Đại Úy Có Em Bé

Chương 36: Chọn cách trở thành lính cứu hỏa



Ba người chạy lại một chiếc cửa sổ lớn, cùng nhau mở toang cửa để làn khói đen kịt thoát ra được phần nào hay phần đó. Vì cổ họng và mắt đều đã cay xè nên không thể hét to, chỉ còn cách dùng đèn điện thoại và tiếng gọi yếu ớt để gây sự chú ý.

Bên dưới mặt đất tập trung rất nhiều người, đang chỉ đạo nhau tìm cách dập lửa. Đa số là những người vừa chạy thoát và dân cư xung quanh trung tâm thương mại. Khi thấy có động tĩnh phía cửa sổ, họ chỉ nhau hét lớn:

- Này! Trên đó còn người!

- Mau lấy thêm nước! Cứu hoả đi đến đâu rồi!?

- Chết tiệt! Đường lớn đang kẹt cứng! Xe cứu hoả không nhúch nhích được!

Người dân xung quanh vội vàng cùng nhau bê chiếc nệm lớn từ trong nhà ra, khuyến khích tất cả nhảy xuống. Nhưng đây là tầng 3, phải mất vài phút trấn an nhau thì Lục Tôn và hai vợ chồng mới có đủ dũng khí. Quan điểm hiện tại là thà gãy chân còn hơn chết cháy ở đây.

- Cháu nhảy trước đi. Cô chú sẽ cùng nhảy theo sau.

Vì tình hình cấp bách nên Lục Tôn không phản đối, anh cũng một mực tin rằng cả 3 sẽ an toàn rời khỏi đây. Cậu thiếu niên bước một chân lên bệ cửa sổ rồi nuốt nước bọt. Góc nhìn từ trên xuống thật kinh khủng, Lục Tôn có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, hoà vào âm thanh kêu gọi phía dưới.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu vừa thả lỏng cơ thể thì nghe rõ mồn một tông giọng hoảng hốt của người đàn ông ở sau lưng:

- Em! Em sao thế!? Tỉnh lại đi!

Lúc này Lục Tôn đã rơi xuống. Âm thanh đó cũng nhỏ dần rồi biến mất. Tuy đã có lớp nệm dày bên dưới nhưng cậu vẫn thấy cả cơ thể đau điếng. Lòng bàn tay phải vẫn còn rát vì bị bỏng.

Nhưng tất cả mọi người đợi, một phút, rồi hai phút. Không thấy đôi vợ chồng nhảy xuống. Cũng không biết đã có chuyện gì ở trên đó, chỉ có thể đoán rằng họ đã bị ngạt khói và ngất đi. Lục Tôn lần đầu biết được thế nào là lực bất tòng tâm. Chỉ có thể đau đớn, sốt ruột đứng nhìn mà không thể làm được gì.

Tiếng còi cứu hoả và cứu thương vang lên từ xa. Tất cả lập tức tránh đường.

Cuối cùng lực lượng chức năng cũng đến, nhưng đối với những người còn bị mắc kẹt trên đó, sự tiếp cận này thật sự là quá trễ rồi…

Trong khung cảnh hỗn loạn bên ngoài trung tâm thương mại, Lục Tôn nghe giọng của một cô bé đang khóc lóc nói với lính cứu hoả ở đằng xa:

- Bố cũng ở trong rồi! Hu hu! Mẹ cũng ở trong rồi!

- Cháu ngoan, cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Vũ Khánh Hạ ạ, 8 tuổi… hức…

- Được rồi Khánh Hạ ngoan. Bây giờ đứng gọn một bên. Chú sẽ vào tìm bố mẹ cho cháu.

Lục Tôn đang định chạy lại với cô bé thì bỗng có một bác sĩ mặc áo choàng trắng vỗ vai cậu:

- Cậu bé, cậu vừa thoát khỏi đám cháy đúng không? Hãy nhanh chóng lên xe về bệnh viện kiểm tra!

Vì lo lắng cho sự sống còn của hai cô chú đã đi cùng mình, Lục Tôn lắc đầu:

- Cháu không sao. Cháu ở đây đợi người quen, họ còn đang-

- Không được!

Bác sĩ cứng rắn cắt ngang.

- Nếu không nhanh chóng kiểm tra chấn thương, đặc biệt là kiểm tra phổi, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

Cậu thiếu niên lưỡng lự nhìn về phía cô bé đang mếu máo kia. Vị bác sĩ trấn an:

- Yên tâm. Cứu hộ đã xác định được vị trí các nạn nhân còn sót lại, sẽ cứu được họ thôi. Cậu mau đi đi.

Nói rồi bác sĩ chỉ về phía xe cứu thương. Có vài nạn nhân đã lên sẵn ngồi nhìn về phía Lục Tôn. Áp lực khi người khác chờ đợi khiến cậu phải “chậc” một tiếng rồi miễn cưỡng rời đi. Cả quãng đường đến bệnh viện, vết bỏng trên tay cứ nhức nhối không nguôi.

Sau khoảng thời gian dưỡng thương, Lục Tôn tìm kiếm mãi trong thành phố nhưng chẳng thấy cô bé nào có cái tên như vậy, cả gia đình họ cứ thế mà biến mất khỏi tầm hiểu biết của Lục Tôn. Chính vì thế, cậu chỉ dám kể với mọi người chuyện đôi vợ chồng. Cả Lục gia chẳng ai biết đến sự tồn tại của bé gái kia.

Nhiều năm sau, khi vô tình nhìn thấy Khánh Hạ trong một lần đi tuần tra, Lục Tôn đã cảm thấy vô cùng thân thuộc. Nghi ngờ cô là bé gái năm xưa, anh đã quan sát và điều tra về cô trong khoảng một thời gian dài để chắc chắn hơn.

Sau khi biết thêm chuyện hai vợ chồng kia đã mất ngay trong vụ cháy đó, Lục Tôn vô cùng đau lòng. Anh ngay lập tức đi đến quán lẩu để xác nhận tên, tuổi của Vũ Khánh Hạ.

- Trong lúc điều tra về cuộc sống hiện tại của em, dần dần, anh phát hiện bản thân luôn nhớ về em, luôn muốn ôm ấp, chở che cho em…

Lục Tôn nói xong thì xấu hổ nhìn đi hướng khác. Được nghe chính miệng anh kể ra thì Khánh Hạ không còn khúc mắc gì nữa. Thậm chí còn nể phục chồng mình.

Thông thường, khi trả qua một kí ức kinh khủng như thế, người ta phải ám ảnh, phải sợ lửa mới đúng. Nhưng Lục Tôn lại chọn cách trở thành lính cứu hỏa, có lẽ vì còn dằn vặt với sự bất lực năm xưa, đã trơ mắt đứng nhìn họ trong đám lửa. Hoặc có lẽ anh không muốn bất kì ai phải rơi vào hoàn cảnh tương tự. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Lục gia có cả tập đoàn lớn nhưng anh lại không tham gia rồi.

Khánh Hạ mỉm cười, vươn người hôn nhẹ lên môi của Lục Tôn thay cho lời cảm ơn và xin lỗi. Hai mắt anh tròn xoe bất ngờ làm cô phì cười:

- Vợ chồng hôn nhau là bình thường mà sao anh ngạc nhiên thế?

Lục Tôn biết mình bị trêu nên hùa theo:

- Vậy thêm cái nữa đi!

- Anh được voi đòi tiên?

- Ây da! Bảo bối! Chiều đứa trẻ đang bị thương này đi mà!