Đại Tùy Quốc Sư

Chương 119: Rời đi



Lục Lương Sinh trở lại trong phòng, đổi lại thân y phục, đem đầu tóc chải vuốt chỉnh tề, cáo từ Hồng Liên bên trong bức họa một tiếng, vừa rồi đi theo cái kia gã sai vặt xuống lầu, lại mua một phần lễ vật trên đường.

Chậm trễ gần phân nửa thời gian mới đến được phủ đệ Mẫn Thường Văn, bất quá đối phương đã đi tảo triều.

Dù sao cũng không phải tới gặp hắn, đem hai phần lễ vật phân ra một phần cho trong phủ quản sự, đối phương cũng khách sáo vài câu rồi nhận lấy, thúc giục gã sai vặt trước đó tranh thủ thời gian dẫn cử nhân lão gia đi trắc viện, đừng để Thúc Hoa Công sốt ruột chờ vân vân.

Xuyên qua đình viện vườn hoa tiểu đạo, đi vào trắc viện.

Một cái trên băng ghế đá, lão nhân đã lâu không gặp ngồi bên trong nắng sớm lật xem một cuốn sách.

Ngô đồng cô lập, lá khô bay xuống, rơi vào văn bản, đang muốn lấy ra, bên cạnh, một cái tay duỗi đến lấy đi lá cây kia.

Lão nhân ngẩng đầu lên, nhìn xem Lục Lương Sinh nắm vuốt lá khô đứng tại trước mặt, cười gật đầu.

- A... Lương Sinh tới rồi à, ngồi xuống nói chuyện.

Lá ngô đồng sàn sạt lắc lư, Lục Lương Sinh vứt xuống lá khô trong tay, hướng lão nhân trước mặt, chắp tay, sâu sắc bái một cái.

- Lương Sinh gặp qua ân sư.

- Đa lễ như vậy làm cái gì, mau tới ngồi xuống.

Vương Thúc Hoa nâng Lục Lương Sinh lên, trên dưới đánh giá chốc lát, râu tóc thư giãn, mỉm cười gật đầu, liên tục nói vài tiếng.

- Tốt tốt tốt.....

Loading...

Lục Lương Sinh ngược lại có chút xấu hổ, đem lễ vật bỏ lên trên bàn, ngồi xuống một cái băng ghế đá bên cạnh, lão nhân trước mặt tinh thần kém một phần so mấy tháng trước. Trên bàn đá đặt vào một bản « Phỉ Thôi Chú Giải », bản này thì thời gian còn ở trong Chu Thiến Phủ lúc trước, Lục Lương Sinh cũng nhìn qua một bộ phận, vốn là ba quyển sách, thứ nhất « Quảng Nam Du Ký », thứ hai « Lăng Tán », cuốn thứ ba gọi « Lộ Thập » đều là văn thư tiên hiền.

- Ân sư cũng đang xem quyển sách này?

Nhất thời không tìm được đề tài, Lục Lương Sinh lấy quyển sách trên bàn này mở miệng lên một đầu trước.

Lão nhân đối diện rót một chén trà nước, đưa qua, cười nói.

- Lúc đầu định ra khỏi thành, đêm qua trở về nghe Lý quản sự nói ngươi đến kinh thành, liền tạm thời buông xuống sự tình ra khỏi thành, chờ ngươi đến nhàn liền lật ra xem. Lời nói dừng, Vương Thúc Hoa buông xuống ấm tử sa, lắc ống tay áo một cái, chắp tay.

- Vi sư còn không có chúc mừng cho Lương Sinh.

- Ân sư!

Lục Lương Sinh liền vội vàng đứng lên dịch ra, khoát tay nói.

- Cái này thế nào mà được chứ?!

- Ngồi xuống ngồi xuống, tại sao lại đứng lên, ngươi ta tuy là thầy trò, cũng không nên quá mức câu thúc.

Lão nhân phất tay để cho thư sinh lần nữa ngồi xuống, nâng chung trà lên nhấp một miếng.

- Nguyên lai tưởng rằng, ngươi cần Đông Nguyệt mới có thể đến Thiên Trị, nghĩ không ra...

Nói đến đây, Vương Thúc Hoa nháy nháy mắt, bỗng nhiên cười nhìn về phía thư sinh.

- Lương Sinh, đi đường dùng pháp thuật à?

Lục Lương Sinh cũng cười lên theo.

- Học sinh xác thực dùng pháp thuật, bất quá nửa đường gặp chuyện bất bình, cứu được hai nam một nữ, còn có đứa bé, liền không có dùng pháp thuật nữa, chỉ cùng nhau đi tới.

Đối với ân sư thụ nghiệp trước mặt, cũng không muốn giấu diếm cái gì, huống chi loại sự tình này, cũng không phải sự tình người khác không thể biết được, lão nhân bên kia nghe xong, sờ lấy râu bạc dưới cằm cười to lên.

- Ha ha ha!

Xong, gật đầu nhìn về phía thư sinh.

- Tốt, người đọc sách chúng ta, tiếp tục học Thánh Nhân, cũng nên có tâm tế thế cứu nhân, ngươi làm rất đúng.

- Hài đồng kia, họ Trần, tên một chữ Tĩnh, tới kinh thành xong, còn có vài người tiếp ứng thần thần bí bí, ân sư có biết là nhà nào trong thành không?

Nụ cười trên mặt Lục Lương Sinh không giảm, rót ra một chút trà nóng cho ân sư, nói đến hắn cũng muốn biết người mình cứu là ai.

- Họ Trần?

Lão nhân nhíu mày suy tư một phen, mỉm cười lắc đầu.

- Vi sư không biết, bất quá muốn giết một đứa bé, nghĩ đến cũng cùng đoạt ngôi, tranh vị có quan hệ.

Nụ cười thu liễm, ngữ khí nghiêm túc lên.

- Lương Sinh, ngươi bây giờ có công danh trên người, cũng không cần dính vào đại loạn, vi sư hiện tại cũng hi vọng ngươi tới trễ chút, hoặc là hiện tại liền rời đi, cái kinh thành này không yên ổn, khác biệt trước khi ta đến sở liệu.

- Là bởi vì Hộ Quốc Pháp Trượng?

Nụ cười Lục Lương Sinh giảm xuống theo. Lão nhân sửng sốt một chút.

- Ngươi cũng biết?

- Ừm.

Thư sinh nhẹ lên tiếng, đang do dự có đem thân phận chân thật Từ Hàng Phổ Độ nói cho lão nhân trước mặt hay không, dù sao nói cùng không nói, sẽ có kết quả hoàn toàn khác biệt. Lấy tính cách ân sư, nếu như hắn ngay trước mặt tất cả mọi người bóc thân phận Yêu Quái Lộ Pháp trượng, chỉ sợ hạ tràng không chỉ bỏ mình.......

Từ Hàng Phổ Độ mượn nhờ Long Khí Hoàng gia tu luyện, ngược lại còn có thời gian chầm chậm tính toán. Trong tiểu viện, một già một trẻ đều trầm mặc xuống, gió sớm thổi lất phất ngô đồng, lá rụng nhao nhao rải đầy mặt đất, che đậy rêu xanh trên mặt đất. Nghe tiếng lá rụng xào xạc, trải qua rất lâu, lão nhân mở miệng trước, đánh vỡ trầm mặc, đập vang đầu gối, mắng lên.

- Yêu tăng này mê hoặc quân thượng, làm cho trên dưới triều đình không được an bình,.

- Trong kinh thành, bách tính hoảng loạn, xây dựng tu kiến pháp đàn rầm rộ, thật là đáng chết!

Lại mắng một câu, từ trên băng ghế đá đứng lên.

- Thời điểm vi sư rời kinh, Thiên Trị phồn vinh, bách tính an cư lạc nghiệp, không nghĩ tới vừa về đến là thấy bộ dáng lần này! Yêu tăng đáng chết!

Lục Lương Sinh nhíu mày, đứng dậy đi qua.

- Ân sư cùng mẫn Thượng Thư lần này hồi kinh, chính là vì đối phó Pháp Trượng?

- Cũng không hoàn toàn.

Lão nhân thở ra một hơi, phất phất tay......

- Những việc này, Lương Sinh không cần lo lắng, ngươi chỉ cần chuyên tâm việc học, làm tốt kiểm tra kỳ thi mùa xuân lần này, tốt rồi, trở về chuẩn bị ít hành trang, sớm ly khai đi, một tháng sang năm trở lại, dù sao ngươi cũng có pháp thuật, hẳn có thể gặp phải.

Nghe đến đó, trong lòng Lục Lương Sinh mơ hồ nổi lên lo lắng.

- Ân sư, không bằng... Theo ta cùng đi đi? Vừa lúc, ta cũng muốn đi tây bắc nhìn xem, bên kia một năm đại hạn sắp tới.....

Không đợi hắn nói xong, Vương Thúc Hoa xoay người sang đến, khoát tay áo, trên mặt nổi lên nụ cười.

- Vi sư không thể đi cùng ngươi.

Lục Lương Sinh cũng có chút cuống lên.

- Vì cái gì?.

Lão nhân lắc đầu, chắp tay đi ra hai bước, nhìn lại nguyệt nha ngoài cửa trắc viện.

- Vi sư cả đời này, lấy học thức lập danh lập thân, lại cùng mẫn Thượng Thư quen biết nhiều năm, chí thú hợp nhau, hắn bây giờ hãm sâu vũng bùn này, ta làm sao có thể bứt ra ly khai? Lần này yêu tăng làm loạn, nếu vi sư không đứng ra hô hào, chẳng phải là sách thánh hiền nhiều năm như vậy, đọc vào trong bụng con chó sao?.

- Lương Sinh đây này... Thánh hiền lấy thuật, không chỉ có vì bản thân lập ngôn lập thân, cũng vì người khác làm ra gương mẫu, nếu như chuyện không thể làm liền bứt ra mà đi, sống cuộc sống tiêu dao khoái hoạt, người người đều học như vậy, vậy có thể có gia quốc gì có thể nói? Có thể có thân bằng tín nhiệm gì có thể nói? Cho nên lần này yêu tăng họa loạn, vi sư không thể đi, Lương Sinh cũng không cần lo lắng, các triều đại đổi thay lúc nào không ra vài hạng người hại nước hại dân, sớm muộn giù đều sẽ bị thu thập.