Đại Tùy Quốc Sư

Chương 96: Nhân gian này luôn có sự tình mỹ hảo



- Lão gia, đừng nói nữa, nữ tử đó là cái kia nha.....

Trương Động Minh bị phu nhân nhắc nhở lập tức tỉnh táo lại, vội vàng nghiêng ánh mắt, lôi kéo tay thê tử vội vàng đi tới phía Lục Lương Sinh.

- ... Lục công tử, nhi tử ta rốt cuộc thế nào? Có thể tốt hơn không?

Bỏ qua tiếng đàm thoại, Lục Lương Sinh đang tập trung suy nghĩ biện pháp, sự tình này là lần đầu tiên hắn gặp, ngoài mặt thì hắn không biểu hiện như không nhưng trong lòng đang cảm thấy sợ.

Luồng Nguyên Dương tán loạn như chuột, nhiều lần vọt thẳng đến vị trí trái tim, nhưng cũng may phản ứng kịp dùng biện pháp phong bế tạm thời bình ổn khí để tránh nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Lương Sinh có chút gấp, nhiệm vụ tối quan trọng bây giờ là tìm cách đem luồng khí Nguyên Dương này thoát ra ngoài Trương Liêm Thành qua đường mũi miệng.

- Lão Tôn, hiện tại dẹp chuyện của hai Yêu Hồ sang một bên đi, mau mau nghĩ biện pháp đem Nguyên Dương lấy ra.

Trương Động Minh gấp đến mức mặt mũi chảy đầy mồ hôi, gấp gáp nói.

- Đúng vậy, đúng vậy, đạo trưởng ngươi suy nghĩ một ít biện pháp đi.

- Lăn sang một bên, biện pháp cái rắm!.

Đạo Nhân nâng ống tay áo lau mồ hôi chảy trên mặt, tay còn lại thì quét đuổi lão già kia đi chỗ khác.

- Bây giờ lấy nó ra bằng cách nào, không lẽ dùng miệng hút ra!.

- Hả?.

Lục Lương Sinh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn về phía Đạo Nhân, sáu con ngươi của hắn cùng hai lão nhân nháy nháy mắt liếc nhìn, khóe miệng Tôn Nghênh Tiên giật một cái.

- Này này, các ngươi nhìn ta làm cái gì.

- Biện pháp ngươi đề xuất khá hay đấy, có thể thử một lần.

Đạo Nhân trừng to mắt, lắc đầu liên tục.

- Không bao giờ....

- Đúng là người từng trải, biện pháp này hay đấy, cứu người quan trọng, ta dùng pháp lực ngăn chặn, ngươi mau thực hiện đi!.

- Ngươi!!.

Tôn Nghênh Tiên tức muốn nổ phổi, nhìn gương mặt xanh như tàu lá, bờ môi khô nứt của Trương Liêm Thành.

- Cái con mẹ nhà nó, nụ hôn đầu của bản đạo nhân lại dùng cho một tên nam tử.

Hắn khẽ cắn môi, miệng từ từ cúi xuống, phu phụ Trương Động Minh quay đầu tranh thủ thời gian nâng lên tay áo rộng che kín mặt, Hồ Tinh cuối giường ngừng nức nở, nháy con mắt, nhìn hai đôi môi đang dần kết nối.

Đạo Nhân mặt trừng tròng mắt khẽ hấp, hai má lập tức hõm vào.

- Đừng buông ra, nó đang đến đấy.

Lục Lương Sinh thấp giọng căn dặn một câu, hai tay đầu ngón tay điểm liên tục trên cơ thể Trương Liêm Thành từ trên xuống dưới, trong nháy mắt trên mặt hắn xuất hiện một lớp mồ hôi, nhưng đầu ngón tay của hắn không dừng lại tiếp tục điểm từng huyệt đạo trên người Trương Liêm Thành.

- Người cùng Yêu lại đi làm loại chuyện đó, đồ không biết tiết chế.

Ánh mắt Thư Sinh thẳng tắp theo đừng chuyển động của ngón tay, không dám có một tia chủ quan, nếu không cái mạng của Trương Liêm Thành sẽ toang nhanh chóng, thúc giục pháp lực đem Nguyên Dương đẩy đến vị trí cổ họng.

Một bên khác, Tôn Nghênh Tiên bĩu môi dùng pháp lực làm đường dẫn dẫn luồng khí thoát ly ra ngoài, miệng mũi Trương Liêm Thành lúc này có từng đạo bạch khí xuất hiện, chúng xoắn xít nhau tạo thành một khối cầu lớn.

Lúc mồ hôi lăn qua gương mặt, Lục Lương Sinh vội vàng thu tay lại, bắt lấy cái túi vàng trên tay Đạo Nhân, đem toàn bộ lượng Nguyên Dương đang trôi nổi trên không trung chụp lấy, sau đó lập tức lấy chỉ đỏ nhanh chóng buộc lại.

- Phù...

Lúc này hắn mới dám thở ra một hơi, đem cái túi vứt sang cho Đạo Nhân.

- Tiếp đó!

Túi vải được quăng qua.

- Phi phi...

Đạo Nhân phun ra một đám nước bọt đưa tay bắt lấy cái túi vải, móc ra một tờ Hoàng Phù lẩm nhẩm niệm chú sau đó dán vào bên trên.

Sự tình sau khi giải quyết xong, Yên Chi đang quỳ gối cuối giường đột nhiên dập đầu bái tạ.

- Thiếp thân cảm tạ công tử, đạo trưởng thi ân cứu giúp.

Lục Lương Sinh lắc đầu.

- Sự tình vẫn chưa xong, thân thể của hắn hao tổn nghiêm trọng, muốn khỏi hẳn cũng rất khó.

Thình thịch hai tiếng, xong Trương Động Minh cùng thê tử bỗng nhiên quỳ xuống.

- Tôn đạo trưởng, Lục công tử, van cầu các ngươi mau cứu con ta, Trương gia ta chỉ có duy nhất hài tử này, nếu hắn không qua khỏi, sau này chỉ còn ta và mẫu thân hắn trơ trọi một mình, đến lúc về già chúng ta biết sống như thế nào.

Lục Lương Sinh vội vàng đem hai người bọn họ đỡ dậy, lại nhìn một chút Trương Liêm Thành đang hôn mê trên giường, không thân thích cũng chẳng quen biết thật không muốn hao tổn tu vi cứu Lục Thái Công như vậy, trong lòng cuối cùng hay là do dự, hắn cũng không muốn nhìn hai lão đầu này gặp cảnh người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh.

Thở dài.

- Ta sẽ cố gắng tận lực.

- Lão Lục, ngươi phải suy nghĩ kỹ

Tôn Nghênh Tiên vội vàng đưa tay bắt lấy cổ tay thư sinh, mở miệng thuyết phục

- Ngươi vừa tới Trúc Cơ, cảnh giới còn bất ổn, nếu làm như vậy sẽ bị phản phệ tu vi, trở lại Luyện Khí. Nói không chừng..... rất khó leo lên lại.

Nhị lão liếc mắt lo lắng nhìn sang.

Lục Lương Sinh nhìn thân ảnh đang hôn mê, bỗng nhiên cười cười.

- Ngươi tu hành không lẽ thấy chết không cứu sao?

Cuối giường, Yên Chi nhìn thư sinh, ngón tay xoắn lấy một góc ống tay áo, biểu lộ hơi có vẻ giãy dụa xoắn xuýt, ngay tại lúc Lục Lương Sinh đưa tay vuốt cái trán Trương Liêm Thành, nàng bỗng nhiên mở miệng.

- Lục công tử, chờ chờ.

Từ dưới đất đứng lên, bỗng nhiên hé miệng, một viên châu tỏa ra ánh sáng xanh bay ra, Chướng Nhãn Pháp trên thân cũng mất đi, trong chớp mắt tiêu tán, lộ ra dung mạo Hồ Ly hình người, hai lão giờ sợ hãi ai ai vài tiếng, trốn đến sau lưng Đạo Nhân.

- Lục công tử.

Lục Lương Sinh hoàn toàn chưa để ý tới, chỉ là nhìn viên Yêu Đan chậm rãi bay tới trên giường, đại khái là hiểu Hồ Yêu muốn làm gì.

Chốc lát, Yên Chi hướng thư sinh cùng Đạo Nhân hơi hơi khom người, mắt cáo lộ ra vẻ ôn nhu.

- Lục công tử cùng Liêm Thành vô thân vô cố, có thể làm đến mức này là Yên Chi cảm tạ rất nhiều, việc còn lại hãy để ta.

Nói xong, giơ cánh tay lên, mở to miệng hôn, Yêu Đan lơ lửng trước mặt bốn người xoay tròn, một tia màu xanh từ phía trên tách rời ra, từ từ, tiến vào lỗ mũi Trương Liêm Thành, có quang mang chợt lóe lên, gương mặt gầy gò, khí sắc dần dần có hồng nhuận, hô hấp cũng ổn định hơn.

Sau khi xong việc Yên Đan quay trở về, lần nữa tiến vào trong cơ thể Hồ Yêu, Yên Chi bỗng nhiên lay động hai lần, một cơn đau đớn nổi lên.

- Phốc --

Yên Chi phun ra một ngụm mau thân thể loạng choạng ngã ngược ra sau.

Lục Lương Sinh phản ứng cực nhanh, tay áo vung ra, đưa tay bắt lấy thân thể Yêu Hồ, đem thân ảnh ngã xuống kéo qua, nhị chỉ kết hợp, vội vàng điểm lên trán, ổn định thương thế đối phương.

Hai vợ chồng đứng ngoài chứng kiến tất cả, họ cũng biết Yêu Hồ cứu con trai mình, nhưng miệng cũng lo lăng quay sang hỏi Tôn Nghênh Tiên.

- Tiểu đạo trưởng, đây là Yêu Hồ đang làm gì vậy?

Ai than một tiếng, trên gương mặt xấu xí của Tôn Nghênh Tiên cũng biểu lộ nét động dung.

- Hồ Yêu đa tình, cũng có chuyên tình, nàng đang dùng tu vi của mình hi sinh nửa thọ mệnh để bù đắp cho sinh lực của con trai hai người..... Ai, đây cũng là lí do mà bản đạo đi đến địa phương nào cũng hạ thủ lưu tình với Hồ Yêu.

Lục Lương Sinh đem Yên Chi cùng Trương Liêm Thành đặt cùng một chỗ, tay áo rộng ở trên người nàng phất một cái, lập tức biến thành nử tử mỹ lệ, sau đó cùng Đạo Nhân hướng nhị lão cáo từ rời đi.

- Để nàng nghỉ ngơi thật tốt một đêm, sau này là đuổi là lưu, chính là chuyện của nhà các ngươi, cáo từ!.

Đạo Nhân cũng hướng lão nhân chắp lên tay, đi theo thư sinh ra cửa phòng, liền quay đầu vuốt vuốt cái cằm.

- Hồ Yêu này, bản đạo sau này cũng sẽ không thu, trừ phi nàng làm ác.

Lưu lại mọi tâm sự khó sử cho phu thê Trương Đông Minh, đèn đuốc vàng ấm chiếu sáng gian phòng, Trương Động Minh nhìn nhi từ và Yêu Hồ nằm trên giường.

Dùng sức đập vào đùi thật mạnh, vẻ mặt đau khổ thở dài.

- Ai, oan nghiệt...