Đại Tổng Tài Yêu Cô Hầu Gái

Chương 24



“Thế nhưng, đa số họ hàng thân thích cũng đều biết chuyện này, nói hủy bỏ chuyện này thì…” Mẹ Diệp đi ra nói xen vào.

“Lúc trước, ba đã không đồng ý rồi, nếu không phải con nói sẽ nể mặt cháu trai tương lai, ba mới miễn cưỡng đồng ý. Bây giờ lại là một trò cười, chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục gây rắc rối sao? Nhà họ Diệp chúng ta cưới con dâu, ít nhất cũng là môn đăng hộ đối!” Ba Diệp tức giận vỗ bàn.

“Ba, nếu không gặp Tiểu Vỹ, hôn sự của con có lẽ đã biến thành một cuộc hôn nhân thương mại. Nhưng ông trời an bài cô ấy xuất hiện, con không có cách nào tiếp nhận người phụ nữ khác, mà quyết tâm của con cũng giống như quyết tâm năm đó của ba cưới mẹ!” Anh nói chậm rãi và mạnh mẽ. Câu nói cuối cùng làm chấn động cả hai người lớn của nhà họ Diệp.

Sắc mặt ba Diệp đột nhiên biến sắc, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là khiếp sợ, sau đó là hòa hoãn. Bởi vì lời nói của con trai ông ấy thực sự chạm tới cảm xúc của ông ấy. Năm đó, năm đó ông ấy cũng không dễ dàng… hiện tại ông ấy làm sao có thể vô tri vô giác mà để con trai mình giống như mình năm đó chứ!

Mẹ Diệp thì lại nước mắt ngân ngấn, lời nói của con trai làm cho bà ấy trong nháy mắt lại một lần nữa nhớ về khoảng thời gian gian khổ năm đó, bà ấy sao lại không hiểu tâm tình của con trai mình lúc này. “Bác Doãn, có phải là người xuất thân từ làm người giúp việc của chúng ta hay không, vào được cánh cửa nhà họ Diệp các người chính là khó khăn như vậy đấy!”

“Thục Cầm, ta…” Ba Diệp rung rung nét mặt, cuối cùng thở dài, khoát khoát tay. “Bỏ đi, chuyện của bọn trẻ tuổi tự cho tự nó làm chủ đi!”

Tình huống trong nháy mắt đảo ngược, Trần Kiều Kiều quả thực không thể tin được, chỉ riêng một câu nói của Diệp Vinh Thiên đã khiến hai con người đó lập tức chấp nhận. Mẹ Diệp cũng xuất thân từ người giúp việc sao? Chuyện này sao cô ấy không biết!

“Vinh Thiên, chuyện này ba mẹ cần thời gian tiếp nhận, hôn sự của các con tự quyết định đi.” Mẹ Diệp tiễn bọn họ ra ngoài cửa. Trần Kiều Kiều cũng mặt mày xám xịt rời đi.

Nói lời tạm biệt với mẹ Diệp xong, cả một đoạn đường về Đỗ Tiểu Vỹ một câu cũng không nói.

“Có chuyện gì vậy? Bình thường líu ríu lắm mà, hôm nay sao không nói chuyện?” Diệp Vinh Thiên trêu chọc cô.

“Vinh Thiên, em… nói như thế nào mới tốt đây, hôm nay anh làm cho em cảm thấy rất cảm động!” Đỗ Tiểu Vỹ không còn khuôn mặt tươi cười vui tươi trước đây.

“Ồ?” Diệp Vinh Thiên không phủ nhận.

“Kỳ thật, em thật sự không biết, rốt cuộc anh thích em ở điều gì? Anh có nói em vừa xinh đẹp nhưng cũng không dịu dàng!” Đôi mắt của cô bối rối.

“Đúng vậy, em không phải người con gái xinh đẹp nhất cũng không phải người con gái ôn nhu nhất, vì sao anh hết lần này tới lần khác lại rung động với em chứ, còn nhịn không được ngày đêm muốn cưới được em. Đây là một vấn đề rất khó đó nha!” Anh mỉm cười, đôi mắt trở nên rực rỡ.

“Đáng ghét! Em không dịu dàng cũng không xinh đẹp, anh cũng không khá hơn gì đâu, tính cách lông rùa, nói chuyện cứng nhắc, động một chút liền nổi giận, em còn tự trách chính mình em làm sao có thể…” Cô đỏ mặt, không thể nói tiếp được.

Anh ngược lại rất tò mò, truy vấn cô đến cùng. “Em làm sao có thể gì nữa? Rốt cuộc thì em đối với anh như thế nào?” Anh biết giữa bọn họ, vẫn là anh chủ động, anh cũng rất muốn nghe những lời trong lòng của cô ấy từ chính miệng của cô nói.

“Haiz, không có gì hết?” Cô quay người, đi vào xe, chuyển đề tài nói chuyện. “Mẹ anh cũng từng là người giúp việc sao?”

“Ừm.” Anh ta khởi động xe.

“Nghe những lời anh nói hôm nay, chẳng lẽ bọn họ khi còn trẻ cũng bị người nhà phản đối?” Cô hỏi.

“Ừm.” Anh cũng chỉ ừm.

“Này, anh rốt cuộc có ý gì, nếu như không muốn nói, thì cứ nói thẳng thôi, tại sao lại phải dè dặt em.” Cô không hài lòng với thái độ của anh.

“Cha mẹ anh lúc đó họ đã phải chịu đựng đau khổ rất nhiều.” Anh từ từ mở miệng: “Tuy rằng mẹ anh là con gái của người giúp việc, nhưng bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt. Ba anh lúc đó đã một lòng một dạ muốn cưới mẹ anh, hiển nhiên sẽ bị những người trong gia đình phản đối, thậm chí đe dọa muốn đuổi ba anh ra khỏi nhà. Mẹ anh vì tiền đồ của ba anh, lại dưới sự uy bức dụ dỗ của bọn họ, đã rời khỏi nhà, ba anh bởi vậy mà bệnh nặng một trận, cơm nước đều không muốn ăn, sau đó thì tình trạng ngày càng nghiêm trọng, là bà nội hiền từ, thương tình ba anh, lại lén phái người tìm mẹ anh về. Sau đó, bà anh đứng ra làm chủ, tác thành cho ba mẹ anh. Đó là câu chuyện của họ, câu chuyện mà bà anh kể cho anh nghe. ”

“Thì ra lại phức tạp như vậy, bảo sao khi anh nhắc tới năm đó bọn họ, ba, mẹ anh đều có vẻ mặt khác lạ, anh đã chạm tới đoạn tình cảm mà bọn họ lúc mà bọn họ từng đau đớn nhất cũng khó quên nhất.” Cô cảm khái vạn phần, thật không ngờ mình và mẹ Diệp lại cũng xuất thân như mình.

“Hiện tại chuyện của ba mẹ đã nói xong, có phải nên nói chúng ta hay không?” Anh đậu xe bên đường, quay đầu nghiêm túc nhìn cô.

“Chúng ta? Chúng ta gì chứ? Bây giờ không phải cũng tốt sao?” Cô đánh bốp bốp.

“Ý anh là hôn sự của chúng ta, anh nghĩ nên theo ngày mẹ mà anh định, em thấy thế nào?” Anh hỏi ý kiến cô.

“Ah? Nhưng bây giờ là mùa đông, em không muốn kết hôn vào mùa đông, không thể mặc váy cưới đẹp.” Cô viện cớ.

“Anh có thể sắp xếp hôn lễ trong nhà thờ mà.”

“Nhưng mà, nhưng em….” Cô tiếp tục cố gắng viện cớ cho bản thân mình.

“Có phải em thật sự không muốn gả cho anh hay không, chẳng lẽ, chẳng lẽ em không yêu anh sao?” Anh cẩn thận hỏi lại, trong lòng hoảng hốt thành một mảnh.

“Anh xem, anh xem bên kia có một công viên trẻ em kìa!” Cô né tránh chủ đề của anh, hét lên chỉ vào công viên trẻ em không xa phía trước. “Chúng ta đi qua đó một chút đi.” Cô mở cửa xe và chạy đến với sự phấn khích.

Diệp Vinh Thiên bất lực mà lắc đầu, lập tức cũng đi theo cô.

Đỗ Tiểu Vỹ nhìn thấy căn nhà nhỏ có hình dáng sang trọng, vui vẻ chui vào trong. Khi còn nhỏ, cũng rất muốn có được một lâu đài nhỏ của riêng mình, ước mơ muốn là công chúa Bạch Tuyết.

Nhưng bây giờ hình như công chúa cô lớn hơn một chút, cánh cửa căn nhà nhỏ đó hình như cũng có chút nhỏ, thật vất vả tốn chín trâu hai hổ lực mới nhét được mình vào. Cô vẫy vẫy tay với Diệp Vinh Thiên, Diệp Vinh Thiên thong thả đi tới.

“Mau, lấy điện thoại di động của anh ra, chụp ảnh cho em một tấm, trở về sẽ đặt làm hình nền ở trong máy tính của anh.” Cô đang bận tạo dáng.

Chụp vài tấm ảnh cho cô hài lòng, cô lại nhìn thấy phía trước cách đó không xa có xích đu, cô lại vội vàng bò ra, muốn chơi xích đu, nhưng cô chỉ chui ra qua bả vai, làm thế nào cũng không nhúc nhích được, bất luận cô dùng sức như thế nào, lui về phía sau, hay là tiến lên, đều là không nhúc nhích được.

Cô hoảng hốt, hô Diệp Vinh Thiên ở phía trước. “Diệp Vinh Thiên, cứu giúp em, em bị kẹt rồi.” Nhanh lên, tư thế này của cô rất mệt mỏi, nâng mông muốn nửa cái thân thể, chỉ một chút mới khiến cho cô ăn không tiêu. “ Nhanh lên, em chịu không nổi!” Cô hét lên.

“Anh đã dùng hết sức để giúp em rồi, đầu cúi thấp một chút.” Anh kéo vai ra.

“Ah? Anh định chia em ra luôn à?” Cô kêu lên thảm thiết.

“Có bị thương không?” Anh lo lắng mà buông tay ra. Nhưng lại để cho bả vai nàng nhấc tới không có lực chống đỡ rơi mà ngã xuống dưới, đầu nặng nề dập xuống bãi cỏ.

“A…” Lại là kêu lên một tiếng đáng thương. “ Diệp Vinh Thiên, anh muốn giết anh!” Cô ngước khuôn mặt của mình lên trên mặt toàn là bùn, khuôn mặt có chút tức giận.

“Khụ khụ!” Diệp Vinh Thiên bị bộ dáng buồn cười của cô chọc đến không chịu nổi.

“Anh còn dám cười, em cũng sắp đau chết rồi này.” Tay chân cô vẫn còn ở trong ngôi nhà nhỏ, tư thế quái dị, cả người đều đau nhức, anh còn dám cười cô.

“Ồ? Em xem này, có một bảng chữ ở đây.” Diệp Vinh Thiên phát hiện bên cạnh đầu cô có dấu hiệu, anh đọc: “Thích hợp cho trẻ em từ một đến ba tuổi chơi đùa. Haha,em cảm thấy mình giống như đứa trẻ một đến ba tuổi ở chỗ nào hả, đã chạy đến đây chơi, bây giờ ăn cay đắng rồi phải không!” Anh không thể không cười nữa.

“Anh còn cười, còn không mau nghĩ biện pháp cho em đi.” Cô nào có tâm tình nghe anh trêu chọc, cô cũng sắp khó chịu chết rồi này.

“Như vậy đi, anh nhét em vào lại, sau đó em cởi quần áo ra, lại chui ra ngoài.” Anh đem biện pháp nói ra, không ngờ cô lại bị hoảng sợ mà kêu lên. “Cởi quần áo ra? Cởi quần áo ra, em không muốn. Anh phải nhanh chóng nghĩ cách đi chứ. ”

“Em nghĩ đi đâu vậy?” Anh chỉ kêu em cởi áo khoác lông vũ dày này ra, cũng không phải kêu em cởi hết tất cả, huống hồ anh không phải là chưa bao giờ nhìn thấy em.” Anh ngồi xổm xuống nói chuyện với cô.

“Vậy anh còn không mau một chút!” Cô muốn phát điên, cô đã bị mắc kẹt ở đây, nhưng anh lại không nhanh không chậm.

“Thái độ cầu xin quá kém cỏi rồi!” Anh đã có cơ hội để dạy dỗ lại cho cô.

“Anh, thôi được rồi, anh nhanh một chút có được hay không, em thật sự rất khó chịu!” Một cô gái thông minh sẽ không chịu thiệt thòi trước mắt, cô mềm giọng. Chờ cô đi ra ngoài được đã….

Cuối cùng cũng thoát ra được, Đỗ Tiểu Vỹ xoa bả vai, tay chân hoạt động, dần dần ánh mắt cô hung ác nhìn Diệp Vinh Thiên, mạnh mẽ nhào tới. “Vậy mà còn dám uy hiếp em này….”

Trong không gian lớn như vậy chỉ vang vọng tiếng Đỗ Tiểu Vỹ gào thét.

Cùng Diệp Vinh Thiên chơi đùa đủ rồi, cô ngồi trên một cái xích đu nho nhỏ, lang thang xung quanh.

Mùa thu đã trôi qua, gió mùa đông thổi tới, có chút khắc nghiệt.

Cô co người lại, nhớ lại mùa đông khi cha mẹ ly dị, cô đơn ở nhà bà ngoại, lặng lẽ nghe giọng nói đùa giỡn của đứa trẻ với ba mẹ bên cạnh. “A… ha ha… ba đẩy cao một chút nữa đi…” Giọng nói từ xa vang vọng tới như đánh vào trái tim cô, ánh mắt cô tan rã nhìn bầu trời đêm, sâu kín nói: “Anh biết không? Khi em còn nhỏ, em đặc biệt muốn có một chiếc xích đu, một gia đình ấm áp và náo nhiệt. Nhưng khi đó ba mẹ đã ly hôn, mỗi người lại lần nữa tái hôn, bản thân em ngược lại giống như một cái xích đu, bị hai người bọn họ đẩy tới đẩy tới, không ai chịu nuôi.” Vẻ mặt cô cô đơn, mang theo nỗi buồn.

Anh chỉ biết ba mẹ cô ly dị, nhưng không biết ảnh hưởng đến cô lại sâu sắc như vậy, anh dường như hiểu được lý do cô sợ hôn nhân. Trái tim anh đột nhiên như bị thắt chặt lại, bên ngoài tỏ ra kiên cường nhưng nội tâm lại mềm yếu, cô vẫn luôn cô đơn. Anh kéo xích đu dừng lại, ngồi xổm bên cạnh cô, đôi mắt thâm thúy nhìn cô. “Tiểu Vỹ, tin anh đi! Anh sẽ đem lại cho em hạnh phúc! Anh, Diệp Vinh Thiên sẽ dùng vinh hoa may mắn nửa đời sau này để thề với em, anh sẽ luôn luôn yêu em, để cho em hạnh phúc mãi mãi!” Anh trang trọng mà nghiêm túc nói.

“Ôi! Đừng, đừng nói như thế, em sẽ mềm lòng, em sẽ từ chối không được đâu.” Cô che miệng và một lần nữa rung động với những gì anh nói. Những giọt nước mắt từ lâu đã rơi xuống như sông.

“Vậy thì đừng cự tuyệt anh!” Anh ôm cô vào lòng, từ hôm nay trở đi anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cô rơi nước mắt nữa.

Cô nằm trong lòng anh, khóc òa lên, giọng nói nghẹn ngào. “Vinh Thiên, còn nhớ ngày đó em ở Vịnh Điếu Lan đã nói gì không? Em nói rằng anh có một điều luôn giành chiến thắng, đó là – em yêu anh! Anh biết gì không? Em cũng yêu anh, nhưng em không dám yêu, em sợ tình yêu, em sợ anh không thực sự yêu em! Vinh Thiên, làm sao bây giờ? Ngay cả khi anh không yêu em nữa, nhưng em vẫn sẽ yêu anh! ”

“Đồ ngốc!” Anh ôm cô, hôn cô, cho cô cánh tay chắc chắn và ấm áp nhất.

Mặt trăng tối nay một lần nữa chứng kiến những câu chuyện tình yêu của những đứa con từ các gia đình trên thế giới, tình cảm sâu sắc, mặt trăng nhút nhát trốn giữa những đám mây, cong mắt cười.

Bởi vì mạng gia đình tạm thời không thể được sử dụng, vì vậy ngày hôm qua không thể cập nhật kịp thời, hôm nay nhiều hơn ba chương, như vậy có được không?