Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi

Chương 17



Đến Pháp đã hơn ba ngày, Châu Thiên Thiên ngày nào cũng chăm chỉ gửi wechat cho Lâm Mặc Cảnh nhưng anh một chút phản hồi cũng không có, anh giống như là thực sự bỏ mặc cô vậy, không cần cô nữa. Châu Thiên Thiên, sốt sắn gọi điện cho Lô Na kể lễ khóc lóc một tràn, Lô Na cũng không biết tình hình cụ thể ở phía Lâm Mặc Cảnh ra sao.

Chỉ nói là sao khi cô đi thì Lâm Mặc Cảnh cứ vùi đầu vào câu việc, ăn uống thất thường quên cả thời gian, giống như anh đang muốn dùng công việc để ép buộc chính mình quên đi thứ gì đó. Còn về phía Trịnh Minh Minh, chị ấy và Lâm Mặc Cảnh vì cô mà cãi nhau đến hôm nay vẫn chưa làm hoà.

Ngày tốt nghiệp diễn ra một cách trống trải, sau khi nhận được tấm bằng tốt nghiệp trên tay cô đã lập tức từ Pháp trở về Đài Bắc.

Trước khi lên máy bay cô còn gửi những tấm hình tốt nghiệp của cô vào wechat của anh. Kèm dòng chú thích:" Em bay về tìm anh đây! Anh đừng hòng trốn tránh em, em chuẩn bị một cái lồng sát giam anh ở trong đó."

Vì tức giận nên bạo gan nói ra mấy lời như thế thôi, chứ có cho cô mười lá gan cô cũng không dám làm thật!

Lần này cô tự nhủ với chính mình, nhất định phải gả được cho anh Lâm Mặc Cảnh.

Nếu cô còn bỏ lỡ nữa sẽ thật sự mất đi người đàn ông của mình!

Cho dù bố có ngăn cản cô nhất quyết chết cũng không uy thuận!

Máy bay đáp xuống đến Đài Bắc đã hơn tám giờ tối, vừa đặt chân xuống thành phố cô đã bắt taxi nhanh chóng về nhà, cô muốn đưa cái bằng tốt nghiệp này cho bố. Để chứng minh nâng lực lẫn trình độ của mình đều có thể xứng đáng theo đuổi tình yêu cùng Lâm Mặc Cảnh sánh đôi.

***

"Kết hôn, tại sao lại bắt con kết hôn. Bố lú lẫn rồi sao?"

Trong nhà bắt đầu xuất hiện tiếng cãi vả. Đó là của Châu Thiên Thiên và bố cô Châu Minh, cô vừa vào đến nhà cầm tấm bằng tốt nghiệp đưa cho bố, không ngờ bố còn không thèm nhìn đến đã vào thẳng vấn đề muốn cô nhanh chóng kết hôn. Đối tượng là đại thiếu gia của tập đoàn đá quý Dolly. Nhưng người đó không ai khác chính là tên Trịnh Sở, người mà lúc cấp 3 cô đã thẳng thừng từ chối.

"Con đã hai mươi tuổi, kết hôn có gì không đúng. Đối tượng lại là đối tác của Châu thị, nếu kết thành thông gia chẳng phải đã thân càng thêm thân sao?"

Châu Thiên Thiên, vì thái độ cứng rắn của bố mà nước mắt nước mũi tèm lem, cô khóc đến thảm thương.

"Bố xem con là cái gì, là công cụ để bố làm ăn sao? Bố có từng nghĩ đến cảm nhận của con không?"

Thấy cô khóc, Châu Minh còn đau lòng gấp bội. Nhưng anh cũng chỉ còn cách này mới có thể khiến cô quên đi Lâm Mặc Cảnh.

"Thiên Thiên, thiếu gia của tập đoàn Dolly rất ưu tú. Cậu ta là Trịnh Sở, là bạn học cũ của con có gì không tốt? Bố rất thuận mắt với cậu ta, con thử tìm hiểu xem!"

"Không, bố thuận mắt còn con thì không. Con đã nói đời này con chỉ gả cho một mình Lâm Mặc Cảnh!"

"Chát!"

Châu Minh, giận dữ tát thẳng với gương mặt của Châu Thiên Thiên. Cô như bị chết đứng tại chỗ, thân thể bất động cũng không nhút nhích.

"Lâm Mặc Cảnh, là chú của con. Con dám nói ra những lời trái với luân thường đạo lý như vậy sao? Cậu ta lớn hơn con rất nhiều tuổi, lẫn tuổi tác lẫn thân phận đều cách biệc, trên đời này có biết bao nhiêu người đàn ông tại sao cứ nhất quyết là cậu ta!"

Châu Thiên Thiên, một bên mặt bị tát đến ửng đỏ. Cô hét lớn:

"Con ghét bố!"

Sau đó tay ôm một bên mặt đỏ ửng của chính mình chạy thẳng ra khỏi nhà, bộ dạng uất nghẹn đầu cũng không ngoảnh lại.

Châu Minh, trong lòng đau đớn không nguôi.

Thiên Thiên, bố làm mọi chuyện đều chỉ vì muốn tốt cho con!

Con sao lại không hiểu cho bố vậy?

***

Hai ngày sau...

Lúc Lâm Mặc Cảnh đang vào giờ họp hôm nay anh chủ trị một cuộc họp tại công ty rất quan trọng, thì điện theo geo lên có chút hối thúc. Anh vốn dĩ không muốn nghe máy, nhưng trong lòng hiện lên sự bất an khó tả. Anh bấm nút nghe, bên đầu giây giọng của Lô Na thực sự rất gấp gáp.

"Chú, Thiên Thiên mất tích rồi. Không biết cậu ấy có đến tìm chú không?"

Hai đầu lông mày anh cau lại.

"Không có, Thiên Thiên tại sao lại mất tích?"

"Chú Châu muốn bạn ấy kết hôn cùng thiếu gia Trịnh Sở của tập đoàn Dolly. Cậu chết cũng không chịu, sau đó thì bỏ đi cũng không biết đi đâu. Chú Châu vừa lo lắng gọi điện hỏi xem cậu ấy có ở bên này không!"

Lòng ngực anh bắt đầu căng cứng phập phồng.

"Mất tích được bao lâu rồi?"

Lô Na, dường như cảm nhận được sát khí từ Lâm Mặc Cảnh.

"Dạ, hai ngày rồi!"

"Tại sao bây giờ mới gọi cho chú? Cháu đó, trừ một tháng lương!"

Anh giận dữ giọng lạnh như băng quát lớn vào điện thoại, sau đó nhanh chóng ngắt máy. Cũng không quan tâm đến là đang trong giờ họp, lại nhanh chân bỏ đi ra ngoài.

Lô Na, ngẩn ngơ nhìn vào màn hình đen thui. Cô được nghỉ phép hai ngày, nếu hôm nay chú Châu không gọi đến cô vốn dĩ cũng không biết chuyện gì, chú Lâm đương không lại hung dữ với cô còn trừ lương cô.

Á... Châu Thiên Thiên đáng ghét, đều tại cậu, mình hận cậu!

Lâm Mặc Cảnh, rất nhanh sau đó đã huy động tất cả lực lượng để tìm kiếm, bạn bè của anh, bạn trên công việc, anh vận dụng hết tất cả các quan hệ, nhưng không có ai tìm được tung tích của Châu Thiên Thiên, con bé tự nhiên biến mất không một chút tung tích.

Lâm Mặc Cảnh, đang trên bờ sụp đổ, anh lo lắng đến phát điên, nếu tìm được con bé, anh nhất định phải hung hăng đánh vào mông con một trận, xem cô còn dám vô duyên vô cớ chạy loạn khắp nơi nữa không... nhưng Lâm Mặc Cảnh không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.