Đại Thúc Ngự Lang Chiến

Chương 88: Đức hạnh



Đang chờ xe buýt  Lăng Vũ bỗng nhiên phát hiện một chiếc xe hơi màu đen sang trọng ngừng ở trước mặt. Cửa sổ xe chậm rãi bị hạ xuống, sau đó Lăng Vũ liền nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Lam Phi. Không nghĩ tới bên trong thế nhưng là Lam Phi, nhớ đến việc Lam Phi làm tối qua, Lăng Vũ hiện tại cũng không biết nên đối mặt hắn thế nào.

Trong lòng vẫn có chút bài xích, có lẽ là do ảnh hưởng của mười năm trước, làm Lăng Vũ vô pháp không đề phòng loại người này.

Khi nhìn thấy vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Lam Phi, trong lòng Lăng Vũ lại có chút băn khoăn.

Không biết Lam Phi lại đây có chuyện gì, hình như là đặc biệt tới chờ mình!

Vì thế Lăng Vũ liền mở miệng dò hỏi.

"Cậu sao tới nơi này?"

Lăng Vũ nhàn nhạt dò hỏi, nhìn Lam Phi bằng ánh mắt mang theo nghi hoặc.

Nhìn ra Lăng Vũ đang nghi hoặc, Lam Phi cười cười, sau đó dùng ngữ khí trước sau như một cà lơ phất phơ nói:

"Tôi chính là tới đưa anh đi đến công ty nga! Thế nào? Có phải nên tỏ ra vui vẻ một chút hay không đây?!"

Lam Phi nhướng mày, hài hước nói, ngữ khí càng nói càng ái muội. Lăng Vũ chỉ muốn nói không quen biết cái tên cậu ấm không biết xấu hổ này. Quay đầu không hề nhìn vẻ mặt sáng lạn của Lam Phi, Lăng Vũ tiếp tục chờ xe buýt.

Nhìn thấy Lăng Vũ không để ý tới hắn, Lam Phi nhanh chóng thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ, sau đó nghiêm mặt nói với Lăng Vũ:

"Được rồi! Không đùa nữa! Lên xe đi, anh chờ cái xe buýt rùa bò nhồi nhét chết người kia làm cái gì. Hơn nữa hiện tại lại là giờ cao điểm, khẳng định rất khó lên xe! Không muốn đến công ty trễ thì lên xe đi!"

Tuy rằng hắn chưa có đi xe buýt lần nào, nhưng cũng đoán được đó là cái dạng tình cảnh thế nào. Ngày thường hắn lái xe ở trên đường, cũng có nhìn thấy khi tan tầm một đống người chen chúc trên một cái xe. Nhìn thôi cũng đã thấy khủng bố, cho nên không cần đi cảm thụ cũng rõ ràng đó là cái tư vị gì.

Hôm nay hắn xác thật là tâm huyết dâng trào muốn tới đón người này đi làm, không nghĩ tới người này cũng là ngồi xe buýt đi làm.<HunhHn786>

Xem ra về sau phải thường xuyên tới đón người này đi làm mới được. Như vậy cũng có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau, còn có thể bồi dưỡng tình cảm.

Cái ý tưởng này tức khắc làm Lam Phi tâm huyết mênh mông, cả người hưng phấn không ít.

Lăng Vũ cho rằng người trẻ tuổi trước mắt này chính là một người tinh thần không bình thường, trong chốc lát cười trong chốc lát lại mơ màng. Lắc lắc đầu, Lăng Vũ thực không muốn cùng người tâm lý có chút không bình thường này ngồi cùng một xe.

Nhưng Lam Phi lại dùng ánh mắt chờ mong có chút tội nghiệp, chung quanh lại có nhiều người nhìn nhìn, Lăng Vũ bệnh cũ lại tái phát. Mềm lòng, chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của Lam Phi.

Nhìn thấy Lăng Vũ mở cửa xe ngồi lên ghế, trong lòng Lam Phi đã khấp khởi, thỏa mãn tràn ngập trong ngực. Khóe miệng cong lên lộ ra ý cười ôn nhu, mà chính hắn cũng không có ý thức được.

Giúp Lăng Vũ thắt đai an toàn xong, Lam Phi mới khởi động xe chạy hướng đến công ty Lăng Vũ.

Nhìn thời gian đã là 8 giờ 45, mà Lam Phi bên cạnh không phải sinh viên sao? Giờ này hắn còn nhàn nhã chạy đến nơi đây đón mình đi làm!

Nhìn thoáng qua Lam Phi đang tươi cười, Lăng Vũ liền đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra.

"Cậu chẳng lẽ không đi học sao? Ngày hôm qua thấy cậu đi tiếp đãi khách, chẳng lẽ cậu hiện tại cũng đã bắt đầu đi làm? Nếu vậy hẳn là rất bận rộn rồi! Như thế nào còn có thời gian chạy đến nơi này đón tôi?"

Lăng Vũ nghiêng mặt nhìn Lam Phi nói.

Chẳng lẽ những kẻ có tiền thật sự nhàn như vậy sao? Nhàn đến không có việc gì làm mới tới đón người không dây mơ rễ má gì.

Lăng Vũ có chút khó hiểu.

Nghe được Lăng Vũ hỏi chuyện, Lam Phi trong lòng thực vui vẻ.

Đây là lần đầu tiên người này bắt chuyện với mình trước nha. Còn nói nhiều như vậy nữa chứ! Có phải mình đã thay đổi suy nghĩ người này, trong lòng bắt đầu chấp nhận mình.

Ý nghĩ như vậy làm Lam Phi tươi cười càng lúc càng lớn.

Không nghĩ tới người này còn rất đáng yêu. Anh ta không biết kỳ thật vào đại học cũng không cần đến lớp mỗi ngày. Còn công việc sao. Đó là bởi vì mình không muốn sớm như vậy đã đến công ty mà thôi!

Hắn đến trường chỉ là bởi vì nhàm chán đi tìm bạn bè mà thôi. Ngày thường hắn rãnh rỗi sẽ đi tìm bạn bè ra ngoài chơi. Đương nhiên phần nhiều thời gian vẫn phải đi công ty xử lý công việc. Dù sao đây là yêu cầu của ông lão trong nhà.

Kỳ thật hắn cũng không phải tự do. Từ sau khi ba mẹ qua đời, người trong nhà, đặc biệt là cái ông lão kia liền cả ngày quản thúc hắn. Có đến trường học hay không ông ấy cũng không quan tâm. Bởi vì vốn dĩ hắn chỉ đi thể nghiệm hoàn cảnh trường học mà thôi, sau đó cùng một ít bạn bè có cùng bối cảnh con nhà giàu giao lưu.

Ông của hắn đã mời cho hắn một gia sư học vấn rất cao có bằng cao học tài chính ở đại học danh tiếng, về truyền thụ cho hắn các kiến thức về mọi phương diện tài chính và quản lý cùng kinh nghiệm thực tế. Chỉ cần mỗi ngày hắn đi theo người kia học tập, thường xuyên đi đến công ty tiếp xúc thực tế là được.

Bất quá hắn thừa nhận vị gia sư kia xác thật rất có bản lĩnh, các phương pháp giảng dạy tri thức đều thực tinh thông.

Còn dạy những kinh nghiệm tự bản thân đúc kết, cũng cho hắn rất nhiều cảm xúc. Cho nên đó là người duy nhất làm cho hắn bội phục từ trước cho tới nay.

Mà vị kia đối với hắn đánh giá cũng rất cao, cho nên ông lão nhà hắn đến bây giờ mới vừa lòng hiện trạng hiện tại.

Bất quá vẫn thực hạn chế tự do của hắn, trừ bỏ gặp khách hàng cũng sẽ không cho hắn đi chơi khuya, buổi tối hắn cần phải về nhà trước 10 giờ. Làm hắn đến bây giờ đều thực buồn bực. Những bạn bè của hắn đứa nào vào buổi tối không đi ra ngoài tìm mua vui.

Hắn phản kháng thì bị ông lão là đánh chửi, cuối cùng chậm rãi đã có chút thỏa hiệp.

Nhìn nhìn Lăng Vũ, Lam Phi cười cười nói:

"Hôm nay ở trường học không có sự tình gì, cho nên không cần đi đến đó! Đến công ty sao, không có chuyện rất quan trọng cũng không cần đến gấp. Cho nên mới có thời gian tới đón anh! Như thế nào? Có phải đột nhiên muốn hiểu biết về bổn thiếu gia hay không? Đây thật đúng là vinh hạnh cho Lam thiếu gia tôi. Hay là chúng ta tìm thời gian hẹn hò, sau đó bồi dưỡng tình cảm tình?"

Nghe được Lam Phi càng ngày càng thái quá, Lăng Vũ oán hận trợn mắt nhìn Lam Phi, trong lòng liền minh bạch.

Kỳ thật người này trong xương cốt chính là đức hạnh như vậy. Mặc kệ khi nào, cũng đều không quên trêu đùa người khác. Bất quá chỉ cần người này không giống như trước kia bá đạo vô lý, không ngừng nhục nhã mình là được. Cái khác với mình mà nói cũng không quan trọng.