Đại Thúc Ngộ Thượng Lang

Chương 122



Nam nhân bất đắc dĩ rút tay về, nghĩ muốn đứng lên, lại bị Vĩnh Trình ôm gắt gao, Vĩnh Trình không buông tay, hắn cũng bước đi không được. 

Thấy nam nhân không nói lời nào, anh nhìn vào gương mặt nam nhân, anh cảm thấy nam nhân như gầy đi, trong lòng khó tránh khỏi có chút đau lòng, anh tiến đến khuôn mặt nam nhân, đặt môi lên môi nam nhân, hôn lấy.

Loại cảm giác cùng Vĩnh Trình hôn nồng nhiệt quen thuộc này khiến cho nam nhân không thể cự tuyệt, đúng vậy, cho dù muốn đẩy cũng đẩy không ra, hắn căn bản không phải là đối thủ của Vĩnh Trình, làm gì phải dư thừa giãy dụa, dù sao kết quả cũng chỉ giống nhau mà thôi.

Nụ hôn của Vĩnh Trình thực lâu, ôm chặt lấy đôi môi nam nhân không muốn buông ra, không khí trong miệng nam nhân đều bị lấy đi, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng ướt ở trong miệng tùy ý hoạt động, khiêu khích lưỡi của hắn, nhiệt tình mút vào đầu lưỡi.

Hơi thở của Vĩnh Trình trở nên dồn dập, hô hấp nóng rực phải vào mặt nam nhân, kích thích hai má phiếm hồng, hơn nữa thời tiết vừa nóng vừa ẩm, nam nhân cảm thấy bản thân sắp bị hôn đến ngất xỉu, trong lòng ngăn lại tình tự không nói nên lời, mồi hôi đã ươn ướt áo, cảm giác Vĩnh Trình phía sau càng ôm chặt thêm, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể tăng lên của đối phương, cùng với tiếng tim đập của người nọ, cảm xúc mãnh liệt kia còn nóng bỏng hơn cả nụ hôn của Vĩnh Trình, khiến cho nam nhân có một loại cảm giác hít thở không nổi.

Một nụ hôn đương nhiên không đủ, Vĩnh Trình vừa hôn n, vừa thuận tay vén áo nam nhân lên, một bàn tay vuốt ve tấm lưng ướt đầm mồ hôi của nam nhân, tay kia thì trượt xuống ngực nam nhân, nhẹ nhàng xoa nắn nhũ thủ đã trướng cao, nụ hôn của Vĩnh Trình một khắc cũng không rời đi, dục vọng kềm nén đã lâu, ngay khi nam nhân phát ra tiếng thở dốc nhỏ, đã hoàn toàn bị bùng nổ.

Vĩnh Trình rời đi đôi môi của nam nhân, hôn lên cánh tay mướt mồ hôi, nam nhân toàn thân cứng nhắc, bị kẻ phía sau gắt gao vây trong lòng ngực, không khí áp lực cùng thời tiết oi bức khiến nam nhân không thoải mái, có cái gì đó giống như muốn thoát ra khỏi sự khó chịu này!

Cảm giác được đầu lưỡi nóng mền ở cần cổ hắn đưa qua đưa lại, đôi môi mềm mại kia mút vào làn da, đầu lưỡi ở da thịt chuyển động, từ nụ hôn nhỏ vụn giống như đang âu yếm tình nhân, khiến cho trong long nam nhân cực kỳ không thoải mái.

Nam nhân cảm giác được hai chân mình đang run lên, trong lòng ngũ vị tạp trần khó chịu không nói nên lời, áp lực lâu nay giống như muốn bùng nổ ngay tại đây, nam nhân rõ ràng cảm thấy được cảm xúc của mình đang từng chút từng chút nổ tung ra.

Không được...

Ngay lúc Vĩnh Trình đưa tay cởi quần nam nhân, thanh âm run rẩy của nam nhân cự tuyệt nói: "Tôi đã biết hết rồi!" Điều hắn muốn nói chính là chuyện Vĩnh Trình cùng Tâm Nghi.

Vĩnh Trình mờ mịt ngừng lại, ôm lấy thắt lưng nam nhân, khiến cho nam nhân càng gần mình thêm, anh tựa đầu vào trên lưng nam nhân, loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy thực thoải mái.

"Anhi đã biết chuyện gì?"

"Cậu..." Nam nhân do dự nói, "Chuyện cậu cùng Tâm Nghi."

Đôi tay đang chậm rãi vuốt ve đầu nam nhân, nhất thời ngừng lại, nam nhân bắt được cơ hội liền đứng lên, cách xa Vĩnh Trình, hắn biết Vĩnh Trình muốn làm gì...

"Ừm?" Vĩnh Trình có chút sợ hãi, nghi hoặc nhìn chằm chằm gương mặt lo lắng của nam nhân. Người này đang nói cái gì? Chuyện anh cùng Tâm Nghi, nam nhân trì độn này đã biết?

Lúc này, Vĩnh Trình thà để nam nhân lại ngốc thêm một chút, vậy càng đáng yêu, Vĩnh Trình cũng hoàn toàn không nghĩ đến hắn sẽ biết chuyện này, Vĩnh Trình cũng không hy vọng nam nhân biết việc này, nếu có thể, anh tình nguyện vĩnh viễn chôn chặt nó.