Đại Tùy Quốc Sư

Chương 63: Cầm đuốc soi nháy mắt liễu ám hoa minh



Sắp tới gần mùa Hạ, trong ánh nắng chiều hồng, cỏ xanh chập chờn, côn trùng bò lên trên ngọn cỏ bỗng nhiên bị miệng lừa cuốn vào trong kèm theo cả cỏ xanh. Một mảnh đồng hồng, lừa già vẫy đuôi một bên gặm ăn cỏ xanh ven đường, một bên chở Lục Lương Sinh nhàn nhã đi qua con đường nông thôn.

Lần này đi Hà Cốc Quận, có mấy trăm dặm, nếu như ra roi thúc ngựa, hai ba ngày có thể đuổi tới, nếu như dùng tới pháp thuật Súc Địa Thành Thốn, nói chung buổi tối sẽ đến. Bất quá thời gian còn sớm, còn có bốn năm tháng, cứ như vậy nhàn nhã đi qua, cũng sẽ đến kịp.

Từ biệt ân sư, một đường hướng bắc đã đi ra vài dặm, ngày xưa còn chưa tới qua mặt phía bắc, thế núi xung quanh, một vài thôn xóm tập hợp lại cùng nhau đều để cho Lục Lương Sinh cảm thấy mới mẻ. Giá sách được sắp đặt hai bên lừa mông, lay động qua lại, cửa nhỏ dưới kệ mở ra, bên cạnh một chồng sách vở, Đạo Nhân cóc vươn ra hai đầu chân ngắn nhỏ, dựa vào hắc văn hồ lô ngồi tại chỗ, sửa sang áo ngắn nhỏ, ngáp một cái.

- Phong cảnh bên này không tệ.

Một bên khác giá khung, đặt vào vài cuốn họa trục, trong đó một quyển vang lên tiếng cười khẽ như chuông bạc.

- Con cóc sư phụ, bộ dáng ngươi không kiến thức thật rất tức cười.

Cách lừa già, giá sách, Đạo Nhân cóc đổi lại một tư thế nằm nghiêng, một màng cóc chống đỡ đầu, hừ một tiếng.

- Làm càn..... Lão phu nhìn qua sông núi đại hà, một nữ quỷ nho nhỏ như ngươi sao có thể so sánh...

Trên lừa lưng, Lục Lương Sinh nghe được âm thanh con cóc, quay đầu nở nụ cười:

- Sư phụ tỉnh rồi?

Trong lúc chập trùng lên xuống lay động, lơ đãng kéo dây cương một cái, chân lừa già đạp một khối đá, thân lừa đột nhiên nghiêng lệch. Cửa nhỏ giá sách rộng mở, con cóc nằm nghiêng bình chân như vại nói một câu:

- Đâu phải nữ quỷ nho nhỏ như ngươi có thể so sánh.

Loading...

Tiếng nói vừa ra khỏi miệng, trực tiếp bị run lên bay ra ngoài, thân hình tròn vo lại bị chân lừa vừa nhấc đá oành một cái, như một quả bóng da bay về phía trước, bật lên vài vòng trên mặt đất mới dừng lại. Con cóc chật vật bò dậy, trên đầu còn dính cỏ vụn, gió nhẹ phất đến, còn nhẹ nhẹ lay động lắc vài cái.

- Nghiệt đồ..... Muốn khi sư diệt tổ sao... Ộp...

Lục Lương Sinh vội vàng xuống lừa đem Đạo Nhân cóc nhặt lên, phất tay vỗ đầu lừa:

- Bảo ngươi cẩn thận lại không chịu!

Lừa già kia trừng mắt to chớp chớp, lỗ mũi phun ra khí thô.

Phì phò phì phò!

Trong hai tiếng rít gào, Lục Lương Sinh đặt sư phụ tới trên vai, dứt khoát nắm lừa già tiến lên, sơn mạch bên trái kéo dài trong ánh chiều, thôn xóm một bên khác lạc dần dần rơi ở phía sau, sắc trời càng ngày càng mờ nhạt, tiêu thất tại cuối đường.

Một người một cóc lâu lâu trò chuyện.

- Cũng không biết Tôn Nghênh Tiên hai năm qua thế nào... Tên kia hẳn trải qua cuộc sống còn thống khoái hơn ta một phần, nói không chừng, hiện tại hắn đã xông phá Luyện Khí, đạt tới Trúc Cơ rồi.

Con cóc dựa lưng vào lỗ tai thư sinh quơ màng lấy cỏ vụn trên đầu xuống, ném ra ngoài.

- Trúc Cơ tính là cái gì, thời điểm vi sư đỉnh lúc, còn chưa đủ ta ngáp một cái, mà Tử Kim hắc văn hồ lô kia, ném ra ngoài cũng có thể nện vào một mảnh người tu đạo.....

Lục Lương Sinh móc móc lỗ tai, bất đắc dĩ thở dài, sư phụ lại bắt đầu líu lo không ngừng nói về bản thân mình cường đại như thế nào, trong ba năm qua, mỗi lần hỏi thương thế lão nhân gia ông ta khi nào khỏi hẳn, vẫn luôn chỉ nói là rất nhanh.

... Luôn có cảm giác, sư phụ sẽ còn muốn tiếp tục ăn nhờ ở đậu.... trong lúc đang suy nghĩ, trong ánh tà dương mờ nhạt phía trước, bỗng nhiên có thân ảnh lóe ra, Lục Lương Sinh dừng bước lại, Đạo Nhân cóc đứng trên vai còn đang nói chuyện phạch một cái, cũng mãy đôi màng nắm chặt áo bào kịp thời, hai chân rớt ra treo ở ngoài, xê dịch đạp vài cái mới một lần nữa leo lên.

- Còn bị, may mắn vi sư đã sớm chuẩn bị...

Lập tức, hắn cũng nhìn thấy phía trước, hai thân ảnh một gầy một mập, mặt cóc đều sửng sốt một chút.

- Cướp đường?

- Thật đúng là cướp đường.

Lục Lương Sinh cũng có chút sững sờ. Hai người kia mang áo mỏng, bộ ngực rộng mở, lộ ra lông ngực đen đặc, cầm vũ khí, ngăn cản đường đi.

- Thư sinh kia, hôm nay ngươi xui xẻo, hai huynh đệ ta cũng không cần tính mệnh của ngươi, lưu lại tiền tài liền...

- Nếu như ngươi chịu cầm ra...

Còn chưa nói xong, vài thỏi bạc đã lăn đến bên chân hai người bọn họ, người gầy trong đó sững sờ nhìn thoáng qua, liền ngẩng mặt, cùng đồng bạn hai mặt nhìn nhau.

- Sảng khoái như vậy... Hẳn là có trá?

Tăc phỉ mập vội vàng nhặt nén bạc lên, sờ sờ nghiêng đầu nhỏ giọng nói:

- Thật.

- Phát tài, gặp được một tên đần.

Tặc phỉ gầy đoạt lại nén bạc, ôm vào trong lòng, chỉ vào bên hông Lục Lương Sinh đối diện:

- Còn có ngọc bội kia của ngươi nữa, ném qua đây.

Lục Lương Sinh gật gật đầu:

‘Tốt’ thuận tay cởi ngọc bội xuống, ném cho đối phương, người gầy vội vàng tiếp lấy, hà hơi lên mặt Song Ngư phía trên, nắm tay áo xoa xoa, mặt cười như hoa, sau đó lôi kéo đồng bạn thối lui.

- Thấy ngươi thành thật như thế, chúng ta không muốn lừa già của ngươi, đi nhanh lên đi.

- Đa tạ hai vị!

Lục Lương Sinh chắp tay, lúc cưỡi lên lừa già chầm chập đi qua mặt hai người, bỗng nhiên nghiêng mặt qua, khóe môi hiện ra tia cười.

- Hai vị cũng biết vạn vật đều có linh tính, tiền tài cũng biết ai là chủ nhân, sau này hi vọng hai vị làm việc đúng bổn phận của mình, đừng lại hoạt động nghề này.

- Đi mau đi mau, đọc sách đến choáng váng à.

Tặc phỉ gầy phất tay để cho thư sinh này xéo đi nhanh lên, giơ viên ngọc bội lên cao cười nói:

- Làm gì có nghề nào kiếm tiền nhanh như nghề này?

Khi nói chuyện, cũng không biết hắn hoa mắt hay thế nào, ngọc bội xanh tươi đột nhiên vặn vẹo vài cái, hai đầu cá phía trên bỗng nhiên chuyển động con mắt, đuôi cá đong đưa lên.

Tặc phỉ gầy sợ đến buông tay, lắp bắp hô:

- Cá..... Cá.....

Đồng bạn xoay cổ qua, còn chưa mở miệng liền thấy ngọc bội quăng đến đã hóa thành hai đầu cá chép đong đưa cái đuôi trong không khí, bơi hướng về phía thư sinh rời khỏi bên kia.

- Mau đuổi theo!

Không biết ai kêu một tiếng, hai người cùng nhau bước chân, lại bình một tiếng, cùng một chỗ quẳng xuống đất, thế nào cũng dậy không nổi, vài thỏi bạc nhét vào trong túi kia đột nhiên sôi ra, hiện lên trên mặt đất trong tầm mắt hai người, sau đó xếp hàng chỉnh tề, mơ hồ có âm thanh 'Hắc hưu! Hắc hưu' truyền đến, rồi bắt đầu nhảy cóc hướng về phía thư sinh phái trước.

Bạc của mình biết chạy, ngọc bội cũng thay đổi thành cá du động trong không khí... Trên mặt hai người hiện ra vẻ sợ hãi còn hơn gặp quỷ, chốc lát sau, thân hình buông lỏng, nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, ánh nắng chiều phương xa chiếu chiếu bóng lưng cưỡi lừa, quơ quơ ống tay áo, nén bạc cuồn cuộn trên đường, Song Ngư du động trong không khí, từng cái bay vào ống tay áo của đối phương.

- Mẹ ơi!!

Hai người hô to một tiếng, sợ đến mồ hôi đều chạy ra, giờ mới hiểu được, vừa rồi hai ngườn mình ngăn cản là cao nhân một phương, lúc này quỳ ở phía sau dập đầu, lải nhải cầu xin tha thứ, sau đó, thét - A --- một tiếng thật to quay đầu dùng sức bú sữa mẹ tới giờ mà chạy, hai thân ảnh dần khuất dưới ánh tà dương.