Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 18: Ý tưởng xấu xa



Cuối cùng Lăng Vũ và Bách Tiêu cũng đến nơi, đang đứng ở sân ga tìm kiếm người của trường học được phái đến đón.

Đột nhiên Lăng Vũ lôi kéo cánh tay Bách Tiêu kêu to.

"Tiêu Tiêu nhìn xem, kia có phải là tên trường học của em hay không?"

Theo phương hướng Lăng Vũ chỉ mà nhìn, Bách Tiêu thấy được hai người thanh niên cao ráo cầm một tấm biểu ngữ có viết tên trường học giơ lên cao. Bọn họ đứng ở bên kia nhìn nhìn khắp nơi xung quanh. Một cô gái cầm cái loa hướng đến đám đông kêu gọi những ai là sinh viên trường họ tập trung lại để lên xe.

Bách Tiêu quay đầu lại nhìn Lăng Vũ. Đang muốn nói đó chính là tên trường mình, hắn lại nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lăng Vũ là chờ mong cùng hưng phấn.

Bộ dạng sinh động đáng yêu của người trước mặt làm Bách Tiêu rung động, tay không tự giác đưa tới xoa xoa gương mặt Lăng Vũ. Cảm giác mềm mại mịn màng khiến Bách Tiêu không khống chế được muốn xoa nắn thêm. Nhưng hắn lại lập tức bừng tỉnh. Bởi vì ánh mắt của anh họ đầy nghi hoặc, mặt không tự giác hướng sang bên cạnh tránh đi bàn tay của hắn.<HunhHn786>

Xấu hổ, Bách Tiêu nhìn bàn tay đình trệ ở giữa không trung, đột nhiên trong lòng ảo não mắng chính mình.

Phải biết khống chế một chút. Hiện tại khẳng định anh họ đã nhận thấy mình đối với anh ấy khác thường. Anh họ sẽ nghĩ về mình như thế nào đây? Là chán ghét hay là cái gì khác?

Bách Tiêu không dám tiếp tục nghĩ, sợ bị ý nghĩa của mình là kết quả không thể tiếp thu.

Mà trong lòng Lăng Vũ cũng là sông cuộn biển gầm.

Động tác vừa rồi của Tiêu Tiêu làm Lăng Vũ giật mình một chút. Cảm giác quen thuộc kia khiến Lăng Vũ sợ hãi.

Không biết vì cái gì Tiêu Tiêu lại làm ra động tác như vậy. Có lẽ là cử chỉ vô tình mà thôi. Nhưng với Lăng Vũ mà nói, đó lại như một kích trí mạng

Đã tự hứa với lòng sẽ không động tâm vì bất luận kẻ nào. Chẳng lẽ bài học lần trước còn chưa đủ sao? Còn muốn nếm trải lại mùi vị thống khổ khi bị vứt bỏ à?

Không nghĩ, một chút cũng không muốn nghĩ, cái loại cảm giác đó nếm một lần là đủ rồi, nếm thêm một lần sẽ làm cảm xúc bị hủy diệt.

Mà trước mặt chính là em họ, sao có thể đối với mình sinh ra tình cảm như vậy. Có lẽ chỉ là động tác vô ý thức mà thôi. Lại nói mình cũng không có khả năng đối với em họ sinh ra cảm xúc khác tình thân. Đó là vi phạm luân lý đạo đức.

Ném ra khỏi đầu ý tưởng buồn cười kia, Lăng Vũ nhìn về phía Bách Tiêu còn đang ngẩn người, nói.

"Đi thôi, Tiêu Tiêu, nếu bỏ lỡ chuyến xe đón sinh viên của trường em, thì chúng ta phải tự mình kêu taxi đó."

Nghe được giọng nói êm ái của anh họ vang lên bên tai, Bách Tiêu cảm thấy âm thanh ầm ĩ chung quanh đều bị giọng nói dễ nghe như âm thanh thiên kia hóa giải, trở nên không còn chói tai.

Mà giọng nói của anh họ cũng kéo hắn từ trong suy nghĩ mông lung khôi phục lại bình thường. Nhìn thấy anh họ không phát sinh biểu tình khác thường, hắn cũng không đi suy nghĩ miên man.

"Dạ, được! Chúng ta hiện tại liền qua đi đó!"

Hai người xách va li đặt ở trên mặt đất, bắt đầu đi hướng tới chỗ những người đang đón sinh viên.

Cái cô gái cầm loa sửng sốt khi nhìn thấy Lăng Vũ cùng Bách Tiêu.

Hai người đều thực đẹp trai. Một người cao lớn nổi bật, mái tóc ngắn xứng với khuôn mặt đầy nam tính, khí chất toát ra hơn người. Người thấp hơi có gương mặt nhỏ với đường nét thanh tú, cô gái nào cũng sẽ ganh tị vì làn da trắng mịn kia. Có thể nói diện mạo người này sẽ làm người nhìn kinh tâm động phách. Nhưng mà vẻ đẹp này lại không có vẻ ẻo lả yếu ớt của nữ giới, ngược lại có chút hoàn mỹ.

Hai người đều là soái ca hạng nhất nha!!

Trong lòng cô gái trẻ hiện lên N hình ảnh lung linh.

Sau đó cô gái nhiệt tình hướng về bọn họ chào hỏi:

"Xin chào các bạn. Cho hỏi các bạn là sinh viên mới của trường phải không?"

Trong lòng cô gái tràn đầy mong mỏi chờ đợi hai người trả lời, đồng thời không ngừng mặc niệm.

Hy vọng là sinh viên của trường mình. Chúng ta sẽ học cùng trường nha. Nếu được như vậy, trường chúng ta lại có thêm hai vị soái ca, soái ca đó!! Wa a a!!!

Nhìn khuôn mặt có chút đáng yêu của cô gái, làm hai người đều có hảo cảm. Trừ việc vẻ mặt kia có chút si ngốc.

"Đúng vậy, mình là Bách Tiêu, sinh viên năm nhất!"

Wa, soái ca nói chuyện cùng mình rồi!!!

Giọng nói gợi cảm quá đi!

Sao mà tên nghe quen quá vậy ta!

Người kia sao không lên tiếng?

Sao không nói lời nào chứ?

Thật muốn nghe xem giọng người kia có giống thiên sứ không?!

Nhưng cũng không chờ đến Lăng Vũ mở miệng, chỉ nhìn thấy Lăng Vũ lộ ra nụ cười.

Nụ cười kia thoáng chốc đã làm những người chung quanh mất đi năng lực phản ứng. Nụ cười tuyệt mỹ làm mê mẩn tâm hồn của người nhìn. Tuy rằng chỉ là nhàn nhạt cười lại làm cho bọn họ có cảm giác mất phản ứng.

Mấy cô gái hai mắt đã đờ đẫn mất hồn. Mà mấy người con trai lại cảm giác bụng dưới xôn xao bất an, chỉ muốn nhào tới đem cái người xinh đẹp kia đè ở dưới thân yêu thương một phen.

Ý tưởng lóe lên trong đầu phái nữ. Người con trai đẹp như vậy làm bạn trai khẳng định là không an toàn. Nếu giống trong tiểu thuyết đam mỹ thì người này là tiểu thụ. Vậy tuyệt đối là dụ thụ a!!

Ý tưởng của phái nam lại khác. Thật không nghĩ tới con trai cũng có thể xinh đẹp thành dáng vẻ này. So với những phụ nữ chỉ có ngực to thì người này còn muốn xinh đẹp hơn.

Bách Tiêu đứng bên cạnh nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng thực khó chịu. Hắn rất muốn đem anh họ giấu đi, không cho bất luận kẻ nào thấy. Như vậy nụ cười tuyệt mỹ kia chỉ có thể một mình hắn thưởng thức. Những người khác không có tư cách này.

Ý tưởng bá đạo khiến hắn làm ra một động tác.

Ném hành lý trong tay, sau đó đem người còn không biết gì ôm vào trong lòng ngực, căm tức nhìn những người đang mơ mộng hảo huyền, phẫn nộ nói:

"Nhìn cái gì mà nhìn, thu hồi hết ánh mắt ghê tởm của các ngươi lại đi. Anh họ không phải là người mà các ngươi có thể mơ ước!"

Những ánh mắt kia xác thật là ghê tởm, hắn có thể từ trong những ánh mắt kia nhìn ra dục vọng, cũng có thể tưởng tượng đến những ý niệm nảy sinh trong đầu những người đó là cái dạng gì.

Mà Lăng Vũ bị ôm lấy ngơ ngác nhìn Bách Tiêu đang phẫn nộ.

Hình như Tiêu Tiêu muốn đem những người đang nhìn chằm chằm mình ăn thịt!

Thật là khủng khiếp!

Lăng Vũ trong lòng nghĩ như thế. Mà Lăng Vũ lại không ý thức được, lúc này bản thân hẳn là nên rời khỏi ôm ấp của Bách Tiêu, chứ không phải cứ để Bách Tiêu ôm như vậy.

Những người chung quanh nghe Bách Tiêu rống giận, đều từ trong mê muội hoàn hồn lại. Sau đó một đám đều bị ánh mắt sắt bén của Bách Tiêu làm hoảng sợ tới mức trốn đi rất xa, sợ ở lại thêm một hồi sẽ bị người trẻ tuổi tựa con sói phát điên xé xác.

Nhóm đón tân sinh viên cũng phục hồi tinh thần, tiếp tục thực hiện nhiệm vụ, đáy lòng đều trào ra một cảm xúc ảo não. Sau khi thu hồi vẻ mặt si ngốc vừa rồi, họ bắt đầu thực hiện công tác.

"Thực xin lỗi, vừa rồi quá thất thố, mời mọi người đi hướng này, xe đón chúng ta ở cửa kia. Các bạn là nhóm cuối cùng rồi, cho nên hiện tại chúng ta liền có thể về trường!"

Trong đó một người cao lớn xấu hổ nói với hai người bọn họ, sau đó bắt đầu đi trước dẫn đường.

Hai người còn lại cũng bình tĩnh rồi, dọn dẹp một chút, liền cùng nhau đi ra xe.

Mà Lăng Vũ phát hiện mình còn bị Tiêu Tiêu ôm trong lòng ngực, mặt nóng lên, nhanh chóng rời khỏi lòng ngực Bách Tiêu. Sau đó Lăng Vũ nâng một bàn tay lên, xấu hổ chà chà mặt có chút nóng lên.

Nhìn biểu tình Lăng Vũ thẹn thùng, tức giận của Bách Tiêu cũng bởi vì vậy mà tan thành mây khói, thay thế chính là mừng thầm cùng tính kế.

Sờ sờ cánh tay vừa rồi ôm anh họ, hắn nghĩ.

Cảm giác này cũng tốt, xem ra về sau phải tìm nhiều cơ hội ăn nhiều đậu hủ hơn mới được!

Bách Tiêu âm thầm suy nghĩ xấu xa, khóe miệng bởi vì ý tưởng của mình mà lộ ra tươi cười vừa lòng.