Đại Tùy Quốc Sư

Chương 61: Tê Hà Sơn - Lục Lang (2)



- Há lại chỉ có nổi danh nha từng đó..... 'chuyện có gấp, Lục lang trợ' thanh danh là xa gần nghe tiếng Phú Thủy Huyện chúng ta... Hơn nữa, đây chính là năm thứ ba trúng liền thứ nhất....

- Không sai, chính là Lục lang này, ta ở trong nhà đã nghe qua một phần, người vừa rồi nói chưa từng nghe qua đâu rồi? Người đâu?!

- Giống như bị hù chạy...

Đủ loại âm thanh hỗn tạp một mảnh, thư sinh vậy mà không biết 'Lục lang' là người phương nào đã sớm không biết chạy đi đâu, làm cho bách tính, thí sinh gần đó một trận cười mắng đối phương nhát như chuột các loại vân vân.

Ba năm trúng liền hạng thứ nhất không phải không có, nhưng một con cháu nhà Nông bần hàn lại có thành tựu dạng này liền thưa thớt, tại huyện nhỏ như Phú Thủy, vậy càng được xem như nhân vật của công chúng. Cả trà dư tửu lậu ngày bình thường cũng thường hữu nhắc tới Lục lang.

- Muốn nói thì nói chuyện Lục gia thôn lúc trước nghèo khổ cỡ nào, mười mấy đời người trong thôn không phải đào đất trên đồng ruộng, thì cũng lên núi đi săn, cũng không biết có phải lão thiên gia hiển linh hay không, để cho Lục gia thôn sinh ra một thanh niên tài tuấn thông minh biết chữ như thế...

- Nghe đồn, vị Lục lang kia vừa ra đời thì đầy viện hương thơm, nửa tuổi đã mở miệng nói chuyện... Hai tuổi là xuất khẩu thành thơ.... Còn được cao nhân truyền thụ, đây chính là một kỳ tài tập được một thân thiên kinh địa vĩ, không phải sao, Lục gia thôn thế nào đã giàu có như thế chỉ trong vòng ba năm...

Loading...

Mỗi lần nghe mọi người bàn tán hoặc theo người kể chuyện truyền lời, nhất định sẽ thêm mắm thêm muối một phen, khiến khách nghe phía dưới nhấp nhô.

- Là thần đồng...

- Khó trách Chủ Bộ Thúc Hoa Công phải làm tiên sinh hắn, thì ra đã sớm biết được.

- ... Tuy Lục gia thôn có Lục lang, cũng chưa chắc không phải Phú Thủy Huyện sẽ có một thiên tài thiên tư tuyệt đỉnh, nói không chừng tương lai còn có thể trở thành đại quan trong triều.

- Ha ha, vậy không biết Lục lang có hôn ước chưa, tiểu nữ trong nhà lão phu vừa đến tuổi cập kê.......

Trên đường phố rộng lớn, hai đạo thân ảnh cưỡi ngựa qua đầu phố, sau khi ra khỏi cửa huyện thành, rút vang cây roi.

- Giá!

Tiếng hét to vang vọng, gia tốc tiến lên dọc theo hướng tây nam quan đạo. Hương trấn ven đường dần dần rơi ở phía sau, thế núi kéo dài xanh ngắt, líu ríu tiếng chim hót không ngừng truyền đến trong núi rừng già hai bên vách. Chạy đến ngã rẽ phía trước, bày ra trong tầm mắt hai đại hán là mảng lớn mảng lớn đồng ruộng xanh ươm, mấy con đường lót đá vụn trắng kết nối với đường lớn trên quan đạo, một đầu trong đó còn thông với thôn khác gần đó, ở giữa còn xây dựng không ít kiến trúc, những cái kia phần lớn đều là vựa lúa, kho chứa cá khô, lương thực, cùng nhà ở mà một vài thôn dân xây dựng trong ba năm nay.

Đến gần xem, đây gần như là một nông trại to lớn. Ba năm thời gian, được tụ linh pháp trận cải thiện, đồng ruộng thu hoạch tương đối khá, ngũ cốc hạt tròn sung mãn, tôm cá trong ao càng trở thành hàng bán chạy, tiểu thương lui tới nơi này thu mua tôm cá nối liền không dứt, thậm chí còn bán đến hương huyện khác, người Lục gia thôn, người thôn bắc tự nhiên được lợi ích thực tế trong này, thời gian cũng tốt hơn không ít so với lúc trước, không dám nói ngày nào cũng đều có thịt, những ba ngày hai bữa ăn một bữa món ăn mặn, so với thời gian khổ cực đã từng trải qua trước kia thì nghĩ cũng không dám nghĩ.

Người ngoài thôn đến bên này kết giao đã đạp gần như vỡ hết cửa thôn, thậm chí tiểu tử choai choai trong nhà đều đã sớm định ra hôn nhân. Trong đó còn có một chuyện lạ, một năm trước trời đông giá rét, nạn sói náo loạn, vài thôn ở Đồng Lăng Huyện dựa vào một bên khác Tê Hà Sơn lần lượt bị nạn, nghe nói còn chết hơn mười người, mà bên này, tổ đội thôn hán đi tuần tra ban đêm phát hiện đàn sói tới gần hai thôn bên này, nhưng cách hơn mười trượng sẽ không dám tới gần, xám xịt chạy trở về trong núi.

Chuyện này cùng với chuyện lạ gần đây. Người trong thôn đều biết, sinh hoạt tự tại, có ăn có mặc hiện tại là nhờ ai. Gần đây, trong thôn đã xây dựng trường tư thục, sau đó đến huyện nha báo cáo, mười dặm tám hương xung quanh cũng chỉ có Lục gia thôn có đãi ngộ này, không ít người nhờ quan hệ, đều mong con em trong nhà được đến trường tư thục này để cho vị 'Lục lang' kia dạy bảo.

Chuyện này càng làm cho người trong thôn đi tới chỗ nào sống lưng đều thẳng tắp, dù sao thì con cháu nhà bọn hắn thế nhưng là được ưu tiên nhập học, người khác thì phải đợi đến năm sau.....

Buổi chiều, ánh nắng chiếu qua sơn thôn, đường lộ sạch sẽ, Lục Thái Công đổi lại nơi phơi nằng, ngồi trên ghế bành, quải trượng để ở một bên, nghe trong vách tường sau lưng mơ hồ truyền ra tiếng đọc sách, theo đó mà nhẹ nhàng gật gù đắc ý.

Thôn nhân qua lại ngẫu nhiên cũng dừng lại, lặng lẽ nhìn xuyên qua nửa khe hở cửa sổ xem hài tử nhà mình nghiêm túc chăm chú đọc sách, lúc này mới hài lòng giơ cây cuốc về nhà, chuẩn bị để bà nương nấu nhiều thêm thịt, bồi bổ não cho con.

Không lâu sau, tiếng đọc sách dừng lại, một đám hài tử tung tăng hoan hô xông ra cửa phòng, vác lấy trang sách túi vải, chạy như bay về nhà. Cánh cửa khẽ động sau đó kéo ra, thanh niên một bộ trường bào mỏng xanh đi ra, ngọc bội Song Ngư ngậm châu bên hông vẫy nhẹ, nện bước bước chân đi tới phía trước ghế bành, cúi người xuống.

- Thái công, nên trả lại nhà.

Lão nhân mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn sắc trời một chút, chống quải trượng gỗ lê từ từ đứng lên, chậm rãi trở về nhà. Ánh chiều nhu hòa chiếu qua bên mặt tuấn lãng, Lục Lương Sinh ngoắc ngoắc bờ môi, phất qua ống tay áo hướng đến bóng lưng chậm rãi, một tia gió nhẹ quấn ở hai chân Lục Thái Công, tốc độ chậm rãi tăng tốc rõ rệt.

- Ha ha..... Lão phu bảo đao chưa lão, đôi chân này vẫn còn lưu loát như vậy.

Lão nhân chống quải trượng đón anhy tà dương cười ha hả nói với bọn hậu bối xung quanh, tinh thần sáng láng trở về nhà. Lục Lương Sinh cười xoay người, cầm sách vở, đi về nhà, trên đường gặp được thôn nhân đều phất tay chào hỏi, một vài hài đồng còn chưa tới tuổi nhập học đang được người lớn trong nhà nắm tay thì kính cẩn hô một tiếng:

- Tiên sinh.

- Sang năm sẽ được nhập học, đến lúc đó kêu cũng không muộn.

Lục Lương Sinh nhìn xem hài đồng có chút ủy khuất, con mắt đỏ lên, lộ ra một tia cười, vuốt ve đỉnh đầu hắn, hài tử chỉ cảm thấy ấm áp từ trên đầu xông vào trong lòng, ủy khuất lúc đầu khi bị phụ mẫu nhà mình cưỡng ép đi học đã tốt hơn không ít. Ngẩng khuôn mặt nhỏ, sững sờ nhìn xem thanh niên thư sinh.

- Tiên sinh, ngươi không đánh gậy à... Nghe nói tiên sinh đều đánh gậy...

Phương xa, mơ hồ có tiếng vó ngựa chấn động mặt đất, Lục Lương Sinh cười nói một câu:

- Không đánh.

Ánh mắt theo hài đồng, phụ mẫu hài đồng dịch người qua một bên, nhìn lại ngoài thôn. Trên đường trải đá vụn, hai thân ảnh cưỡi ngựa lao vùn vụt tới, Lục Phán ở trên lưng ngựa phất tay hô to.

- Lương Sinh, ngươi lại trúng, thứ nhất -- -

“Ba năm liền đứng hạng thứ nhất, cầm tới tay tư cách tú tài, chuẩn bị đi xa nhà... Việc tốt nhỏ cũng được, đại thiện cũng được, cũng phải rời đi”. Ánh trời chiều rơi vào trên mặt thanh tú, áo bào lay động trong gió nhẹ, Lục Lương Sinh nhìn lại phương xa thầm nghĩ.