Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 794: Em không cần một người tốt hơn, em chỉ cần anh thôi (14)



Gặp phải cuộc ẩu đả như vậy, nhân viên bảo vệ cũng không biết nên xử lý thế nào, cuối cùng, bọn họ quyết định để vấn đề cho người trong cuộc tự giải quyết: “Các cô muốn báo cảnh sát hay là giải quyết riêng?”

“Báo cảnh sát, đường nhiên là báo cảnh sát rồi! Cô ta là một ngôi sao lớn, mà lại chẳng khác nào bà điên, tự dưng chạy đến đánh người. Phải báo cảnh sát, tôi muốn cô ta chịu trách nhiệm!”

Nhân viên bảo vệ nhận ra Quý Ức, biết cô quen biết với Hàn Tri Phản và Trần Bạch, những người này cũng không dễ động vào. Sau khi nghe ý kiến của ba người kia, nhân viên bảo vệ quay sang nhìn Quý Ức, hỏi: “Quý tiểu thư, cô có muốn báo cảnh sát?”

Quý Ức còn chưa đáp thì một trong ba cô gái đứng cách đó không xa đã tỏ vẻ bất mãn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng tôi đã nói là báo cảnh sát, mà anh còn hỏi ý kiến cô ta làm gì? Người không nói đạo lý như cô ta, chẳng khác nào kẻ điên nhào lên đánh người, nên giao cho cảnh sát…”

Cô ta còn chưa nói xong thì Quý Ức đã nhướng mắt, liếc nhìn về phía cô ta.

Ánh mắt lạnh lùng của Quý Ức dọa cô gái kia sợ hãi, lửa giận của cô ta lập tức tắt ngúm. Thậm chí, cô ta còn núp sau lưng nhân viên bảo vệ vì sợ Quý Ức sẽ xông lên.

“Tại sao tôi đánh các cô à? Đó là bởi vì vừa nãy, trong vườn đào, các cô tiện miệng, nói những lời không nên nói! Tôi nói cho các cô biết, đừng tưởng mình trẻ tuổi, xinh đẹp, dụ dỗ được mấy ông lão háo sắc, thì đã có thể coi trời bằng vung, muốn nói gì thì nói, bàn tán sau lưng người khác!”

“Ít nhất thì người mà các cô vừa bàn tán cũng không phải là người mà các cô có thể chọc nổi đâu!”

“Hôm nay, tôi sẽ nhớ những lời mà các cô nói. Tốt nhất là từ giờ trở đi, các cô ngậm chặt miệng cho tôi. Từ nay về sau không được nói về Hạ Quý Thần, nếu như bị tôi nghe thấy, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các cô.”

“Còn nữa… Nếu các cô muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi! Tôi không có thời gian để lãng phí với các cô đâu. Đợi lát nữa, người đại diện và trợ lý của tôi đến, muốn giải quyết chung hay riêng thì họ sẽ giải quyết với các cô.”

Nói xong, dường như nán lại đã đủ lâu, Quý Ức xoay người muốn rời đi.

Chỉ có điều, cô vừa xoay được nửa người thì bên tai vang lên giọng nói khẽ của cô gái kia: “Chúng tôi nói sự thật về Hạ Quý Thần, quan hệ của cô và anh ta như thế nào hả? Đúng là xen vào việc của người khác.”

Quý Ức quay đầu lại quắc mắt nhìn người vừa nói: “Nếu như các cô nói sự thật về tôi thì có lẽ hôm nay tôi đã không tranh cãi với các cô, nhưng tiếc là các cô lại nói về anh ấy! Trong thế giới của tôi, nói tôi thì được, nhưng không thể nói đến anh ấy! Anh ấy là người mà tôi bảo vệ, chỉ cần nơi nào có tôi thì tôi sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ ai nói xấu về anh ấy! Dù chỉ là một câu!”

Có lẽ là Quý Ức quá mức mạnh mẽ, cho nên sau khi cô nói xong, ba cô gái kia không hề nhúc nhích.

Quý Ức không tiếp tục lãng phí thời gian, cô xoay người về phía thang máy, dự định đi lên lầu, quay về phòng 1001. Nhưng cô còn chưa kịp nhấc chân thì đã liếc thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía trước.

Động tác của cô chợt khựng lại.

Cô đứng lặng người nhìn về phía thang máy trong chốc lát, sau đó mới từ từ quay đầu nhìn lại.

Hạ Quý Thần vốn đang hút thuốc trong vườn đào, nhưng chẳng biết từ lúc nào, anh đã quay về sảnh chính của Kim Bích Huy Hoàng. Anh đứng ở cách đó không xa, nhìn cô.

Anh ấy đã đi vào lúc nào?

Anh đã thấy cảnh tượng cô đánh nhau với người khác?

Còn nữa, những lời bảo vệ anh mà cô vừa nói với ba cô gái kia… Đừng nói là anh đã nghe hết toàn bộ rồi chăng?

Những thắc mắc này lần lượt hiện lên trong đầu Quý Ức, khiến cô cảm thấy rất lúng túng, tay cô nhịn không được nắm chặt vạt áo của mình.

Động tác rất nhỏ của Quý Ức rơi vào mắt Hạ Quý Thần, anh quay đầu nhìn về phía tay cô.

Anh chăm chú nhìn tay cô trong chốc lát, sau đó lấy điện thoại trong túi quần ra, ấn vài cái, rồi đưa điện thoại lên tai.

Quý Ức biết là anh đang gọi điện.

Khoảng cách giữa anh và cô có hơi xa, anh lại nói không lớn, cho nên Quý Ức chỉ có thể nhìn thấy miệng anh đóng rồi lại mở, nhưng lại không nghe được anh nói gì.