Đại Tùy Quốc Sư

Chương 78: Không giống nhân gian thú



Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

- ----------------

Lão nhân quơ quơ ống tay áo, để cho nàng lui ra, sau đó cất bước đi đến cửa ra vào, giơ tay lên gõ nnhẹ hai tiếng. Khi chưa kịp gõ lần thứ hai, cửa phòng không có ai ở gần tự động mở ra, trong hun khói tràn ngập, mông lung, một đạo sĩ mặc đạo bào Âm Dương, búi tóc chải cao, cắm trâm gài tóc nogồi xếp bằng trên giường, bóp lấy chỉ quyết nói lẩm bẩm.

Tựa hồ đã biết rõ người tới, môi dừng lại nói chuyện, mở to mắt:

- Trương Phúc Chủ.

Lão nhân nrgoài cửa thay đổi thần sắc, vội vàng tiến lên chắp tay.

- Trương Động Minh, gặp qua Chân Nhân.

Đối diện, Đạo Nhân kia thả hai chân ra rơi xuống đất, tay áo khẽ quét qua một lần, cửa phòng tự động đóng lại, lão nhân đứng ở một bên mặc kệ xem mấy lần, mỗi lần trong lòng đều cảm thấy sợ hãi thán phục. Bất quá dưới mắt, trong lòng có chút vội vàng xao động, không đợi Đạo Nhân trước nói đã mở miệng lên tiếng.

- Chân Nhân, linh dược kia rốt cuộc còn cần bao lâu mới có thể đến tay, thân thể con ta càng ngày càng tệ, lại kéo dài thì sợ sẽ chờ không được nữa.

Đạo Nhân kia có gương mặt gầy gò, một mặt râu quai nón, ngón tay bóp qua râu bén nhọn nhìn lại lão nhân.

- Lệnh lang bất quá bị quyến rũ tổn thương nguyên khí, âm thịnh mà dương không đủ, còn có thể chống đỡ mấy tháng, Trương Phúc Chủ không cần vội, hôm qua thuật pháp của bần đạo bị phá, hình như trong Chu phủ kia cũng mời cao nhân, đợi khi bóng đêm hạ xuống, bần đạo sẽ đấu một trận cùng đối phương.

- .... Phá kế hoạch của ta, hừ, ta sẽ cho ngươi biết được lợi hại của ta, thứ kia là ta chắc chắn phải có được.

Bước vào trong viện đình phía sau, sắc trời dần dần chìm vào bóng tối, trong đình, cây cổ thụ lắc lư. Ngay khi đi lên pháp đàn, hương nến phía trên tự cháy, chiếu sáng gương mặt ốm dài, tay áo rộng phủi nhẹ:

Lão nhân thở dài, chắp tay:

- Vậy làm phiền Chân Nhân.

Tôn Nghênh Tiên bình luận một câu.

Lục Lương Sinh khép lại « Sơn Hải Đồ Chí », nhìn xem hung thú vẽ ra phía trên, lại là một phen cảm thụ khác, mà một luồng khói xanh phiêu xuất dâng lên từ trong bức tranh người ngoài không cách nào nhìn thấy tiến vào trong lồng ngực hắn. Càn Khôn Chính Đạo tự hành vận chuyển, giống như giao hòa cùng thanh khí vừa sinh ra kia. Tâm hữu linh tê, Lục Lương Sinh dừng bút lông lại, không để ý Đạo Nhân phản đối, trực tiếp lấy ra một chút Chu Sa từ trong túi vải của hắn, ném vào chén trà tan ra, ngòi bút dính một hồi.

- Đi, chiếu cố đạo hữu bên kia!

Một trang giấy màu trắng bay ra, cuốn lên gió lạnh.... Sắc trời dần dần chìm vào trong bóng tối, trong nội viện sườn Chu Phủ, chó đen bị băng bó tứ chi nghẹn ngào cuốn rúc vào trong ổ phát run, Tôn Nghênh Tiên bưng nửa bát máu chó đen, lau đi mồ hôi trên mặt. Giá vẽ bên kia, thân ảnh thư sinh vẫn còn đang múa bút thành văn, nhịn không được đi qua, thăm dò nhìn thoáng qua.

- Trương Phúc Chủ không cần phải khách khí.

Đạo Nhân kia hất tay lên, mở ra cửa phòng đi ra ngoài, phân phó quản sự ngoài cửa để cho người ta dựng tốt pháp đàn trong phủ, con mắt như mắt chim ưng nhìn lại sắc trời, nhếch miệng nở nụ cười.

- Ngươi muốn làm gì?

Đạo Nhân nhịn không được hỏi. Lục Lương Sinh cũng không trả lời, ngòi bút tỏa ra ánh sáng giống như nặng nề, có chút khẽ run trong tay hắn, sau đó, chậm rãi điểm vào hai mắt hung thú, vẽ ra một đôi mắt đỏ tươi. Mở con ngươi!

Trương Động Minh cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Nói đến hắn và Chu Phủ kia, quả thật quan hệ không tệ, chính là nhi nữ thân gia, con gái của học sĩ nổi danh Hà Cốc Quận có hôn ước cùng với con trai hắn, nhưng ba tháng trước, con trai độc nhất trong nhà không biết thế nào, thường xuyên đọc sách trong đêm, nghe người hầu đi ngang qua ngoài phòng hắn bẩm báo lại, thường nhưng nghe được có âm thanh nữ tử trong phòng. Thoạt đầu còn tưởng rằng nhi tử làm chút chuyện hái hoa ngắt cỏ, bất quá cũng không tính là đại sự gì, nam nhân ai không tam thê tứ thiếp.

Sau đó, lại phát hiện sắc mặt nhi tử ngày càng lụn bại, thân hình gầy đi thấy rõ, hai má hãm sâu không nói, hai mắt còn không có chút thần hái nào, tìm lang trung đến xem, nói là khí hư người yếu, tinh khí uể oải. Nhưng uống thuốc cũng không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại đột nhiên bị bệnh, một ngày nọ, hai vợ chồng hắn nghe lời người hầu đồn đại, nửa đêm không yên lòng đến xem, cách song cửa sổ, rõ ràng nghe được âm thanh nam nữ hoan ái, đâm thủng giấy cửa sổ, nhìn lại vào bên trong, lại phát hiện một nữ tử dựa sát vào bên cạnh nhi tử, mà phía sau vách tường bỗng nhiên có một cái đuôi bóng loáng đang lay động.

Mực xanh từ ngòi bút lưu lại trang giấy, phác hoạ ra một hung thú to lớn, thân hổ mặt người, mũi miệng khát máu, răng nanh như Đinh Ba trên dưới dày đặc, lông bờm cả người cực kỳ lớn, như cương châm hướng sau dựng thẳng, một bộ dáng dữ tợn đáng sợ như muốn nuốt sống người ta.

- Bộ dáng ngược lại có chút dọa người.....

Hai người thấy thế mới vội vã sai người đi ngoài thành mời một Pháp Sư ở đạo quán nổi danh tới trong đêm, mà sau khi Pháp Sư kia điều tra một phen, nói là dương nguyên bị hao tổn nghiêm trọng, cần một phương linh dược mới có thể khỏi hẳn, nếu không thì cho dù chữa khỏi, tương lai chỉ sợ cũng sẽ không thể sinh ra dòng dõi.

Trương Động Minh chỉ có một dòng độc đinh như vậy, nếu không có dòng dõi, vậy Trương gia của hắn liền triệt để đứt rễ. Mấy ngày sau đó, vị Đạo Nhân tên là Minh Dương quay lại, nói đã tìm đến địa phương linh dược sinh sóng, mới biết là trong phòng nhi nữ của thân gia, mà sự việc đến mức này, hắn tự nhiên không dám kể ra chuyện nhi tử trầm mê vào hồ ly tinh, truyền đi không nói, chỉ sợ chọc giận Chu Thiến rất có danh vọng từ hôn, chỉ phải cắn răng, trước hết để cho Đạo Nhân trong bóng tối thi pháp, cho nên mới có mọi chuyện đang diễn ra đến hiện tại.

Một giây sau. Mơ hồ có tiếng gầm nhẹ theo trên bức tranh truyền đến, đó là một tiếng gầm rú như mãnh hổ trầm rống, lại như heo ngâm từ trong cổ gạt ra. Trong nháy mắt đó, cây tùng già ngoài tường viện chấn động tới một mảnh phi điểu đang đậu ở trên, cả đám bay lên cao cao, xoay quanh trên bầu trời lờ mờ không dám hạ xuống, trong phòng, Nhiếp Hồng Liên cũng cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt, cả thân ảnh ngắn nhỏ dưới giường cũng buông xuống hồ lô, leo ra phòng nghỉ hết nhìn đông tới nhìn tây.

Ngoài phòng. Tôn Nghênh Tiên tê cả da đầu đứng ở tại chỗ, tay đang cầm chén đều không tự giác được mà run lên, mà thứ được vẽ trong bức tranh căn bản không giống như thú dưới nhân gian.

- Này này, Chu Sa này cũng không phải bình thường, đừng có lãng phí đó!

Tôn Nghênh Tiên bưng lên chén trà như cầm bảo bối, tranh thủ thời gian móc ra giấy vàng, bút vẽ. Hắn còn chưa hạ bút vẽ bùa, sững sờ nhìn xem thư sinh đã giơ tay lên, ngòi bút hồng hồng tỏa ra ánh sáng.

- Chuyện này..... Chuyện này..... Con này, kêu là cái gì?

Thư sinh bên kia, ngón tay lật qua trang sách, vẽ trên một góc, đặt bút ghi hai chữ Đào Ngột. Trong nháy mắt hạ xuốngh ai chữ, bầu trời phương xa, một luồng gió lạnh (âm phong) thổi tới. Hoa cỏ xung quanh sườn viện điên cuồng dao động, hai người trong viện quay đầu, trên tường viện phía sau, một đại quỷ mặt xanh nanh vàng đáp xuống.

Lục Lương Sinh thu lại họa trục vừa vẽ, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng kêu một tiếng.

- Hồng Liên, ra đây một chút.