Đại Thánh, Đừng Đánh Ta

Chương 47: Bạch Cốt Tinh



Edit: April

Lục Trầm thở lại bình thường thì lập tức đỏ mặt, giãy giụa một lúc trong ngực hắn đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, bốc cả khói: "Ngươi trước hết để ta xuống đã."

Không nghe thấy Tôn Ngộ Không trả lời, trái lại cảm giác được trên mông bị vỗ hai cái, tóc gáy cả người Lục Trầm tức thì nổi hết lên, chợt ngẩng đầu: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Hai gò má đỏ như muốn nhỏ máu.

Cậu đánh bạo đưa tay véo mặt Tôn Ngộ Không: "Đây chắc chắn không phải là đồ giả, không phải, rõ ràng là đồ thật."

Mắt mở to nhìn đầu ngón tay bị ngài Đại Thánh cắn, miệng Lục Trầm không khép lại được, đáy mắt thoáng qua vẻ lo lắng: "Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy? Bị yêu quái tập kích, bị đập trúng đầu, hay trúng độc?"

Tôn Ngộ Không ngậm ngón tay cậu hàm hồ không rõ hỏi: "Làm sao nhận ra?" Y không có phép thuật, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào mắt thường cùng cảm giác, đặc biệt là lần trước, ngay cả thiên đình còn phải tranh cãi, Quan Âm Bồ tát cũng không phân biệt được ai là yêu quái, vậy mà y chỉ cần nhìn một cái liền biết được thật giả.

Lục Trầm sững sốt, liếc nhìn cơ thể Tôn Ngộ Không còn đang nằm rạp trên mặt đất: "Ngươi nói đến, là chuyện đó?"

Tôn Ngộ Không gật đầu.

Lục Trầm ngẫm nghĩ, con ngươi đảo liên tục, cuối cùng bối rối giơ tay trái lên gãi đầu: "Không biết, chỉ có cảm giác hắn là giả."

Tôn Ngộ Không truy hỏi: "Cảm giác gì?"

Lục Trầm ôm cổ hắn, phốc xuy cười ra tiếng: "Còn có thể có cảm giác gì, chính là thời điểm khi hắn xuất hiện ta không có cảm giác như khi nhìn thấy ngài Đại Thánh."

Tôn Ngộ Không lại hỏi: "Thấy ta thì có cảm giác gì?"

Má hồng chưa phai càng thêm đỏ, mặt mũi Lục Trầm chôn sâu trước ngực Tôn Ngộ Không, cảm giác nóng rực giống như mình đang bị thiêu cháy: "Tự nhiên lại hỏi như vậy, thì là, thì là con tim bỗng nhiên đập rộn lên, chỉ muốn lập tức chạy đến bên cạnh ngươi, muốn cùng ngươi gần gũi, ai ui, dù sao ta cũng không nói rõ ràng được, ngài Đại Thánh, ngươi hỏi cái này làm gì?"

Mặt Tôn Ngộ Không hơi ngẩng lên, nhìn trời trong mây trắng, rồi cúi đầu nhìn cái trán trắng nõn lộ ra ngoài: "Không có gì, tùy tiện hỏi mà thôi."

Trên đường đi, Tôn Ngộ Không vẫn luôn bế Lục Trầm.

May mắn thay, tên của Lục Trầm là trầm (nặng), nhưng cả người lại không có nặng, nên cũng hoàn toàn yên tâm thoải mái cho ôm.

Trước khi đi còn quay đầu nhìn lại cái tên "Tôn Ngộ Không" ở sau lưng, chặc chặc hai tiếng: "Thật đáng ghét."

"Tại sao?"

"Ghét hắn biến thành dáng vẻ của ngươi, đáng ghét hơn nữa là hắn nằm ở đó nhưng vẫn còn dáng vẻ của ngươi."

Tôn Ngộ Không cũng không quay đầu lại, giương tay lên cái xác vừa rồi liền biến mất không thấy tung tích.

Lục Trầm ôm lấy cổ hắn, nhìn cái cằm cương nghị của hắn, cảm thấy tim mình bây giờ đập quá nhanh, cứ tiếp tục như vậy nữa nhất định sẽ bạo thể (cơ thể nổ tung) bỏ mình.

Tay hơi xoa mặt rồi đè vào vị trí trái tim, nói sang chuyện khác: "Ngài Đại Thánh, kẻ vừa rồi là ai vậy?"

Bước chân Tôn Ngộ Không hơi dừng lại: "Bạch Cốt Tinh."

Lục Trầm kinh ngạc nhìn hắn: "Bạch Cốt Tinh? Chính là tên yêu quái đã đem ta tới đây?"

Tôn Ngộ Không gật đầu.

Lục Trầm sờ cằm suy tư: "Hắn không phải đã phái ta tới rồi ư, tại sao còn muốn đích thân ra tay?"

Tôn Ngộ Không cũng cau mày: "Ngươi cố gắng nhớ lại thử xem hắn đã nói những gì với ngươi?" Tiểu ngu ngốc này nhất định đã quên mất chuyện trọng yếu.

Yên lặng hồi lâu, Lục Trầm bỗng nhiên sợ hãi kêu: "Ngài Đại Thánh, có lẽ vì ngươi vẫn chưa đánh ta ba gậy, nói cách khác nhiệm vụ của Bạch Cốt Tinh vẫn chưa hoàn thành, cho nên bây giờ hắn muốn đích thân xuất thủ sao?"

Tôn Ngộ Không không lên tiếng, nhưng đáy mắt cùng vẻ mặt rõ ràng đã bày tỏ đồng ý với quan điểm của cậu.

Lục Trầm ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ đờ đẫn, nói đứt quãng: "Ngài Đại Thánh, cái đó, Bạch Cốt Tinh có nói, chỉ cần ta hoàn thành giúp hắn mấy việc kia, ta sẽ tự động trở về." Tự động, nói cách khác chỉ cần Bạch Cốt Tinh hoàn thành nhiệm vụ, chưa kịp thương lượng đã bị đuổi thẳng về nhà.

Bạch Cốt Tinh vốn sợ phiền phức nên đã thiết lập sẵn, nhưng bây giờ ——

Vậy cậu còn có thể trở lại sao? Nếu như van cầu Bạch Cốt Tinh, cậu có thể ở lại hay là trở lại được không?

Lục Trầm khẩn trương tay run rẩy, nắm cổ tay Tôn Ngộ Không, đầu ngón tay tức thì lạnh lẽo: "Ngài Đại Thánh, ngươi vừa rồi, vừa rồi mới đánh hắn một gậy."

Tôn Ngộ Không chợt dừng lại.

Giọng nói Lục Trầm run rẩy, cưỡng ép kềm chế sự sợ hãi đang lan tràn khắp lồng ngực, nói tiếp: "Sau ba cây gậy, nhiệm vụ này liền kết thúc, vậy ta có phải sẽ, sẽ, trở lại thế giới của ta phải không?"

Bước chân Tôn Ngộ Không lảo đảo, vừa rồi bản thân hắn cũng suy nghĩ rất nhiều.

Nhiệm vụ của Bạch Cốt Tinh là bắt cóc Đường Tăng, sau đó bị mình đánh 3 gậy, nhưng mục tiêu vừa rồi của hắn rõ ràng là Lục Trầm.

Hẳn là tới đây để thăm dò địa hình nhưng lại vô tình phát hiện được tiểu ngu ngốc, thấy Lục Trầm chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao nên thuận tiện trả thù riêng.

Hắn khẳng định nếu Bạch Cốt Tinh đã bắt Lục Trầm tới đây để thế thân cho y, thì nhất định y là một tên yêu quái tham sống sợ chết, cho nên ngay lúc đó hắn cũng không quá lo lắng rằng y sẽ làm Lục Trầm bị thương, dẫu sao trọng lượng của Lục Trầm trong mắt bọn họ vẫn có thể nhìn ra được, hắn tin tưởng Bạch Cốt Tinh sẽ không tự tìm đường chết.

Nhưng hắn chỉ duy nhất chưa nghĩ tới điều này ——

Sau khi Bạch Cốt Tinh bị mình đánh ba gậy, Lục Trầm sẽ về nhà!

Lục Trầm sẽ về nhà!!

Nhiệm vụ của Bạch Cốt Tinh, là do phía trên giao cho Bạch Cốt Tinh, không xong không được, cho dù có đắc tội với mình cũng nhất định phải hoàn thành. Cho nên, Lục Trầm, rất có thể sẽ bị trục xuất trở về trước thời hạn!

Cánh tay Tôn Ngộ Không xiết chặc, hắn không cho phép, tuyệt đối không cho phép.

Đáp ứng đi Tây thiên thỉnh kinh đã là nhượng bộ lớn nhất của mình, nếu như Lục Trầm không còn ở đây bên cạnh mình, đi Tây thiên thỉnh kinh đối với bản thân mình tựa hồ không còn ý nghĩa gì nữa.

Cảm nhận được sự bất an của Tôn Ngộ Không, Lục Trầm tạm thời bình ổn lại tâm trạng: "Không sao đâu, chỉ cần ngài Đại Thánh không đánh hắn ba gậy là được. Vả lại cho dù ta có trở về, nói không chừng còn có thể quay lại đây, đừng nghĩ đến mấy chuyện không hay nữa, chờ sau khi Tây thiên thỉnh kinh hoàn, ngài Đại Thánh không phải sẽ đến bồi ta sao, không sao đâu không sao đâu." Cậu cố gắng khiến giọng nói của mình dễ nghe một chút, nhưng làm thế nào không thể kiểm soát được sự dao động của âm thanh.

Ly hồn thuật rất phức tạp, Bạch Cốt Tinh cũng không biết từ đâu mà sử dụng được phương pháp đó. Nếu mình cầu Bồ tát giúp đỡ.

—— Tây thiên thỉnh kinh vẫn chưa xong, trong tay bọn họ còn đang cầm xương sườn mềm [1] của mình, không chừng căn bản sẽ không vội ra tay giúp đỡ.

[1] - xương sườn mềm: Chỉ điểm thiếu sót; nhược điểm; nơi yếu kém, chỗ yếu hại (sự vật, người).

Hoặc cho dù có giúp đỡ, cũng là chờ khi Tây thiên thỉnh kinh kết thúc, đảm bảo mình không thật sự... Sau đó.

Môi Tôn Ngộ Không mím thành một đường thẳng, nhưng vẫn hóa giải nỗi lo âu của Lục Trầm: "Ừ, không sao đâu."

Chỉ cần không có chuyện gì, Bạch Cốt Tinh sẽ không gây bất lợi đối với bọn họ, càng không giết người, chẳng qua là —— hai người mới vừa tỏ tình, đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, không muốn vừa tân hôn được ba ngày đã vội vả ra ở riêng đâu.

Lục Trầm nắm thật chặt một mảnh ống tay áo Tôn Ngộ Không, mặt mũi chôn thật sâu ở trước ngực của hắn, hít sâu một hơi. Hai cánh mũi tràn đầy mùi hương dễ chịu quen thuộc, là mùi vị riêng biệt của ngài Đại Thánh, cậu, còn chưa có ngửi đủ.

Muốn lưu lại.

Giọng nói Lục Trầm buồn rầu, đang trò chuyện cùng Tôn Ngộ Không, hoặc là đang an ủi khuyên can chính mình: "Không sao đâu, chỉ cần ngài Đại Thánh không đánh hắn là được, cho dù có trở về cũng sẽ không sao đâu, ta dĩ nhiên sẽ chờ ngài Đại Thánh, chỉ hy vọng —— ngài Đại Thánh cũng có thể chờ ta."

Nói xong tự giễu cười hắc hắc, ôm thật chặc cổ của Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không không lên tiếng, cánh tay tiếp tục siết chặt, giữ chặt người đàn ông trong lòng.

Lục Trầm sau khi trở về vẫn luôn không yên lòng, cho dù là Đường Tăng vẫn luôn nhắm mắt niệm kinh cũng có thể nhìn ra cậu có vấn đề, nhất là —— đại đồ đệ của hắn nhìn có vẻ không đúng lắm.

Chẳng qua nhìn hai người bọn họ vẫn dính với nhau như cũ không giống như là đang cãi nhau.

Huống chi, hai người này ở nơi nào cũng ồn ào được.

Nhân cơ hội rảnh rỗi trong lúc ăn cơm Lục Trầm đi đến ngồi bên cạnh Đường Tăng, theo thói quen đưa tay vuốt mái tóc đen sau lưng của cậu: "Sao vậy?"

Lục Trầm ủ rũ nhìn hắn, đôi mắt lần nữa rủ xuống: "Đường Đường, nếu ta trở về rồi thì ngươi có nhớ ta không, có thể hay không, sẽ quên ta?"

Ánh mắt Đường Tăng hơi dao động: "Trở về nơi đó?"

Lục Trầm hiếm khi nói một câu Phật ngữ: "Trở về nơi ta nên ở."

Đường Tăng dừng một chút, niệm câu a-di-đà phật, hiển nhiên là không muốn rời xa, nhưng vẫn khuyên giải cậu: "Vạn vật đều có cội nguồn, chung quy vẫn là lá rụng về cội."

Lục Trầm nhìn Tôn Ngộ Không ở phía xa xa không biết đang làm gì, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào: "Nhưng ta, vẫn muốn cùng nhau trưởng thành, cùng nhau ngắm phong cảnh trên cành cây."

Đường Tăng vén tay áo lên giúp cậu lau sạch nước ở khóe mắt sắp chảy xuống: "Khi bốn mùa tuần hoàn thay mới, những chiếc lá sẽ trở lại với hình thức mới trên cành cây."

Lục Trầm vẫn không nhịn được, nằm trên đùi Đường Tăng yên lặng rơi nước mắt: "Nhưng mà giữa những chiếc lá sẽ có những thứ khác bay tới, có thể là hoa, là chim, ngươi nói xem cành cây ấy sẽ không quên ta sao?"

Đường Tăng cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt đầy mong đợi của cậu, biết cậu chẳng qua chỉ muốn nghe được câu trả lời khẳng định đến từ miệng của mình. Chỉ là có đôi lời, người nói ra vẫn không nên là hắn.

Cách đó không xa Tôn cành cây đang chú ý đến động tĩnh ở nơi này, ánh mắt cố định trên người Lục Trầm, trong đầu đều là hình ảnh khóe mắt ngấn lệ của cậu.

Bàn chân nhấc lên, nhìn Đường Tăng đưa tay vuốt ve gò má của tiểu ngu ngốc lẩm bẩm nói gì đó, cuối cùng vẫn đứng tại chỗ.

Tiểu ngu ngốc đang rất khó chịu, sư phụ có lẽ sẽ khuyên giải được.

Đường Tăng bóp bóp khuôn mặt của cậu, gần đây ăn uống cũng không tệ, chủ yếu là do quá vui vẻ, đôi gò má bởi vì đoạn thời gian trước do ngủ nên đã gầy đi giờ lại đầy đặn lần nữa, oánh nhuận sáng bóng, sờ vào cảm giác thật là tốt.

Kiềm chế thu tay về, Đường Tăng niệm câu a-di-đà phật, đôi mắt hơi nheo lại: "Vạn vật tất cả đều hữu duyên, nếu hữu duyên, cho dù là một ngọn cây, một gốc cây, vẫn sẽ có lúc tương tri tương thủ."

Lục Trầm há hốc mồm, rất muốn hỏi thử xem mình cùng ngài Đại Thánh có phải hữu duyên hay không. Sau khi nhìn về hướng Tôn cành cây rời đi thì đột nhiên không dám hỏi, hai người bọn họ —— hẳn là hữu duyên đi.

Tinh thần căng thẳng cao độ, Lục Trầm nhấp môi đầu óc quay cuồng với tốc độ cao. Tiểu não chưa bao giờ quá tải như vậy, sau một lúc khóe mắt chảy ra hai giọt nước mắt, ngáp một cái nhỏ, nghiêng người nằm trên đùi Đường Tăng, ánh mắt dán vào lưng Tôn Ngộ Không, cuối cùng vẫn không khống chế được cơn buồn ngủ đang sôi trào, từ từ khép mắt lại.

Giật mình một cái, cả người Lục Trầm chợt run lên đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh, soạt một cái ngồi dậy, trước tiên nhìn quanh bốn phía, rất sợ đang trong mộng liền bị đuổi thẳng về nhà.

"Thấy ác mộng?"

Lục Trầm quay đầu lại liền đối diện với đôi mắt hồng diễm bởi vì ánh lửa phản chiếu của Tôn Ngộ Không, mê mang gật đầu. Xoay người rồi lập tức ôm lấy hắn, vùi vào trong ngực hắn chăm chú nhìn đống lửa "Ừ, thấy ác mộng." Không có ngươi tất cả giấc mộng đều trở thành ác mộng.

Tôn Ngộ Không vỗ vỗ bả vai cậu: "Không sao đâu, có ta ở đây."

Lục Trầm xoa xoa đôi mắt cay cay do bị ánh lửa chiếu, nhớ tới cơn ác mộng luôn miệng kêu lên: "Ngài Đại Thánh, sau này ta sẽ không ngủ nữa, ngươi cũng đừng đưa ta về Bạch Cốt động, ta sợ, ta sợ sẽ về nhà."

Bàn tay của Tôn Ngộ Không sau lưng cậu cứng đờ: "Ừ, ta biết rồi."

Hai người lẳng lặng ôm nhau, trái tim dán chặc vào đối phương, tuân theo quy luật của đối phương đập liên hồi, đụng vào vách lồng ngực, tựa như lúc nào cũng có thể phá vỡ đi ra.

Thiên địa tức thì biến mất và vô hình, nếu con tim ở chung một chỗ, cho dù vượt qua thời không bọn họ vẫn sẽ vương vấn lẫn nhau.