Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi

Chương 12



Lô Na, thở dài bản thân cũng cảm thấy Châu Thiên Thiên rất tội nghiệp. Tâm tư mỏng manh lại yêu thầm một người đàn ông suốt sáu năm, tình yêu của cô ai ai cũng thấy rõ, chỉ có Lâm Mặc Cảnh là không nhìn ra.

"Thiên Thiên, vậy hôm nay cậu gấp gáp trở về chính là muốn ngăn cản chú ấy cầu hôn Trịnh Minh Minh sao?"

Châu Thiên Thiên, gật đầu một cách mệt mỏi.

"Đúng vậy, lúc ở trên máy bay cậu không biết mình nôn nóng cỡ nào đâu, chỉ sợ chậm một bước sẽ mất đi người đàn ông của mình!"

Hai ngày trước Lâm Mặc Cảnh gửi wechat cho cô, nói là bản thân đang chuẩn bị cầu hôn Trịnh Minh Minh vào hôm nay một chút cảm giác của cô cũng không để tâm đến, Châu Thiên Thiên rốt cuộc không thể kìm chế được nữa, lập tức làm thủ tục bay về Đài Bắc, tốt nghiệp đại học tạm thời để sang một bên.

Vừa hay vẫn về kịp lúc!

Học thì ở đâu cũng có thể học được, phu quân mà mất đi có tìm cũng không thấy.

Lô Na, ôm chầm lấy Châu Thiên Thiên vào lòng, hai mắt vì đồng cảm mà rưng rưng.

"Thiên Thiên, thật tội cho cậu. Chú của mình đúng thật là ngốc quá đi... Yên tâm, cậu là người chị em tốt nhất của mình, mình nhất định sẽ giúp cậu theo đuổi tình yêu này."

***

Sáng của ngày hôm sau, Châu Thiên Thiên cả lúc ngủ cũng nằm mơ thấy được cảnh tượng kinh hoàng, chính là Lâm Mặc Cảnh cùng Trịnh Minh Minh kết hôn, cả hai nắm tay nhau dắt vào lễ đường bỏ lại tấm thân nhỏ bé của cô tự chính mình đau khổ quằn quại. Chỉ mới hơn tám giờ, chuông điện thoại của Châu Thiên Thiên đã geo một cách ầm ĩ cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhìn vào màn hình xém chút nữa là đánh rơi điện thoại luôn rồi.

"Con nghe đây bố yêu!"

Châu Thiên Thiên, cố gắng điềm tĩnh để nghe điện thoại. Như người ở đầu giây bên kia giọng đã tức tối đến cực điểm.

"Châu Thiên Thiên, con dám lén bố bay về Đài Bắc sao? Con là ăn gan hùm phải không, đừng để bố bắt được con. Nếu không bố nhất định sẽ đánh toét mông con!"

Châu Thiên Thiên, nghe đến đây bản thân cũng run rẩy.

"Bố... Dù sao hiện tại bên Pháp con đã có lịch nghỉ mà. Với lại nếu con không về thì người đàn ông của con sẽ bị người ta cướp mất đó!"

Tút, tút!

Bên đầu giây người đàn ông đã vội ngắt máy. Những từ sau đều là Châu Thiên Thiên tự nói cho bản thân nghe.

Châu Minh, sắc mặt giận đến tối đen. Tay cầm điện thoại cũng run lên. Anh điện thoại đến trường muốn kiểm tra tình hình cụ thể về chuyện học của con gái, không ngờ hay được tin cô tự ý bay về Bắc Kinh. Đứa trẻ này đúng là vì được cưng chiều mà sinh hư mà.

"Châu Minh, con bé đã lớn rồi. Anh cũng đừng nên quản nhiều quá!"

Tiêu Mẫn, ở bên cạnh dáng vẻ thụy mị điềm đạm khuyên nhủ anh.

"Nó lớn đến cỡ nào, thì trong mắt anh nó vẫn rất nhỏ. Anh sắp xếp mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho nó, nhưng nó cứ thích làm trái ý anh. Nếu không đánh đòn nó không biết sợ mà!"

Tiêu Mẫn, hoài nghi.

"Vậy anh định làm thế nào?"

Sắc mặt anh chuyển biến nghiêm nghị.

"Về bắt nó!"

Ở bên kia...

Châu Thiên Thiên, lay mạnh Lô Na vẫn đang ngủ ở bên cạnh. Kế hoạch ngủ nướng củ Lô Na vào hôm nay bị cô phá vỡ, Lô Na dụi dụi cặp mắt còn say ngủ của chí h mình.

"Ôi trời, Thiên Thiên sáng sớm lại có chuyện gì nữa vậy?"

Lô Na, vuốt vuốt hai huyệt thái dương đang đau, tối hôm qua cô ngủ trễ, do cùng Châu Thiên Thiên tâm sự cả đêm, mới sáng sớm bị còn bị cô quấy phá, Lô Na bắt đầu có chút hoài nghi cô gái vừa nóng nảy vừa vụng về này, cuối cùng có thể theo đuổi được người chú ưu tú và chững chạc của mình hay không?

"Làm sao đây? Làm sao đây? Bố mình đã biết chuyện mình trốn về rồi, bố đang đến bắt mình đó. Lô Na, mau nghĩ cách giúp mình!"

Lô Na, thấy bộ dạng hoảng loạn của cô đành ngáp dài một cái.

"Bố cậu xem trọng người nào nhất, vậy thì đến lúc nguy cấp cứ nhờ người đó cứu vậy! Mình không thể gây sức ép với bố cậu được, cậu nói với mình cũng vô ít thôi."

Nói xong, Lô Na nằm ườn xuống giường tiếp tục ngủ. Châu Thiên Thiên, trong lòng vừa lo lắng vừa hồi hộp. Ngữ khí của bố lúc nãy thực sự là rất giận dữ đó, lúc cô vẫn còn đang không biết nên làm thế nào thì tin nhắn từ wechat của bố hiện lên trên màn hình điện thoại.

"Tự nguyện về nhà, hay đợi bố đến đón!"

Tuy là một tin nhắn vô cùng bình thường, nhưng đối với cô chính là kiểu đằng đằng sát khí.

Châu Thiên Thiên, nhanh chóng nhập tin nhắn phản hồi.

"Bố... Con về ngay!"

***

Văn phòng Tống Giám Đốc

Anh bận rộn phê duyệt đóng dự án, dáng vẻ anh lúc làm việc thực sự thu hút người khác. Trịnh Minh Minh, lúc đứng ở bên ngoài cửa cũng bị dáng vẻ hoàn hảo của anh chinh phục, ánh nắng tà dương phả phất lên những tia nắng rực rỡ xuyên qua tầng tầng lớp lớp của đám mây, trượt xuống vai áo thẳng tấp của anh giống như bức tranh đầy thơ mộng.

Đàn ông lúc làm việc, thực sự rất cuốn hút. Đặc biệc là Lâm Mặc Cảnh, một người đàn ông quá đỗi hoàn mỹ như vậy càng khiến nữ nhân động lòng hơn.

Lâm Mặc Cảnh, chỉ có em mới xứng đáng để sánh vai cùng anh!

Cô đứng ở bên ngoài quan sát, thấy anh đột nhiên đặt bút xuống bàn. Thuận tay lấy từ trong ngăn kéo ra chiếc nhẫn bỗng nhiên tâm tình có chút rối loạn.

Nhớ đến cô bé kia quấy rối chuyện của hắn lại càng chứng minh Trịnh Minh Minh tuyệt đối là một người vợ tốt, gặp chuyện không sợ hãi, lý trí tĩnh táo, không giống như những nữ sinh sẽ hỏi mãi không dứt, cùng cô gái như vậy sống chung mới cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ, anh đã không còn là chàng trai hai mươi tuổi, vì tình yêu mà cố gắng hết mình, như vậy quá liều lĩnh, quá mệt mỏi.

Thình lình, Lâm Mặc Cảnh lại nhớ đến cảnh tượng của tối hôm qua. Trong phòng tắm, cơ thể trắng nõn không chút tỳ vết, kể đã cái miệng nhỏ anh đào, trái tim có chút đập mạnh. Tay cầm chiếc nhẫn khẽ run lên, anh vội mở ngăn kéo cất ngay chiếc nhẫn vào bên trong.

Trịnh Minh Minh, ánh mắt hằn lên sự khó chịu. Anh vốn dĩ ngày hôm đó chính là muốn câu hôn cô, nhưng đều tại Châu Thiên Thiên phá hoại. Nếu không phải là cố ý ở trước mặt anh diễn vai phụ nữ hiểu chuyện, thì có lẽ cô đã cho Châu Thiên Thiên một cái tát.