Đại Tùy Quốc Sư

Chương 76: Ánh nắng, trà xanh, thư sinh



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ----------------

Lão nhân đứng ở tại chỗ ngẩn người, tựa như còn chưa lấy lại tinh thần, mà thanh niên bên kia đã đi qua tiểu đạo ntrong đình viện, đi vào sườn viện, nha hoàn thị nữ bên này đã dọn đi hết thảy vật dụng khuê phòng tiểu thư nhà mình, lại lần nữa trải lên đệm chăn ga giường mới. Nhìn thấy thư sinh tiến đến, từng ngưoời cẩn thận từng li từng tí ân cần thăm hỏi, sau đó ôm đồ vật rời khỏi như bay, nội tâm bình bình cuồng loạn, ra cửa nguyệt nha sườn viện, mới thở dài ra một hơi, sau đó châu đầu ghé tai, líu ríu nóir với mấy người tỷ muội cùng đi ra với mình.

- Thư sinh vừa rồi chính là Lục lang mà lão gia mời vào phủ..... Cao nhân mà người hầu nói tối hôm qua chính là hắn.

- ... Thật trẻ tuổi, cảm giác chỉ lớn hơn so với chúng ta nhiều nhất hai tuổi, thật tà dị như thế?

- Sao có thể dùng từ tà dị nói hắn, không phải nhờ vị cao nhân này, tối hôm qua phu nhân và Tiểu Hoàn đoán chừng đã...

- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, vừa nghĩ đến lão ẩu phun nước kia đã làm người ta sợ hãi...

- Thư sinh kia cùng là một người rất lạ, nghe nói vẫn là người đọc sách tài học đầy bụng...

Lời nói mấy người dần đứt quãng, đi xa khỏi sườn viện sau lưng, Lục Lương Sinh lấy ra sách vở, họa quyển trong giá sách, bày ra từng cái chỉnh tề, Nhiếp Hồng Liên đứng ở trong bóng tối cũng đang giúp đỡ thu thập, bút lông, mực nghiễn bỏ vào bàn đọc sách, thổi thổi sách không còn dính tro bụi, tự tay đặt ở trên kệ, đệm mũi chân chuyển người nhìn lại bốn phía một vòng, dừng lại ngay bóng lưng thư sinh, lòng tràn đầy mừng rỡ.

Lục Lương Sinh buông cục mực xuống, có chút hiếu kỳ đi đến bên giường, cúi người xuống đang muốn xem thử, trong viện bỗng nhiên có âm thanh cung cung kính kính hô:

- Lục công tử, đã đến giờ dùng cơm, lão gia ở viện phía trước chờ ngươi.

- Hình như lão phu ăn rồi thứ gì..... Hả?!

Con mắt lưu chuyển, một đám tiểu nhân phía trước đang kinh hoảng chạy loạn, tựa như tìm không thấy đường nào để đi, bốn phía trắc trở, khóe miệng Đạo Nhân cóc mở ra, lộ ra nụ cười.

- Sớm như vậy liền có con muỗi?

Trước bàn sách, Lục Lương Sinh để sách xuống sách, nhìn nhìn xung quanh, chuyển thân đi đến giá sách, tiểu nhân nhi vọt tới ngẩng đầu, hạ xuống đi lại, như một ngọn núi lớn che khuất đỉnh đầu, che đậy tầm mắt. Chỉ kịp Anh..... Một tiếng, sau đó, đế giày to lớn rơi xuống, truyền ra một tiếng 'Kít kít' nhỏ không thể nghe thấy. Chốc lát, đế giày nâng lên, đi đến giá sách không xa, một đám đậu khấu tiểu nhân nhi công kích mà đến, nhìn xem một bãi thịt nhão trên mặt đất, thần hồn tán đảng, phương hướng chuyển đổi, la lên để đồng bạn rút lui.

Đạo Nhân cóc lười nhác ngáp một cái.

- Rời giường khi còn sớm, trước chợp mắt một lúc mới được.

- Ha ha..... Nơi đây lại còn có nhiều như vậy.

Lúc này, duỗi ra lưỡi dài, cuốn qua hồ lô treo ở cuối giường đến, ôm vào trong ngực, mở ra chân ngắn nhỏ đùng đùng chạy vội trên mặt đất, không ngừng cuốn ra đầu lưỡi, cuốn qua tiểu nhân nhi vào trong màng, nhét vào hồ lô.

Phong cảnh hiện ra một mảnh túc sát, trong khi từng thớt ngựa tê minh cất vó, một nữ cự nhân mặc váy trắng thổi qua, mang theo gió thổi tới, bọn người lập tức ngã xuống ngựa, ngựa kinh hãi hí dài.

Váy lụa mỏng nhấc lên âm phong, trong khi người ngã ngựa đổ, ngữ điệu y y anh anh vang lên từ tiểu nhân đậu khấu, cả đội cấp tốc, tiểu nhân trên lưng tiểu mã rút ra binh khí. Đi lại đi lại chằm chằm trước bàn sách. Cánh tay vừa nhấc, mũi kiếm chỉ đi:

- Công tử, ngươi đi ăn cơm đi, gian phòng để thiếp thân thu thập là được.

Bên kia, Nhiếp Hồng Liên cũng bỏ mấy áo choàng thư sinh chồng chất vào tủ y phục, quay đầu, Lục Lương Sinh đốt ba nén hương, cắm ở phía trước họa quyển của nàng, cười nói:

Người hầu đứng ở trong viện chính là gã sai vặt tối hôm qua dẫn đường cho Lục Lương Sinh, rõ ràng trời rất nóng, thế mà trong nội viện luôn luôn có một luồng ý lạnh lạnh buốt, lâu lâu thỉnh thoảng thổi qua gió đều có chút âm lãnh, nhớ tới chỗ đứng dưới chân, chính là nơi lão phụ hóa phun nước thành một bãi nước sạch liền không nhịn được rùng mình một cái.

- Cao nhân chính là cao nhân..... Loại nơi như thế này đều có thể tùy ý ở lại.

- Cùng ăn.

Hồng Liên hé miệng nở nụ cười, hướng về hắn thi lễ, đứng ở chỗ có bóng đưa mắt nhìn thư sinh ra khỏi phòng.

Phương hướng lui lại, ánh nắng chiếu xuống sàn nhà, thân ảnh cuộn lại một đống tím thẫm nhắm mắt lại, hưởng thụ mảnh thời gian nhàn hạ này. Lão phu thật càng lúc càng lười..... Ngóng nhìn năm đó, là uy phong bực nào... Không quá phận từng bước tăng cao tu vi, cũng không tệ, khó trách có người coi trọng nơi này. Đáng tiếc Yêu Đan lão phu còn chưa tu phục, không có bao nhiêu tác dụng, hương vị cũng không tệ.....

Ngẫu nhiên trong lúc ngủ mơ, hoặc nhiều hoặc ít có từng mộng cảnh trở về, như đứng ở đỉnh núi trên đám mây, phi nhanh bễ nghễ, nhìn xem những người tu đạo không dám lên phía trước, nhịn không được khóe miệng giật một cái, cười lên. Sau đó, ngáp một hơi thật dài. Anh anh anh anh..... Từng bầy thân ảnh đậu phụ lớn nhỏ lan tràn qua mặt đất, đang hoảng hốt lui lại, chợt cảm thấy một luồng gió tanh thổi tới, bộ dáng nhỏ quay đầu, chỉ thấy đột nhiên xuất hiện một cái miệng lớn đen kịt đóng xuống, hơn ngàn tiểu nhân liền giống như bị gặm vào trong. Trong quầng sáng, con cóc mở mắt ra, chậc chậc lưỡi.

Anh anh!

Anh anh.....

Chậm rãi đứng lên, nhảy đến trên mặt đất có ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, nằm xuống phơi cục u trên lưng, hiện ra một mảnh tím thẫm.

Góc nhỏ trong gian phòng, một tấm bình phong có bức tranh thuyền cô độc ngày xuân vẽ ở trên, một thân ảnh to như hạt đậu cưỡi một thớt ngựa chậm rãi đi ra, y giáp cụ trang, hơi ngẩng đầu, nhìn lại song cửa sổ to lớn, đi về trước để áo bào hơi mở, hai chân cùng đi kẹp vào bụng ngựa, ghìm lại dây cương thô to, giơ tay lên. Hình ảnh kia tựa như kết nối thiên địa sau tấm bình phong, từng điểm nhỏ cưỡi ngựa lao ra, sau lưng có tiểu nhân nhi xếp thành một hàng, tinh kỳ phần phật, kéo dài ra sau rất xa, còn có hàng trăm hàng ngàn thân hình to như hạt đậu, dày đặc bày trận, giơ cao ngọn thương, cùng nhau cất bước mà đi.

Lục Lương Sinh cầm qua một khối mực chuẩn bị mài nhỏ quay đầu nhìn một chút, chỉ thấy Đạo Nhân cóc ôm hồ lô lớn, hưng phấn miệng mở rộng, lưỡi dài kéo le ra khỏi miệng hướng ra ngoài lay động, chớp mắt chui xuống dưới giường.

- Sư phụ muốn đi đâu, cao hứng như vậy?

- Anh anh anh....

Tựa như muỗi âm thanh vang vọng từng mảnh từng mảnh, tiểu mã mở chân lao vụt lên, người điều khiển chiến xa phía sau giật giây cương một theo sát phía sau, hàng trăm hàng ngàn tiểu nhân binh sĩ to như hạt đậu giơ binh khí, cờ xí phần phật phi nước đại. Đi qua bình phong, xuyên qua giường, như đậu phụ rơi đầy đất, lăn qua mặt đất trơn bóng...

Lẩm bẩm hai câu, cửa phòng trên thềm đá mở ra, nhìn thấy gương mặt thư sinh quen thuộc đi ra, liền vội vàng tiến lên cúi đầu khom lưng theo ở phía sau.

- Lục công tử, cơm trưa đã chuẩn bị thỏa đáng, phu nhân cũng đến đây.

Lục Lương Sinh khẽ vung ống tay áo, đi ở phía trước, trên mặt có treo mỉm cười, nói chung là hiểu rõ có ý gì.

- Tiện tay mà thôi, không cần phiền toái như vậy.

- Sao có thể là tiện tay mà thôi, tối hôm qua công tử tiện tay vữ một đường, dây mực kia liền bay lên, nếu không phải ta kiến thức rộng rãi, còn có chút đảm lượng, nói không chừng đã sợ đến xụi lơ.....