Đại Tùy Quốc Sư

Chương 110: Đồng hành



- Ta chỉ ăn một đầu.

Đầu ngón tay Lục Lương Sinh xoay chuyển quân cờ, không quan tâm nhìn chằm chằm bàn cờ, cứng rắn gạt ra một chút nụ cười....

- Giống như chúng ta, đi ngang qua nghỉ chân.

- Nha.

Đạo Nhân gặp thư sinh đang suy nghĩ chuyện gì, cũng không chịu nổi, chuyển thân chạy tới đống lửa bên kia sưởi ấm, cùng đối phương không mặn không nhạt bắt chuyện vài câu, thời gian thỉnh thoảng còn nhìn lén nữ nhân dựa vào vách động, vội nôn nóng trở về.

- Dáng điệu người nữ kia không tệ, ngươi cảm thấy bản đạo có hay không hi....

- Hài đồng trong ngực nữ nhân là con của nàng.

Lục Lương Sinh hơi ngẩng đầu, buông xuống một con cờ. Đạo Nhân lúc đầu còn có hưng phấn, hào hứng đại giảm, một lần nữa nắm lên quân cờ.

- Cái kia vốn nói liền không có hứng thú, còn không bằng Hồ Yêu.

Một quân cờ tiếp một quân cờ theo Lục Lương Sinh mở lại ván cờ, bất quá hai người đều không quan tâm thế cờ như thế nào.

- Vị thư sinh bên kia hẳn là cao nhân...

- Nói như vậy, muốn giết Tĩnh nhi... là do vị Pháp Trượng kia?

- Xuỵt, đừng nói ra lời...

Nghe đại hán xì xào bàn tán, nữ nhân ôm hài đồng nhịn không được nhìn về phía thư sinh đang đánh cờ với Đạo Nhân, vuốt ve đầu nhi tử, ôm sát vào trong người.

- Mẫu thân..... Lúc nào có thể nhìn thấy phụ thân.....

Loading...

Hài đồng buồn ngủ dựa vào vai mẫu thân, âm thâm nỉ non vang lên, nước miếng kéo thành sợi tơ mỏng chảy dài xuống miệng, nữ nhân ôn nhu vỗ nhẹ hài tử gầy yếu xong lưng, bên mặt dán đi qua, nhẹ nhàng vuốt ve.

- Rất nhanh, chúng ta rất nhanh liền sẽ đến kinh thành, Tĩnh nhi cũng rất nhanh nhìn thấy phụ thân.

Không lâu, trong động trở nên yên tĩnh, có thể nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ trong rừng cây ào ào nhẹ vang lên, ánh lửa chập chờn ở giữa, đại hán đang gác đêm quay sang nhìn, liền thấy thư sinh đối diện đang đi đến.

Nhìn nữ nhân đang ôm hài tử trong ngực, Lục Lương Sinh đưa cái chăn của hắn cho hán tử kia.

- Ta sẽ không đi qua đó, ngươi đưa họ cái chăn này giúp ta.

Đại hán nhìn nhìn thư sinh, lại nhìn về phía nữ nhân đang ôm hài tử, do dự một chút, đưa tay nhận lấy cái chăn trong tay hắn, sau đó nhìn về thư sinh đang ly khai vội vàng chấp tay nói.

- Tào Thủ Nhân, tạ ơn tiên sinh.

- Lại bị người khác là tiên sinh, bộ trong ta già lắm sao?

Lục Lương Sinh hướng hắn vung tay áo.

- Tranh thủ đưa cho hai mẹ con các nàng, ngươi cũng mau chóng nghỉ ngơi đi, trong tối này sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.

Do trước đó đã thấy vị Thư Sinh này bày ra pháp thuật trước mặt mình, Tào Thủ Nhân đuổi kịp hai bước lại bái.

- Thủ Nhân cảm tạ đại nhân đã ra tay cứu giúp, tương lai có duyên gặp lại, sẽ cố gắng hồi báo đại nhân.

Bên kia, Tôn Nghênh Tiên đang bọc người trong tấm chăn bỗng run lên một cái, hắn cười thầm nói.

- Báo đáp? Một người sống vì danh dự như ngươi, lí do bị đuổi giết cũng không nói, còn nói gì báo đáp, không có thành ý.

Trước đó đã cùng ba người giao lưu trò chuyện nên sự việc cũng hiểu được đại khái, còn phàn nàn với Lục Lương Sinh có chuyện vui như vậy còn không kêu hắn dậy.

Tào Thủ Nhân rũ tay xuống, nhìn về ngọn lựa chập chờn, thở dài một hơi, Không ngờ đến đụng đến pháp thuật tiên nhân trong truyền thuyết, mọi chuyện xảy ra lúc này như đối với hắn như là một giấc mơ vậy.

- Tiên sinh, cùng với vị Đạo Trưởng kia, chuyện này ta thật sự không thể nói ra tình hình thật tế, tiên sinh cùng đạo trưởng chỉ cần biết rõ, chúng ta cũng không phải là ác nhân, người trong triều cũng không phải toàn bộ là người tốt.

Người có thiện ác, triều đình hắc bạch lẫn lộn thành một đoàn, Lục Lương Sinh từng nghe ân sư nói qua, đó cũng là lí do vì sao Mẫn Thành Văn bị lật thuyền trong mương bị giáng chức xuống vị trị tại một huyện như vậy.

Tào Thủ Nhân cắn chặt răng, trầm trầm nói.

- Tiên sinh, kỳ thật việc này là...

Không đợi hắn mở miệng, Lục Lương Sinh thu hồi bàn cờ, hướng đại hán khoát tay áo.

- Ngủ đi, chuyện này ta cũng không muốn nghe, vướng vào mấy cái bí mật phiền phức lắm.

Đại hán.

- ....

Mang việc người khác không muốn đàm luận, xác thực không nên đuổi theo cứu tiếp, nói xong, ống tay áo hất ra trên mặt đất một khối không trung, tùy ý giữ nguyên áo nằm nghiêng, Đạo Nhân Cóc chậm rãi bò qua nói.

- Thật là một người tốt, đem tấm chăn đưa cho người khác, vi sư ngủ chỗ nào?.

Lục Lương Sinh đưa cánh tay ra.

- Sư phụ lấy ống tay áo làm chăn mền ngủ tạm đi.

- Xem ra đồ đệ ngươi vẫn còn chút tình nghĩa.

Tiếng cười đùa của hai Sư Đồ dần trở nên im lặng, trong động trở nên yên tĩnh, một lát, tiếng ngáy của Đạo Nhân đã vang lên.

Ánh lửa phập phù chiếu sáng hai nhóm người vô tình gặp nhau..

Đêm tối theo thời gian dần dần trôi qua.

Từng tia nắng dần hiện ra xua đuổi sương mù, đống lửa bên trong nham động đã sớm bị dập tắt, làn khói lượn lờ tung bay, Lục Lương Sinh dậy thật sớm, thắp lên một đống lửa khác nấu cơm, Đạo Nhân hỗ trợ đem giá sách đặt trên lưng lừa già.

Tiếng động làm hai nam một nữ bên kia cũng tỉnh lại, hài tử trong ngực nữ nhân ngửi được mùi thơm của cháo nói.

- Mẫu thân... Tĩnh nhi đói.

Lục Lương Sinh múc một bát cháo loãng, đưa đến, hài đồng hẳn là đã đói rất lâu.

Vội vàng đưa bàn tay nhỏ cầm lấy, một bên nữ nhân vội vàng nói tạ, cũng đi theo uống vào mấy ngụm, nước cháo ấm áp chảy qua miệng, trong dạ dày, cảm thụ sự ấm áp sửa ấm tâm hồn, hai chân nguyên bản đang rất đau nhức dần trở nên ổn hơn.

Đây là do Lục Lương Sinh cố ý bỏ vào trong cháo một ít thuốc đã mua từ trước, ngoài ra hắn cũng thi triển một chút pháp thuật để nhằm tăng cao hiệu quả.

Đương nhiên cũng đưa qua Tào Thủ Nhân một chén.

Gặp nhau chính là duyên phận, nhưng sau khi xong việc phải tách nhau ra thôi.

Tào Thủ Nhân nuốt xong ngụm cháo, nhịn không được mở miệng hỏi.

- Không biết tiên sinh đi tới nơi nào?

- Kinh thành.

Nghe nói như thế, hai nam một nữ liếc nhau, đáy mắt hiện lên một vệt kinh hỉ, tiếp tục im lặng đợi chờ thư sinh cùng Đạo Nhân thu dọn hành lý.

Ba người ôm hài tử lúc này mới vội vội vàng vàng cùng ra tới.

....

Chim chóc vui thích bay qua trong rừng, chải vuốt lông vũ.

Đầu cành cây phía dưới trên đường nhỏ, hai người tay nắm dây kéo con lừa già đi phía trước, một bên Đạo Nhân gặm cỏ khô thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau.

- Ba người kia vẫn còn đi theo.

Phía trước, thư sinh một tay nắm lừa già một tay cầm cuốn sách vừa đi vừa đọc, chân giống như mọc mắt vậy, tuỳ tiện tránh đi qua đường đất gập ghềnh, mắt không hề rời khỏi từng dòng chữ trên trang sách.

- Muốn mượn một phần che chở của chúng ta thôi, đêm hôm qua không ly khai đã nói lên chuyện này rồi, không cần xua đuổi bọn họ, giúp được chuyện gì thì sẽ giúp, còn đỡ hơn để bọn họ chết ở đây.

- Giang hồ hiểm ác, người ác nhiều hơn người tốt, ngươi cứu được hết sao.

Tôn Nghênh Tiên cảm thấy thư sinh này chỗ nào đều tốt, chỉ có nhân tâm hắn quá mức nhân từ, đây cũng là điểm thiệt thòi nhất của hắn.

- Sớm muộn gì ngươi cũng ăn thiệt thòi, lúc đó mới võ lẻ ra được.

Thư sinh đóng lại sách, không để ý tới hắn, tìm địa đồ trên giá sách rồi lật xem, phía trước hẳn là Mộc Viễn Huyện, xuyên qua xong liền có thể tiếp tục theo quan đạo đi rồi.

Ngay tại vượt qua một đầu lối rẽ, xong xa xa truyền đến thanh âm của Tào Thủ Nhân.

- Tiên sinh, đạo trưởng, các ngươi đi lầm đường, phương hướng đi kinh thành phải đi phía bên phải đầu kia.

Đi nhầm?