Đại Thống Đốc Sủng Vợ Tận Trời

Chương 48: Anh với cô ta làm gì ở đây?



Sau khi cả nhà ăn bữa sáng ấm cũng thì họ cùng nhau lên xe để tới trường. Ba đứa trẻ ngồi phía sau còn hai vợ chồng ngồi đối diện. Cửu Lăng cảm thán.

" Woao! Cái xe dài này bên trong lại rộng như vậy! Thiết kế mới lạ quá!"

Hoắc Cửu Thần cười nhẹ nói với con trai.

" Nếu con thích thì hôm nào ba sẽ dẫn con đi xem thật nhiều hãng xe hơi khác nữa! "

Cửu Lăng vui vẻ gật đầu. Cửu Ái và Cửu Dạ vẫn đang chăm chú nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh.

Tới trước công Willan hai cậu bé nhanh nhẹn nhảy xuống xe trước và đứng chờ Cửu Ái được ba bế ra. Cửu Lăng chẹp miệng thầm mắng con bé nhõng nhẽo này làm mất thời gian của nó.

" Các con đi học vui nha!" Hoắc Cửu Thần đặt Cửu Ái vào giữ hai anh rồi quàng tay qua vai Hạ Tiểu Vân vẫy tay chào.

" Nhớ phải chăm chỉ học đấy!" Cô cười hạnh phúc rồi cùng anh đứng nhìn bóng lưng bọn trẻ khuất dần vào trong.

Ngồi trên xe Hoắc Cửu Thần nhận được tin nhắn từ điện thoại nên mở ra xem. Đó là của Cẩn Thy Cầm. Cô ta muốn anh dẫn đi bảo tàng xem triển lãm mới nhất. Hạ Tiểu Vân không cố ý nhìn lén tin nhắn nhưng cô cúi xuống nhặt cái hoa tai lại vô tình thấy.

" Hoắc Cửu Thần! " cô khoác tay anh ngước mặt lên mắt chớp nhẹ.

" Ơi!"

Anh vội tắt máy rồi đặt sang bên cạnh rồi nhìn cô.

" Dù sao con cũng đi học rồi. Hôm nay nếu anh không bận gì thì cùng em đi chơi được không. Biết đâu sẽ nhớ lại được gì đó."

Hoắc Cửu Thần nghe cũng có lý rồi gật đầu nói tài xế đi tới nơi mà Hạ Tiểu Vân muốn. Cô hào hứng kéo Hoắc Cửu Thần mua vé vào bảo tàng triển lãm tranh tự do.

Cô hí hửng kéo anh tới khu vực trưng bày tranh của mình. Quả thật khu vực đó là đông nhất. Đưa anh tới bức tranh ít người đứng coi rồi bỗng dưng đan tay vào tay anh.

Anh có chút giật mình nhìn cô rồi cười nhẹ, tay cũng nắm lại. Hai người không nói gì mà chỉ lẳng lặng thưởng thức vẻ đẹp của bức tranh. Nội dung của nó vẽ về đôi nam nữ vui vẻ nắm tay đùa nghịch dưới trời tuyết.

Anh như nhận ra cái gì, mắt lướt tìm tên họa sĩ. Đúng như anh nghĩ, đôi nam nữ đó là anh và cô. Và tác giả bức tranh này cũng là cô. Anh bước nhanh ngó tiếp các bức tranh khác. Người đàn ông cao lớn trong tất cả chúng đều là anh. Bỗng dưng đầu anh như có búa rìu bổ vào. Anh đau đớn ôm đầu dựa vào tường.

" A! Hoắc Cửu Thần, anh sao thế này!"

Mồ hôi lạnh trong cơ thể anh túa ra. Anh ngồi sụp xuống đất ôm đầu làm tim cô đập nhanh hơn. Tiểu Vân sợ hãi ngồi xuống đất ôm lây anh.

Một đống các hình ảnh gì đó mờ ảo lướt nhanh như cuốn phim qua não bộ của Hoắc Cửu Thần. Rồi chỉ vài giây sau anh đã ổn định trở lại.

" Không sao! Tôi chỉ là bị đau đầu. Mà tất cả chỗ tranh này là em vẽ sao?"

Hạ Tiểu Vân gật đầu:" Đó cũng là nguồn kinh tế để em và các con trang trải cuộc sống đó."

Thấy Tiểu Vân kể về cuộc sống trên đảo cùng với những vất vả cô phải chịu khiến tim anh chợt đau nhói. Lòng dâng lên cảm giác áy náy khó tả. Anh ôm eo Hạ Tiểu Vân rồi hôn nhẹ lên trán cô.

" Để em thiệt thòi nhiều rồi. Tôi thật sự không biết làm cách nào để bù đắp đủ cho mẹ con em nữa."

Hành động ngọt ngào dịu dàng của anh đã làm mặt Hạ Tiểu Vân dần đỏ lựng như trái cà chua. Đây là mới đông người đó! Cô thật ngại quá đi mất!

" Nè! Hoắc Cửu Thần anh với cô ta làm gì ở đây!".