Đại Thúc Thúc Là Chồng Của Tôi

Chương 7



Lâm Mặc Cảnh, lái xe rất nhanh trên đường lớn. Bản thân cũng không hiểu vì sao khi nghe cô nói cô đã về rồi, thì anh lại sốt sắn đến vậy.

Tân tình cư nhiên dâng lên một loại cảm giác nhớ nhung khó tả. Vốn dĩ hôm nay là ngày anh cầu hôn Trịnh Minh Minh, như vì cô mà kế hoạch bị phá vỡ.

Xe anh đỗ bên ngoài bãi, anh đi bộ vào trong. Khung cảnh sân bay rộng lớn, người đông nghẹt anh đảo mắt quanh một vòng lớn cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu, lúc định lấy điện thoại ra gọi. Thì ở phía sau truyền đến giọng nói trong trẻo của cô gái nào đó gọi tên anh.

"Mặc Cảnh!"

Lâm Mặc Cảnh, theo phản xạ quay đầu lại tìm kiếm. Ánh mắt anh xẹt rõ tia kinh ngạc trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp, chiếc váy màu xanh nhạt thắt eo vừa vặn, bị gió thổi bồng bềnh mái tóc nâu đậm xoan lọn thả xuống bên eo, làn da trắng nõn một chút tỳ về cũng không có. Cô gái này không ai khác chính là Châu Thiên Thiên, hai mày cương nghị của anh có chút cau lại.

Cô hiện tại quả thực đã ra dáng một thiếu nữ, đầy thanh xuân, đầy sức sống rồi.

Châu Thiên Thiên, nhanh chân kéo vali chạy đến chỗ anh, lúc đến gần còn không khoan nhượng kiển chân ôm choàng lấy cổ giọng, môi ghé sát vào tai thì thầm.

"Mặc Cảnh, em nhớ anh!"

Lâm Mặc Cảnh, giống như bị cô mê hoặc phá ứng cứng đờ. Nhưng rất nhanh sau đó liền đẩy cô ra, giọng anh nghiêm nghị chấn chỉnh.

"Cháu nói bậy bạ gì vậy?"

Châu Thiên Thiên, bị anh đẩy ra liền nhăn nhó, cả gương mặt xinh đẹp của đỏ bừng.

"Anh suốt ngày cứ bảo em nói bậy, nhưng mà lời của em nói ra, câu nào cũng là thật. Đặc biệc nói với anh, thì còn thật hơn gấp một trăm lần!"

Châu Thiên Thiên, giận dỗi kéo vali lê lết đi trước. Lâm Mặc Cảnh ở phía sau cười gượng, nhìn theo bóng dáng của cô.

Quả nhiên đúng là trẻ con, hỡi một chút liền giận dỗi. Nhưng nhớ lại cái ôm lúc nãy, cơ thể mềm mỏng tinh khôi như nước đó ở trong lòng anh cảm giác thực mê mẫn, anh điên rồi! Sao có thể có suy nghĩ như vậy với một đứa trẻ chứ?

Huống hồ đó là cháu gái của mình!

Không được, anh sớm phải kết hôn cùng Trịnh Minh Minh thôi, nếu không suy nghĩ đen tối này sẽ chi phối anh mất.

Ngồi vào trong xe, Châu Thiên Thiên quay mặt sang hướng cửa sổ dáng vẻ có chút tức giận khiến anh tò mò.

"Thiên Thiên, giận chú sao? Chú đã làm gì khiến cháu không vui à?"

Anh âm thầm quan sát nét mặt của cô.

"Anh có bạn gái rồi đúng không?"

Cô lên tiếng, giọng mang theo chút bực dọc.

"Ừ, anh và Trịnh Minh Minh đã yêu nhau được một năm rồi!"

Gió nhẹ bên ngoài cửa, thôi bay tóc cô, kèm theo mùi hương phản phất thơm nhạt sộc vào khoang mũi anh thật dễ chịu.

"Em đã bảo anh đợi rồi mà, anh lại đi thất hứa với em!"

Giọng cô nhẹ dần. Nội tâm cô là gì anh không hiểu, nhưng rất buồn thì phải. Là do anh sao? Anh sai ở đâu à?

"Thiên Thiên, sao lại trở về gấp gáp như vậy? Bố cháu biết được chắc chắn sẽ mắng cho một trận!"

Cô bĩu môi.

"Chỉ cần anh không nói là bố sẽ không biết được! Tạm thời em sẽ ở nhà của Lô Na, dù sao cũng được nghỉ vài hôm."

Thấy cô thờ ơ trả lời, giống như trong lòng đang có tâm sự. Anh lại không giỏi nhìn thấu tâm tình con gái nên đành im lặng lái xe.

Châu Thiên Thiên, lúc quay sang lén lúc nhìn anh. Lâm Mặc Cảnh anh thật sự rất đẹp, thời gian trôi qua hai năm rồi, ngày nào em cũng viết thư cho anh chẳng lẽ anh không hiểu em thích anh sao?

Mày rậm cương nghị, môi mỏng lúc mím lại thực sự rất cuốn hút. Lâm Mặc Cảnh, là kiểu đàn ông rất chững chạc cho nên anh điềm tĩnh tao nhã, chưa từng làm điều gì quá mức kiểm soát của bản thân.

Cô say mê anh, nhưng anh đúng là ngu ngốc. Anh không nhận ra tình cảm của em, hay là vốn dĩ anh không chấp nhận.

Lúc Lô Na cho cô hay tin tức là anh chọn hôm nay để cầu hôn Trịnh Minh Minh, cô sốt sắn đến mức bay gấp trong đêm để trở về.

Cô chỉ sợ chậm một bước sẽ mất anh!

Nhưng tình cảm của cô, anh một chút cũng không đáp lại.

"Vậy bây giờ cháu muốn đến đâu?"

"Em không thể về nhà, cho nên đến nhà anh vậy!"

Cô bình thảng lên tiếng, nhưng anh có chút ngập ngừng.

"Nhà chú, có lẽ không tiện lắm!"

Cô thở hắc một hơi.

"Mặc Cảnh, chúng ta biết nhau đã hơn tám năm rồi. Cả nhà anh trông như thế nào em còn chưa biết đấy!"

Anh đảo mắt quanh một vòng.

"Được rồi, chú đưa cháu về nhà chú là được chứ gì? Buổi tối chú sẽ đưa cháu đến chỗ Lô Na."

"Vâng!"