Đại Tùy Quốc Sư

Chương 88: Lọng che trên đình viện, thư tả trấn trạch lời



Lục Lương Sinh chắp tay nói tạ ơn một phen, lão nhân bình thường nghiêm khắc vừa phải, nhưng rốt cuộc trải nghiệm được đối phương quan tâm, mời cùng một chỗ ngồi xuống, nói đến một chuyện đột nhiên té xỉu, nhịn không được cười lên.

- Ta cũng không biết thế nào liền ngã, vừa rồi tỉnh lại, lại phát hiện tu vi đề thăng rất nhiều.

Đạo Nhân bên kia nghiên cứu quân cờ, dừng nghiên cứu kỳ lộ lại, xoay người lại, nhìn xem thư sinh nói giỡn.

- Trúc Cơ?

Lục Lương Sinh gật gật đầu.

- Không biết, nếu như không có chênh lệch mà nói, hẳn đã đến cảnh giới này.

Đạo Nhân vội vàng đi tới, vừa bắt mạch ở trên người hắn, vừa xem khí, một hồi lâu, mắt trợn tròn thối lui một bên.

- Mẹ ta ơi, ngủ hai ngày liền đã đuổi kịp ta.

Trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt, Chu Thiến một thân tài học, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, cũng là học thức thông suốt, lúc này ngồi tại bên cạnh, nhìn tiểu đạo trưởng nói thế, hiếu kì trong lòng bị câu lên. Lão nhân nhịn không được mở miệng hỏi.

- Lương Sinh, tu đạo một đường rốt cuộc là như thế nào? Pháp thuật kia lại là bộ dáng thế nào?

- Chu lão, ngày đó không phải ta đã thi triển qua cho ngươi xem sao?

Chi chi.....

Một tiếng ve kêu tiếp lấy một tiếng hót vang tại bên trên cây tùng già, ánh nắng xuyên qua khe hở thụ rơi vào trên thân ba người, an tĩnh chốc lát, Lục Lương Sinh đè ép đầu gối, đột nhiên nở nụ cười.

- Kỳ thật nói đến, ta cũng không biết tu đạo một đường là như thế nào, sư phụ ta cũng không có nói qua quá nhiều, chỉ để cho ta đi theo tu hành, theo bên cạnh chỉ điểm, cảm giác..... Kỳ thật cùng người phổ thông vùi đầu đọc sách không khác nhau nhiều lắm, nói đến buồn cười, ta cảm thấy vẫn là ân sư Thúc Hoa Công của ta từng nói câu kia. Cái thiên hạ này, bất quá chỉ là vài toà đỉnh núi mà thôi.

Mí mắt Tôn Nghênh Tiên giựt một cái, đem đầu chuyển đi qua một bên.

- Lại bắt đầu một bộ người đọc sách kia.

Chu Thiến cười ha hả gật đầu,.

- Xác thực giống như hắn nói.

Thúc Hoa Công chính là bằng hữu cũ của lão, câu cuồng ngôn này cũng chỉ có thể từ miệng lão già kia nói, bất quá trong lòng lão nhân hiếu kì cuối cùng không có đạt được giải đáp, như cũ chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.

- Yêu ma quỷ quái kia có bộ dáng gì? Nói đến, trong phủ rất nhiều người, bao gồm phu nhân của lão phu đều gặp lão ẩu phun nước, nhưng ta một chút cũng không có nhìn trúng, dưới mắt nghĩ kỹ lại, vẫn còn có chút hiếu kì.

Lão nhân nhàn phú rất lâu, ngày bình thường làm một chút khảo cứu học vấn, cùng hảo hữu kinh thành ngày xưa viết một phong thư, càng nhiều thời điểm là thời gian ngồi tại thư phòng xem một phần chí tống cổ sơn dã quái.

Hôm đó trong phủ âm phong mãnh liệt, thư sinh trắc viện, tiểu đạo sĩ cùng người đấu pháp, đã để lão nhân sinh ra một chút hứng thú đối với tu đạo, vì vậy mới liền một mạch hỏi dò.

- Ừm...

Lục Lương Sinh không thể lại cự tuyệt, trầm ngâm chốc lát, đi trong phòng tìm một trang giấy trắng, ngòi bút dính mực nước một hồi, nhìn về phía lão nhân.

- Chu lão, một hồi chớ sợ hãi, đều là ta thi triển Huyễn Thuật.

Lão nhân ngồi nghiêm chỉnh, hít sâu một hơi, liền thấy Lục Lương Sinh đứng dưới mái hiên, sát na khi hạ bút mực xuống, tiếng ve hót vang trắc viện đột nhiên yên tĩnh, nhánh cây đưa qua tường viện ngừng lại. Tầm mắt dần dần âm trầm xuống tới.

Chu Thiến vội vàng ngửa mặt lên, chẳng biết lúc nào một luồng mây đen đem mặt trời che đi vào.

Vồ... Hô hô hô...

Cành tùng tĩnh mịch, theo đó là một trận gió lạnh bỗng nhiên nổi lên lắc lư lên, chòm râu lão nhân, áo bào mở cũng đều bị thổi động, vội vàng giơ tay lên che một cái.

- Tiểu đạo trưởng, thế nào đột nhiên nổi gió lớn.

Chu Thiến giữ chặt ống tay áo kêu một tiếng, phát hiện không có người đáp lại, ánh mắt bị lệch, tiểu đạo sĩ trước đó một mực ngồi không xa chẳng biết lúc nào không thấy bóng dáng. Toàn bộ trắc viện ngoại trừ phong thanh im ắng, tựa như chỉ có một người hắn.

- Ha ha.....

- Ha ha ha....

Tiếng cười ngân linh quanh quẩn. Đúng lúc này, bên trong nhà chính trắc viện đột nhiên thắp sáng đèn dầu, ánh sáng vàng ấm ở trong phòng chớp tắt, có nữ tử cười khẽ truyền ra.

- Người nào?!

Chu Thiến bá từ trên ghế đứng lên, hướng cửa phòng đóng chặt nghiêm nghị rống to.

Oành!

Cánh cửa nhà chính rộng mở hướng vào phía trong, một bóng lưng nữ tử ở trong ngồi quỳ chân trên bồ đoàn, hướng điện thờ treo phía vách tường cầu phúc. Lão nhân cẩn thận bước nửa bước tới trước, mắt nheo lại nhìn, xa xa, tấm lưng kia bỗng nhúc nhích, chậm rãi nghiêng đi nửa gương mặt, tiến vào phạm vi nến chiếu sáng, lộ ra nụ cười quyến rũ. Là một cô gái xa lạ chưa bao giờ thấy qua.

- Không đúng.....

Lão nhân vội vàng lui lại một bước, phía sau lưng đột nhiên đụng phải thứ gì, sau một khắc, bả vai chìm chìm, tựa như có người từ phía sau lấy tay vỗ vào bả vai hắn, lỗ tai, bên mặt có cảm giác lông xù, ý lạnh trong nháy mắt lan tràn ở phía sau lưng. Hơi hơi nghiêng mặt qua nhìn lại, lông xù tăng lên, cổ cũng lệch ra, bốn phía đối lập.

- Hồ Ly - - -

Lão nhân quát to một tiếng, tầm mắt đột nhiên sáng lên, ánh nắng tươi sáng đang chiếu xuống đến, ve trùng lại hót vang nhẹ nhàng bên tai, thư sinh không xa cầm bút lông đứng dưới mái hiên cười mỉm nhìn tới.

- Chu lão, có thể đã thấy được lấy tinh quái?

- Gặp một chút.

Chu Thiến liên tục gật đầu, nơi nào còn có bộ dáng bình thản ung dung trước đó, lấy khăn tay ra lau đi vết mồ hôi trên mặt, ánh nắng ấm áp chiếu vào trên mặt, cảm giác chỗ sân nhỏ này đều cho hắn cảm giác thật chưa bao giờ có, thậm chí cảm thấy nhìn phủ đệ là mỹ hảo như vậy. Dưới mái hiên, Lục Lương Sinh rất hài lòng vừa rồi mình dùng Huyễn Thuật, tu vi đề thăng lên, vung mực khắc hoạ, hành vân lưu thủy không có chút cật lực nào. Thử lại lần nữa, rốt cuộc muốn nhìn một chút cực hạn chính mình, ngay trong ánh mắt của Đạo Nhân cùng Chu Thiến, đi đến ngoài cửa nguyệt nha nhìn lại vườn hoa trong đình, ngòi bút rơi vào bên trên một tờ giấy trắng khác.

Tôn Nghênh Tiên, Chu Thiến hiếu kì tiến lên trước, liền thấy trong vườn hoa bốc lên một khỏa xanh đậm, tại phía dưới thư sinh vung mực huy động, cấp tốc cất cao tráng kiện, nhánh cây rủ xuống, nhánh cây rậm rạp đồng cỏ xanh lá chớp mắt đua nở vô số đóa hoa màu hồng.

- Bỗng dưng mọc ra một cây đào, thật thần kỳ vậy!

Lão nhân nhịn không được mở miệng kêu một tiếng, người hầu nha hoàn qua lại ngừng chân dừng lại, che miệng mũi kinh ngạc nhìn xem cây đào còn đang không ngừng sinh trưởng, đầu cành cây điểm đầy đóa hoa như đỉnh một lọng che to lớn, rất nhiều chim tước từ phương xa bay tới, vòng quanh đại thụ líu ríu hót vang. Hậu viện, Chu Dung thể chất suy yếu được nha hoàn nâng đỡ đi ra cửa phòng, đáy mắt ảm đạm chiếu ra thần thái sáng láng đã lâu không thấy. Nàng mơ hồ còn cảm thấy có hương hoa nhàn nhạt. Khoảnh khắc đó, lọng che to lớn dó vô số cánh hoa tróc ra, theo gió bay múa đầy trời, rải đầy bầu trời.

- Thật xinh đẹp.

Nữ tử nói khẽ.

Phương xa, cây đào phiêu linh cánh hoa dần dần kết xuất từng khỏa quả đào, từ xanh biến đỏ, treo đầy đầu cành cây, so sánh lão nhân kích động, Tôn Nghênh Tiên sờ sờ Phù Chỉ tùy thân, lẩm bẩm một tiếng.

- Đẹp mắt có làm được cái gì...

Lục Lương Sinh thu bút, nhìn về phía Đạo Nhân.

- Đi hái một quả nếm thử.

- Có thể nếm?