Đại Tùy Quốc Sư

Chương 84: Vô tâm cấm liễu, liễu thành bóng râm



Bên trong tiếng liên miên lải nhải của những người nhàn nhã ngoài chợ, thành trì một bên khác, ánh nắng tấm biển “Chu Phủ”, nắng sớm quét tới một đêm lo lắng, có người làm nghe được trong thư phòng, lão gia cùng thư sinh tên Lục Lương Sinh trò chuyện, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, đại khái là minh bạch quái sự đã được xử lý, vội vàng chạy đi, nhanh chóng đem tin tức này nói cho trên dưới trong phủ.

Sườn viện, Đạo Nhân toàn thân bọc băng vải nghe người hầu nha hoàn đàm tiếu, nhàn nhã phơi nắng.

Ánh nắng theo song cửa sổ chiếu vào, ánh sáng bụi bay lượn, chiếu qua chân dung mỹ nhân treo trên vách tường.

- Hừ hừ...

Dưới giường, con cóc Đạo Nhân kéo lấy hồ lô còn cao hơn hắn, chậm rãi leo ra, toét miệng cóc ra hừ hừ vài cái, đứng thẳng người lên, một tay dìu hồ lô, một tay chống nạnh, tiếng hừ biến thành tiếng cười.

- Ha ha ha..... Ha ha ha a ha ha.....

Mắt cóc nhìn lại hồ lô.

- .... Hơn nghìn nhân chi luyện được đan dược... Ha ha ha ha ha... Không chỉ có thể khôi phục pháp lực lão phu, biến hóa thành người... Lại tu phục thương thế Yêu Đan...

Con cóc xiết chặt đôi tay, ngưỡng vọng song cửa sổ cao cao, nhìn xem ánh nắng đang chiếu vào trong phòng.

- ... Lão phu..... Rất nhanh liền trở lại đỉnh phong, vô địch thiên hạ!

Chu Thiến cũng không còn mời ở lại, chuyện đã biết thì hắn cũng đã biết.

- Canh năm thiên thời, ta sai người mang cho ngươi nồi canh sâm, đợi lát nữa ngươi đưa cho Lương Sinh cùng tiểu đạo trưởng kia.

- Tôn Nghênh Tiên thay Lương Sinh tạ ơn Chu lão.

Cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, khiến người ta không nhìn thấu được sơ hở, Lục Lương Sinh chắp tay ly khai, bước nhanh quay về viện, sự tình bây giờ đã được giải quyết, việc còn lại giữa Chu Phủ và Trương Phủ không quan hệ gì đến hắn.

- ... Sư phụ ta đã nói qua, muốn tán nữ nhân phải trực tiếp, tên ngốc nhà ngươi thì hiểu cái gì.

Nhưng mới đi được một chút hắn vội vàng tăng tốc bước chân, chạy dọc theo mái hiên, ánh măt Lục Lương Sinh liếc nhìn bóng lưng đang khập khiểng.

- Đi đâu đấy?

- Đi tiểu!

** ** **

Cùng lúc đó.

Phố dài lân cận ngoài phủ đệ, Tả Chính Dương đang cưỡi ngựa chạy chậm bên trên.

- ... Ha ha..... Nói như vậy Trương Động Minh cũng không hiểu rõ tình hình?

Ánh nắng xuyên qua khe hở, phi điểu nhảy tới lui trên đầu ngọn cây, trong căn phòng có song cửa sổ rộng mở, một già một trẻ ngồi đối diện án thư, trên bàn trà xanh, bánh ngọt, tờ giấy trên trang sách mở ra còn thơm thoang thoảng mùi mực.

Lục Lương Sinh cười buông chén trà xuống, sáng sớm liền bị lão nhân mời tới, hỏi chuyện tối hôm qua phát sinh từ đầu đến cuối.

- Thần sắc trên mặt hắn không hề giả tạo, có lẽ hắn không biết gì thật.

- Hừ, thật không thể tin cái đám thương nhân đó, Dung nhi của ta cùng nhi tử của hắn lưỡng tình tương duyệt mới gật đầu đồng ý hôn sự này, nhưng rồi kết quả thế nào?

- Không có chút nhãn lực, chỉ là hai tiểu nha hoàn bình thường, dong chi tục phấn.

Lục Lượng Sinh cười, móc ra một đầu bút thân dài, bắt đầu tô vẽ hoa cỏ phương xa.

- Ngươi đường đột như vậy không làm người ta chạy mất mới lạ.

Đạo Nhân bĩu môi, bưng canh sâm đi trở về.

Chu Thiến đập mạnh ly trà xuống bàn, chấn nước trà văng ra một chút, dù là biết mọi việc đã kết thúc, nhưng nhớ đến việc nữ nhi gặp nạn, hắn hận không thể chạy dến bên trong Trương Phủ nhỏ một bãi nước bọt dìm chết đám người không biết xẩu hổ đó.

- ... Chịu không nổi dụ hoặc hồ ly tinh, làm ra cái sự tình máu chó này, ngày mai ta sẽ dẹp luôn cái vụ hôn sự này.

Nói xong liền chắp tay cảm ơn thư sinh đối diện.

Ngoài cửa dưới mái hiên người hầu, quản sự cung kính đứng chờ, không dám liếc nhìn.

Tôn Nghênh Tiên cười hắc hắc hai tiếng, liền quay qua xem thư sinh đang hoàn thành bức vẽ.

- Bản đạo cũng nên cảm thụ sự ấm áp của tình thân, dù sao cũng không phải là do không có thân nhân sao?

Nói đến đây, đột nhiên nhớ tới cái sự tình kia của Đạo Nhân.

Đúng rồi, tên kia cứ như vậy giao cho nha môn?

- Lục công tử, Tôn đạo trưởng, đây là lão gia đặc biệt căn dặn nhà bếp làm canh sâm cho nhị vị bồi bổ thân thể.

Tôn Nghênh Tiên không đợi nha hoàn đem chén canh để xuống, hắn tự mình chống quải trượng đứng lên, khập khiễng đi qua, uống một ngụm, đôi mắt hắn nheo lại hưởng thụ dư vị của chén canh.

- Người có tiền có khác, một chữ: Sảng khoái!

Vừa nói, còn hướng đến nha hoàn kia nháy mắt ra hiệu một cái, làm cho hai nha hoàn cuống quít thu dọn mọi thứ vội vàng hướng thư sinh xin lỗi, cực nhanh chạy ra ngoài.

- Nói cái gì nghe ngu ngốc vậy?

Lục Lương Sinh hơi hơi nghiêng mặt qua, cười nói.

- Tên Tả Bộ đầu đã sớm sắp xếp mai phục, nếu không giao người, chẳng lẽ còn để cho ta tập kích quan phủ? Rốt cuộc không chỉ có đập phá mà còn liên lụy đến Lục gia thôn, Mẫn huyện lệnh còn ân sư của ta... Nhưng mà con người Tả Chính Dương cũng dễ nói chuyện, lấy chuyện cọc trước kia…..

Đang nói chuyện bỗng cửa sân được đẩy vào, hai nha hoàn bưng mâm tiến đến.

Một thân nhẹ nhõm trở lại viện, Tôn Nghênh Tiên uể oải nằm trên ghế phơi nắng, bên cạnh còn một bộ quải trượng.

Lục Lương Sinh đem giá vẽ chống lên, đem quyển « Sơn Hải Đồ Chí » kia lật vài tờ, tìm một bức chân dung hung thú, để sang một bên, hắn ngồi trên ghế bưng nghiên mực bắt đầu mài, nghiêng đầu nhìn lại dưới mái hiên.

- Đúng rồi, sư phụ ta sao rồi?

Đạo Nhân lặng lẽ mở mắt, uể oải vặn vẹo thân thể một chút.

- Không biết, buổi sáng liền không gặp lão, ai biết làm cái gì ở phủ. Hơi mở mắt, liếc một cái thư sinh bên kia, rên rỉ lên tiếng:

- Ôi..... Tay ta a..... Ôi..... Chân ta cũng đau, cũng không có tí lòng hảo tâm hỏi thăm ta một tiếng.

Mực xanh quét lên, ngòi bút Lục Lương Sinh chầm chậm phác hoạ trên giấy vẽ, nghe tiếng rên rỉ của Đạo Nhân dưới mái hiên miệng nở nụ cười nhạt, tiếp tục vẽ.

- Thuốc trên người ngươi là ta mua, băng vải cũng là do ta quấn, y phục ra ngoài đường của ngươi cũng được mua bằng tiền ta, vậy mà giờ ngươi lại lảm nhảm ta không quan tâm ngươi?

Tôn Nghênh Tiên bên kia gào lên một tiếng.

Lục Lương Sinh lắc đầu, quay lại tiếp tục vẽ tranh, gió nhẹ thổi tới, ánh nắng chiếu xuyên qua khe hở trên tán cây nhẹ nhàng chiếu rọi lên đạo bào của thư sinh.

Trong phòng, một thân ảnh ngắn nhỏ đang cười ha hả, miệng hồ lô phun ra một viên đan dược màu xanh, hắn đưa tay chộp viên đan vào tay, một luồng thanh hương nhàn nhạt đang tản ra khắp nơi.

- Ha ha... Lão phu cuối cùng cũng đã thành công.

Trong phòng, Lục Lương Sinh cũng nhận cái lễ này, dù sao chuyện này cũng không chỉ bản thân hắn xuất lực, từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tôn Nghênh Tiên hành động.

Xong, đứng dậy chắp tay.

- Chu lão, thương binh trong viện còn cần ta chăm sóc, vãn bối liền đi trước.

- Cũng tốt, nhưng cũng phải nhớ ôn bài đấy.

Đem hồ lô bỏ sang một bên, đôi tay hắn chậm rãi bưng viên đan dược đó lên, chậm rãi đi ra bên ngoài rồi nhìn thư sinh đang vẽ tranh.

Trong mắt Đạo Nhân cóc lóe lên thần sắc xoắn xuýt, nắm thật chặt viên Thanh Đan kia.

- Lương Sinh.....

Nếu đưa cho hắn, cơ hội lên Trúc Cơ sẽ tăng cao.

- .... Không được, không được, tu vi lão phu quan trọng hơn.

Ý nghĩ chợt lóe lên, hắn bỗng siết chặt viên Thanh Đan trong tay.

Sau đó lặng lẽ chạy ra ngoài cửa.