Đại Tùy Quốc Sư

Chương 94: Yêu không có phân tiền bối, tiểu bối



Lục Lương Sinh ngược lại là thấy qua tại sách vở chí quái, lại cũng không thế nào tin tưởng, một con Hồ Ly thà rằng hóa hình còn tốt, đằng này còn chưa hóa hình ngược lại làm hắn có cảm giác quái dị.

Nhìn xem Hồ Yêu trước mặt, hắn hơi lúng túng một chút.

Cứu người, tự nhiên đáp ứng nhưng mà.

Chuyện này kỳ thật còn quan hệ đến vị lão nhân Chu Thiến này, ánh mắt chính là nhìn sang hướng lão nhân.

- Công tử!.

Lúc này, Yên Chi đột nhiên kêu một tiếng, nước mắt rớt xuống, đập đầu xuống đất.

- Cầu công tử mau cứu Liêm Thành, mau cứu Liêm Thành, hắn còn trẻ, không thể cứ thế mà chết đi... Yên Chi van cầu ngươi, chỉ cần có thể để cho hắn sống tốt, Yên Chi dập đầu cho ngươi! Dập đầu cho ngươi!

Thình thịch!

Thình thịch!

Thình thịch!

Nàng khóc buồn bã, đầu không ngừng cúi bên trên địa gạch cứng rắn, cái trán da lông đều phá vỡ một chỗ, máu tươi chảy ròng.

Lại là một cái đập xuống dưới, đầu treo tại nửa đường không cách nào hạ xuống, Lục Lương Sinh đi tới đỡ thân thể nàng đứng dậy.

Một bên, Hồng Liên cuối cùng cũng là nữ tử, trong lòng cũng làm cho xúc động.

- Công tử, giúp nàng đi.

Bên kia lão nhân cũng thở dài, đi tới.

- Nghĩ không ra yêu cũng có người lương thiện... Lão phu mặc dù không ưa tên Trương Động Minh, thế nhưng ân oán rõ ràng, con cáo này... Nữ tử này thực sự có tình có nghĩa, để cho người ta động dung, ngươi giúp nàng đi, Dung nhi bên kia, lão phu tự sẽ nói rõ hết thảy.

Tôn Nghênh Tiên xoa xoa khóe mắt, chuyển đi một bên, lấy khuỷu tay thúc người thư sinh.

- Đều nói như vậy, ta đi qua nhìn một chút?

Bên này Lục Lương Sinh gật gật đầu, đã không còn gì để nói, trước mặt cái này gọi Yên Chi Hồ Yêu lại để cho hắn cảm thấy ấm áp, nguyên bản trước đó, hắn cũng muốn đi xem Trương Liêm Thành, nhưng do vướng mắc quan hệ với Lão Chu nên không có cách nào thực hiện.

Đạo lí đối nhân xử thế...

Yên Chi xoa xoa nước mắt, cười lên, hướng lão nhân, Hồng Liên, còn có Lục Lương Sinh, Tôn Nghênh Tiên khom người nói tạ, liền không còn lưu lại, đi trước dẫn đường.

Lục Lương Sinh hướng lão nhân chắp tay một cái, liền hướng đám người trong phủ gật đầu.

- Mong rằng mọi người thủ khẩu như bình, tuyệt đối không đem việc ngày hôm nay nói ra, ta còn muốn sống yên ổn.

Đám người hiểu ý hắn, cười lên ha hả, quản sự thúc giục mọi người phía dưới hỗ trợ thu thập nơi này.

Không lâu, Lục Lương Sinh cùng Tôn Nghênh Tiên ra Chu phủ, đi theo Yên Chi đi qua đêm khuya phố dài, bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới sư phụ còn ở trong phòng.

Quên đi, quên đi, lần này liền chính ta thử một chút..... Thực sự không được, trở lại thỉnh giáo.

Hắn nghĩ.

....

Chu phủ, đối lập bên trong đình huyên náo ồn ào.

Trắc viện.

Chó đen còn chưa vào ổ, đứng ở trong viện nhìn lại một phương hướng khác, nhcóc miệng chó sủa.

Gâu gâu gâu...

Gâu Gâu!.

Bên trong song cửa có đèn đuốc sáng trưng, trên bàn sách, con cóc đang nhắm mắt mở to mắt, xong đứng lên, trong bụng trắng bóng ùng ục ục vang lên một trận.

Đó là trước đó ăn cặn bã nhân chi biến thành pháp lực làm ra động tĩnh.

Chốc lát, nhảy xuống bàn đọc sách, lưỡi dài bá mở miệng, đem hồ lô trên đầu giường xoắn tới, đặt ở trong tay, đi ra cửa phòng chậm rãi đi đến phương hướng chó sủa.

Ánh trăng dựa theo hắn cái bóng kéo rất dài trên mặt đất.

- Hai tiểu yêu ngược lại cực kỳ cơ linh, hắc hắc.... Đáng tiếc đụng tới lão phu.

Gâu gâu...

Đại hắc cẩu kéo căng dây thừng lớn xông bên tường sủa loạn lên khi thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đi qua.

Gâu gâu gâu...

Ánh trăng kéo bóng đen trên mặt đất dừng dừng, Đạo Nhân Cóc hơi nghiêng người, giơ lên một đầu ngón tay.

- Xuỵt! Đừng kinh động các nàng.

Kết quả, đại hắc cẩu nghẹn ngào hai tiếng, kẹp chặt cái đuôi, chạy về ổ chó, ngẩng đầu lên ủy khuất nhìn con cóc vượt qua góc phòng, muốn gọi lại không dám gọi.

Soạt soạt soạt soạt...

Nhánh cây chập chờn, rậm rạp cành lá đảo qua mái hiên, Đạo Nhân cóc giơ tay khẽ vuốt tường gạch, nhìn lại cành cây lay động khe hở trong ánh trăng, đi chậm rãi.

- Lão phu, khi chưa hóa hình, thích một nữ tử nhân loại, thiện lương mà mỹ lệ, so sánh với đám người kia thật sự rất buồn nôn.

Hắn lầm bầm vừa đi vừa nói, đi qua góc tường, đi tới sau phòng.

- ... Hóa hình xong, phát hiện lại nghiện món ăn mất rồi, người cũng tốt, yêu cũng tốt chung quy cũng cần phải thưởng thức những món ngon mỹ vị.

- Gặp kiếp nan xong, tâm cảnh lão phu có rõ ràng cảm ngộ...

Đạo Nhân Cóc dừng lại một chút, hắn giơ tay lấy hồ lô sau lưng đặt xuống đất.

- .... Có thể, người chính là vạn vật chi linh, sinh mà thông minh, ăn lâu thành nghiện, liền biết lệ khí quấn thân..... nhờ công của ngươi mà lão phu mới thành ra như vậy.

Lừa già hanh cáp hanh cáp hót vang, vung lấy đuôi trọc xoay qua cổ, đáy mắt đục ngầu phản chiếu ra cả người con cóc bên kia thắp lên một tầng tử khí.

Trong không khí sau lưng ngưng tụ một mảnh sò màu tím.

Con mắt của Đạo Nhân Cóc nổi lên một tang màu đỏ, nhìn lại một đống cỏ khô bên cạnh lều lừa, vỗ mạnh vào mồm, nhổ ra một bãi nước bọt, tràn qua khóe miệng kéo thành một sợi tơ.

.-... Có thể ăn yêu, không còn cảm giác này quá lâu rồi, ba năm lẻ bảy tháng không có ăn mặn, thật có chút hoài niệm.

Hút trượt.

Liền hấp trở về, Đạo Nhân cóc đi đến đống cỏ khô, gánh chịu đôi màng.

- Hai con tiểu yêu như các ngươi mà dám giấu đầu lòi đuôi trươc mắt lão phu, thật quá buồn cười.

Đạo Nhân Cóc vung đại trượng lên.

- Đi ra cho ta!

Đống cỏ khô bị thổi bay đi lộ ra hai con tiểu Hồ Ly toàn thân đầy thương tích, phần đuôi màu đỏ một mảnh đẫm máu, nhìn thấy con cóc đầy thân yêu khí, run lẩy bẩy.

Trên thân Bạch Hồ cũng có thương thế, ngẩng mặt:

- Tiền bối...

- Hừ.

Đạo Nhân cóc đi qua, miệng nở ra nụ cười, lộ ra hàm răng nhỏ bé sắc nhọn, nước bọt nắm tia không ngừng trượt xuống, hấp trở về, nuốt một ngụm nước bọt.

- Giữa yêu với yêu không có tiền bối hay hậu bối chỉ có ăn và bị ăn. Để ta nhớ xem thịt hồ ly như thế nào, khi ăn phải có phương pháp thì thịt mới ngon, một cái hấp, một cái băm nát luột, chắc sẽ không còn mùi tanh, nhị vị cảm thấy lão phu an bài như vậy có thể hài lòng không?

Tiếng nuốt nước miếng vang rõ ràng, hai con cáo càng thêm run rẩy, Hồng Hồ bị gãy mất cái đuôi, pháp lực cơ hồ khó mà duy trì, chỉ còn lại Bạch Hồ Yêu còn có thể mở miệng.

- ... Tiền bối..... Tỷ muội ta... Tỷ muội..... Có thể đổi một mạng?

Nghe được câu này, khóe miệng Đạo Nhân cóc cong lên.

- Lão phu cũng không thèm thân thể hai ngươi.... Bất quá.

Nghe được hai chữ cuối cùng, trong lòng hồng bạch nhị yêu đều thấp thỏm, lông xù lỗ tai dựng lên, khẩn trương nhìn con cóc đối diện, hai nàng sẽ không vì thân hình nhỏ bé của đối phương mà coi thường, giữa yêu với nhau không phải cứ kích thươc nhỏ sẽ yếu.

- Bất quá cái gì...

Bạch Hồ có chút vội vàng xao động, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

Con mắt của Đạo Nhân cóc híp lại thành một đường thẳng, chậm rãi duỗi ra một ngón tay.

- Giao ra Yêu Đan, miễn cho khỏi chết.

Đồng thời, một đoàn Tử Yên như thảm trải rộng ra, dính vào tán toái cỏ khô, biến chúng thành tro tàn.

- Hít.....

Hồng Hồ sợ hãi phát ra kêu, giùng giằng muốn chạy trốn, một bên, Bạch Hồ còn có pháp lực đột nhiên mở ra mõm dài, cắn trên lưng muội muội.

Tiếng cáo thê lương vang lên, Hồng Hồ giãy dụa hướng bên kia con cóc lăn qua, Bạch Hồ thừa cơ ngự lên âm phong vọt tới tường viện, không dám dừng lại, cũng không quay đầu lại nhảy tới phố dài.