Đại Thúc, Nhẹ Nhàng Hôn

Chương 44: Kỳ kinh nguyệt đến



Nếu như anh không trở lại, cô chẳng phải là muốn một mực ở nơi này chịu đựng?

Diệp Phồn Tinh hoàn toàn nghe không hiểu ẩn ý của Phó Cảnh Ngộ, "Cái đó tôi... Tôi chính là kỳ kinh nguyệt tới rồi."

Nói xong câu đó, cô hận không thể đem mặt đều chôn vào chăn đi.

Cô lần đầu tiên cùng nam nhân thảo luận loại đề tài này, hơn nữa, Tưởng Sâm cũng ở đây.

Cũng may Tưởng Sâm rất thức thời, hắn khặc một tiếng, nói: "Tôi quên có vài thứ còn ở dưới lầu, đi xuống lấy."

Diệp Phồn Tinh nghe được âm thanh hắn đóng cửa đi, mới ngẩng đầu lên nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, phát hiện anh ngược lại vẫn là bộ dáng nghiêm túc, vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Cô nhíu lông mày lại, "Chú nhìn tôi như vậy làm gì? Đều là chú, hại tôi ở trước mặt Tưởng tiên sinh mất hết mặt mũi rồi."

Cô bụm mặt, nằm trên giường.

Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, ôn nhu nắm tay cô, bởi vì kinh nguyệt tới, tay cô thật lạnh, bị anh ôn nhu nắm tay, "Còn tưởng rằng em lại cùng Cố Vũ Trạch mâu thuẫn mới không ăn cơm!"

"Làm sao sẽ?" Diệp Phồn Tinh phủ nhận xong, nhìn về phía Phó Cảnh Ngộ, "Không phải là bọn họ nói chứ? Bọn họ đều cho là như vậy? Tôi có nhàm chán như vậy sao?"

Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, "Vậy em cùng Cố Vũ Trạch có hay không cãi nhau?"

Nếu như không có cãi nhau, mẹ cũng sẽ không nói như vậy.

Nói cho cùng, khẳng định vẫn là nổi lên chút ít mâu thuẫn.

"Nói đôi câu." Diệp Phồn Tinh nói: "Cũng không tính là cãi nhau đi."

"Thật là kỳ quái." Phó Cảnh Ngộ nói: "Cố Vũ Trạch bình thường không phải là không nghe lời người nhà, em tính cũng rất tốt, hai ngươi làm sao lại không hợp được đây?"

Mặc dù lần trước giáo huấn Cố Vũ Trạch, nhưng Cố Vũ Trạch dù sao cũng là con trai của chị anh, có lúc anh cũng không tiện nói.

Phó Cảnh Ngộ hỏi làm cho Diệp Phồn Tinh một trận chột dạ.

Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ một cái, nói: "Có thể là trời sinh bát tự không hợp đi! Đại thúc, chú là vừa trở về sao? Ăn cơm chưa?"

"Còn không có, sợ em tức giận, liền lên xem em."

"Chú đi ăn cơm đi! Tôi ngủ một chút liền tốt rồi." Diệp Phồn Tinh nằm ở trên gối mềm mại, không muốn gây thêm phiền phức cho anh.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Em trước nằm một lúc."

Sau đó anh liền đi ra cửa.

Diệp Phồn Tinh nhắm mắt lại, nghĩ ngủ một giấc, trong chốc lát, Phó Cảnh Ngộ trở về.

"Tinh Tinh."

Diệp Phồn Tinh mở mắt ra, nhìn anh, "Chú không phải là đi ăn cơm sao? Nhanh như vậy liền ăn xong?"

"Đây là nước đường đỏ." Phó Cảnh Ngộ cầm cốc đưa cho cô, "A di nói, uống cái này sẽ khá hơn một chút."

Diệp Phồn Tinh vội vàng từ trong tay anh cầm lấy cốc, còn chưa kịp uống, đột nhiên nghĩ tới cái gì, cô cảnh giác nhìn Phó Cảnh Ngộ, "Chú nói với a di rồi hả?"

"Ừm."

Diệp Phồn Tinh cảm giác mất mặt càng ngày càng rõ ràng, "Chính là một chút chuyện nhỏ, chú như vậy, khiến tôi đều ngượng rồi."

Chỉ là đến kinh nguyệt, kết quả khiến cho mọi người đều biết.

Càng nghĩ lại càng thấy mất mặt.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Thân thể không thoải mái, cũng không thể mặc kệ đi! Em uống trước, tôi để cho người đưa đồ ăn lên, em nghĩ xem một chút muốn ăn cái gì."

Anh vừa mới dứt lời, người giúp việc đưa bữa ăn tối tới cho anh.

Diệp Phồn Tinh nguyên bản đau đến không thấy ngon miệng, nhìn thấy ăn, lại cảm thấy có chút đói.

Cô từ trên giường bò dậy, mặc đồ ngủ ngồi ở bên cạnh bàn ăn, ăn ít thứ.

Phó Cảnh Ngộ ở bên cạnh nhìn cô, cô để anh gắp thức ăn, "Chú chớ nhìn tôi, chú cũng ăn chung a!"

Phó Cảnh Ngộ nói: "Ăn ngon không?"

"Ừm." Bản thân ngay từ đầu có chút mệt mỏi, ăn chút gì, thật giống như khá hơn một chút.