bảng thuộc tính của sư đệ này thì chắc hắn cũng tin đây là người chất phác thật thà.

Tên: Trần Trường Sinh (người sống lại)

Tu vi: Kết Đan tầng ba

Căn cốt: 8

Sức hấp dẫn: 9

Giá trị may mắn: 7

Năng khiếu về trận pháp: 10+1

Kỹ năng đặc trưng: Thuật rối sống

Đánh giá: Một kẻ sống lại bị chứng vọng tưởng bị hại đáng khinh!

Không sai, sư đệ này là người sống lại tới từ tương lai.

Vốn dĩ Âu Tinh cho rằng Kiếm Tiên thượng cổ chuyển kiếp – Bạch Phi Vũ là đã biến thái lắm rồi, nhưng so với chuyển kiếp đầu thai thì sống lại càng khiến người ta khó tin hơn.

Có lẽ vì trước khi sống lại, sư đệ này đã chết rất thảm nên sau khi sống lại, hắn ta rất cẩn trọng và cẩn thận.

Âu Tinh đột nhiên nhéo mặt Trần Trường Sinh: “Sư đệ, hiện tại người đứng đây chắc không phải con rối chứ!”

Sư đệ trước mặt được tận 11 điểm năng khiếu trận pháp mà còn có thêm kỹ năng chế tạo con rối, dù là hệ thống thì vẫn có thể bị lừa gạt.

Cơ thể Trần Trường Sinh cứng đờ, lui ra sau một cách kín đáo, miễn cưỡng cười nói: “Sao có thể chứ, đại sư huynh, ta ở trong đàn tràng của sư môn mình thì dùng tượng gỗ làm chi?”

Nghe Trần Trường Sinh nói vậy, Âu Tinh biết trước mắt là con rối do sư đệ Trần Trường Sinh chế tạo.

Chứng vọng tưởng bị hại của nghịch tử này trầm trọng hơn rồi.

Khi chén đũa dọn xong, Trần Trường Sinh xin lỗi một tiếng rồi rời sân, về phòng mình.

“Đại sư huynh, vị sư huynh này có vẻ kỳ lạ quá! Trên người không có hơi thở của người sống! Hơn nữa ta đã quan sát mặt mũi của huynh ấy nhưng bây giờ đã quên mất trông ra sao rồi!”, Hồ Đồ Đồ nhỏ giọng nói với Âu Tinh.

“À, chuyện này muội kệ đi! Sư huynh này có chút kỳ quái nhưng tính cách rất tốt, mà ta nhắc nhở muội nhé, ở phong chúng ta, muội chọc ai cũng được nhưng tuyệt đối không được chọc giận tam sư huynh này đâu nha!”, Âu Tinh nói với Hồ Đồ Đồ vài lời thấm thía.

Hồ Đồ Đồ nửa hiểu nửa không nhưng vẫn gật đầu.

Thấy vẻ mặt không mấy đồng tình của Hồ Đồ Đồ, Âu Tinh còn nói thêm: “Nếu không chết thế nào cũng không biết đâu!”

Lông măng trên người Hồ Đồ Đồ dựng đứng, cảm thấy nụ cười vừa rồi của tam sư huynh quá giả tạo, rõ ràng cũng là tu sĩ Kết Đan nhưng Hồ Đồ Đồ lại nhạy cảm nhận thấy gì đó.

Nếu như đánh nhau, mình sẽ chết rất thảm.

Rõ ràng mình có thể dựa vào sức mạnh huyết mạch để trở thành vô địch trong cùng cấp mà!

Tam sư huynh này chắc chắn có vấn đề.

Hồ Đồ Đồ ôm chén, lẳng lặng đưa Trần Trường Sinh vào danh sách nhân vật nguy hiểm nhất phong.

Đúng lúc này, Bạch Phi Vũ từ trên cây nhảy xuống, nhìn thoáng qua Âu Tinh và Hồ Đồ Đồ, nghi ngờ hỏi: “Nhị sư huynh còn đang bế quan à?”

“Chắc vậy, Thanh Tùng nói là mình có thêm lý giải mới đối với kiếm đạo nên bế quan ba ngày rồi”, Âu Tinh gắp một cái đùi gà vào trong chén Hồ Đồ Đồ, đầu cũng không ngẩng lên mà đáp.

Bạch Phi Vũ ừ một tiếng nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía phòng của nhị sư huynh.

Thân là Kiếm Tiên thượng cổ, lần đầu hắn ta cảm nhận được áp lực từ trên một thiếu niên mười mấy tuổi, cũng chính là nhị sư huynh kiếp này của mình.