Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 771: Cướp sủng phi của bổn vương trở về đây (21)



“Sao lại có thể nói là tôi gây phiền phức cho anh chứ!” - Ninh Ngưng bị Hạ Quý Thần nói nặng lời, trong lòng rất bực tức, giọng điệu cũng không còn nhỏ nhẹ như lúc nãy: “Lần đầu tôi gặp anh trong quán bar, anh đang hét tên của cô ấy, tôi tan làm, từ quán bar đi ra, nhìn thấy anh ngồi xổm bên đường, bộ dạng thảm hại, tôi bước đến chỗ anh, hỏi thăm anh, anh không đếm xỉa đến tôi, chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về phía sau lưng tôi, lúc đó tôi nghĩ rằng anh nhất thời bị ngẩn người, sau này tôi mới biết, anh nhìn cô ấy, người trong tấm poster quảng cáo dán trước quán bar!”

“Lần gặp lại nhau đã là hai tháng sau, anh vẫn xuất hiện với bộ dạng say bét nhè đó, ngã cả vào cạnh thùng rác, bị người ta lấy đi ví tiền mà không hay, mấy tên côn đồ ở đầu đường cũng uống rượu, giật ví của anh thì không nói, đằng này còn đá anh, là do tôi chạy tới, lần nữa lôi anh về nhà, anh biết không, đêm đó lúc tôi giúp anh xử lí vết thương, anh đã gọi tên cô ấy cả đêm!”

“Kể từ lúc đó tôi đã biết, cô ấy đối với anh vô cùng quan trọng! Số lần tôi và anh gặp nhau không nhiều, nhưng lần nào nhìn thấy anh cũng là dáng vẻ đó, tay cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào số điện thoại của cô ấy, muốn ấn gọi đi nhưng lại không dám.” 

“Tôi không hiểu, tại sao anh thích cô ấy như vậy nhưng lại muốn rời xa cô ấy, tôi chỉ biết là, đã yêu thì phải dũng cảm! Tôi thừa nhận, lần này tôi về nước thăm ba là thật, còn tôi nói có quá nhiều việc nên không thể xử lí ổn thoả, mong anh về nước giúp tôi là lừa anh, mục đích là muốn để anh và cô ấy gặp nhau, nhưng tôi làm như vậy đều là muốn tốt cho anh thôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh đêm nào cũng thức một mình trong khi mọi người đã ngủ, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh đang đi trên đường đột nhiên đứng ngây người ra vì bắt gặp một người có dáng vẻ giống cô ấy!”

Có thể là lúc nãy Hạ Quý Thần và Ninh Ngưng đều đang nổi nóng, cũng có thể là do cô nhắc lại hơn một năm trước Hạ Quý Thần đã sống thế nào, nên Ninh Ngưng có hơi đau xót, cô cứ nói mãi, khoé mắt đỏ hoe: “Tôi không có ý gì cả, lúc đầu có thể là vì tôi giúp anh, anh cho tôi tiền, nên tôi cảm thấy tôi có thể kiếm được lợi, vì vậy mới ôm ấp mục đích này trong lòng, nhưng sau này, lúc ba tôi bệnh, tôi cầu xin ông chủ quán bar ứng trước tiền lương, ông ta một mực không cho, còn muốn đuổi việc tôi, là anh đã đứng ra cho tôi tiền!”

“Lúc đó tôi đã xem anh là ân nhân, xem anh là một người bạn quan trọng, nên tôi mới muốn làm chút gì đó cho anh, tôi thật lòng hy vọng anh có thể sống tốt, như vậy mới không uổng phí việc tôi đã làm trung gian cho hai người vào tối nay! Tôi không biết giữa anh và cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không quấy rối lung tung đâu, tôi rất rõ, chỉ có lúc ở cạnh cô ấy, anh mới thật sự vui vẻ nhất, còn mục đích của tôi rất đơn giản, chính là muốn anh vui, muốn anh sống tốt!” 

Ninh Ngưng trước giờ là người nói nhiều, lúc này đang tức giận, cảm xúc lại bị kích động nên cô càng nói nhiều hơn.

Cô nói nhiều thật nhiều, dài thật dài, gần như nói liền một hơi mà không hề thở.

Sau khi cô ấy dừng nói, hành lang lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh lạ thường. 

Giữa hàng lông mày tuyệt đẹp của Hạ Quý Thần, vẫn còn đọng lại một chút nét giận dữ, nhưng giọng điệu lúc mở lời không còn kịch liệt và dữ dội như lúc nãy, thậm chí còn kèm theo một chút đau thương khó nói thành lời: “Nhưng cô có biết không, trước giờ tôi chưa từng nghĩ là mình có sống tốt không, điều tôi quan tâm, là cô ấy có sống tốt không!”