Đại Vương Tha Mạng

Chương 1: Miếu Hội



Editor: Trạch Nữ Lười Biếng.

Tháng 2, ráng chiều ngày mùa đông từ phía tây hướng toàn bộ thế giới lan tràn, màu đỏ yên tĩnh phủ xuống giống như là một tầng tranh Sơn Dầu, ánh lên một màu sắc khác lạ trên thân người qua đường.

Người qua lại trên đường đều là vẻ mặt tươi cười.

Hôm nay là ngày mồng ba tết, chính là thời điểm tốt để đi chơi miếu hội, Lạc Thành là một thành nhỏ, nhưng có tới tận sáu bảy chỗ tổ chức hội chùa.

"Lữ Thụ, em muốn ăn kẹo hồ lô, cái loại mà có kẹp hạch đào bên trong ý" một cô bé lôi kéo ống tay áo thiếu niên bên cạnh, tay nhỏ đã chỉ vào xe hồ lô ở ven đường, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh còn có thể nhìn thấy kẹo bên trong óng lên ánh sáng long lanh.

Cô bé còn rất nhỏ, đại khái dáng vẻ cũng chỉ khoảng mười tuổi, mặc áo lông sạch sẽ không nhuốm bụi trần.

Thiếu niên mười bảy tuổi tên Lữ Thụ nhìn về phía xe bán kẹo hồ lô mà đau cả trứng, sau đó nuốt nước miếng một nói với tiểu cô nương: "Lữ Tiểu Ngư!Thời điểm chúng ta mua áo lông cho em đã nói, muốn mua cái áo lông này, về sau liền phải bớt ăn bớt mặc, nếu không sẽ không đủ học phí học kỳ sau để anh vào cấp ba!"

"Lữ Thụ anh thay đổi rồi!" Lữ Tiểu Ngư bình tĩnh nói.

Lữ Thụ phút chốc đen xì mặt: "Em học cái này của ai, ít xem mấy phim truyền hình tình cảm sến sẩm đi có được hay không!"

Sau đó hắn lại tính toán một chút, vẫn là thở dài hướng về phía chủ quầy mứt quả: "Ông chủ, loại kẹp hạch đào bao nhiêu tiền ạ."

"5 tệ, mua cho em gái nhỏ một chuỗi đi, " chủ quầy cười ha hả nói, hắn đã sớm nhìn ra một lớn một nhỏ này là người nào muốn ăn kẹo rồi.

5 tệ... Thật mẹ nó quý, Lữ Thụ từ trong túi quần móc ra một tờ tiền 10 tệ nhăn nhúm đưa cho ông chủ, ông chủ cũng lấy 5 tệ tiền thừa trả lại cho hắn.

Kẹo hồ lô đã tới tay, một chuỗi kẹo hồ lô ngào đường có 7 viên kẹp lấy nhân hạnh đào bên trong, thời điểm Lữ Thụ đưa cho Lữ Tiểu Ngư, Lữ Tiểu Ngư liền nói: “Em ăn 5 viên, phần cho anh 2 viên!"

Lữ Thụ vui vẻ, sờ sờ đầu Lữ Tiểu Ngư: "Lưu một viên là được."

Mấy cô bé ở tuổi này,vóc dáng cũng chỉ cao tới ngang eo Lữ Thụ, Lữ Thụ khẽ vươn tay vừa vặn có thể chạm vào đầu của cô bé.

"Tốt, " Lữ Tiểu Ngư cũng không khách khí, hai má trắng noãn, môi hồng chúm chím, làm cô bé ở trong ngày mùa đông càng giống như một con búp bê.

Lúc này bên cạnh có mấy thanh niên đi qua, còn rất vui vẻ phấn khích thảo luận chuyện mới lạ: "Các cậu có nhìn thấy tin tức trên mạng ngày hôm qua hay không, nói là có người nhìn thấy một ông lão trước khi chết hồn phách bay ra, kết quả cái tin tức này chỉ đăng lên được một lúc liền bị xóa."

Lữ Thụ vừa nhìn Lữ Tiểu Ngư phồng miệng gặm hồ lô, vừa thầm nghĩ, gần đây các tin tức về các sự kiện linh dị ngày càng nhiều, hồi trước thì có đứa trẻ trong tay tỏa ra ánh sáng màu lam, rồi thì đại hán tay không cầm lên vật nặng 2000 cân.

Cũng không biết là thật hay giả, những người này theo tin tức bị xóa bỏ, cũng đều mai danh ẩn tích cả.

Còn có một số video, tỉ như người nào đó đi tới chỗ nào, nơi nào đèn đường liền sẽ chợt sáng chợt tắt, nhìn đến là dọa người.

Còn có một cái video bác gái bỗng nhiên liền biến mất trong khoảng không. Còn có một cái là người chứng kiến quay lại video, nói là ở đạo quán thấy có người ở đỉnh núi phun ra nuốt vào mây mù. Nhưng tương đối giống nhau là, những video này cuối cùng đều biến mất.

Lữ Thụ nhìn sắc trời một chút, hắn luôn cảm thấy giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra, lại không biết là cái gì.

Trên đời thật sự có những chuyện thần kỳ như vậy sao? Nhưng không đến nỗi mình sống được 17 năm, những vật này mới chậm rãi xuất hiện đi? Rốt cuộc chuyện này là thế nào.

Luôn cảm giác cuộc sống giống như muốn chạy lệch khỏi quỹ đạo vốn có!

"Chúng ta đi xem tạp kỹ thôi" Lữ Thụ từ trong túi quần móc ra vé vào cửa nhìn thoáng qua: "Còn có 20 phút đồng hồ, nói là năm nay Miếu Hội mời tới đoàn xiếc, có cả biểu diễn về ngọn lửa."

Lúc này Lữ Tiểu Ngư đã đã ăn xong 6 viên kẹo hồ lô, rất hài lòng đem viên kẹo cuối cùng còn lại phía dưới đưa cho Lữ Thụ: "Ăn ngon!"

"Đồ tham ăn " Lữ Thụ thầm nói.

...

Màn biểu diễn tạp kỹ năm nay quả thật có chút đặc biệt, nhìn rất có cảm giác ma thuật huyền bí. Ban tổ chức của miếu hội dựng một sân khấu lớn, phía dưới người đông nghìn nghịt, Lữ Thụ lúc này mới cảm giác có một chút hương vị năm mới.

Màn biểu diễn này ban đầu không có nhiều ý nghĩa, cùng chỉ là nâng một khối trụ lớn và chơi phi dao các loại.

Tuy nhiên, đến tiết mục cuối cùng thì lại có chút khác biệt, một chàng trai trẻ lên sân khấu biểu diễn, toàn thân bỗng bùng cháy lên một ngọn lửa rực rỡ.

Lữ Thụ lúc đấy liền kinh ngạc, trời ạ, biểu diễn như thế này thật sự là không vấn đề gì sao? Vậy mà không chết người?

“Lữ Thụ Lữ Thụ, để em cỡi lên cổ anh xem.” Lộ Tiểu Thiền hét lên.

Lữ Thụ bất lực: “Anh nhấc không nổi em đâu.”

Lữ Thụ trông hơi gầy, sắc mặt tái nhợt dị thường, không phải vì mới ốm dậy mà là do cơ thể anh từ nhỏ đã suy yếu, anh cũng lén mua Lục Vị Địa Hoàng Hoàn ăn thử rồi, nhưng kết quả thật vất vả mới nhịn đau quết tâm mua thuốc bồi bổ nhưng cũng chẳng tác dụng gì rõ ràng cả.

Vẫn cứ yếu nhược...

Ít nhất điều này có thể coi như chứng minh sự thiếu hụt của hắn không phải do thận, có thể coi như một loại an ủi... Lữ Thụ chỉ có thể tự an ủi mình như thế này.

Lữ Thụ dẫn Lữ Tiểu Ngư chen về phía trước, đứng gần có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lúc này ở sân khấu, ngọn lửa trên thân người biểu diễn trong nháy mắt biến mất, giống như có thể tùy ý điều khiển.

Đó là lý do tại sao Lữ Thụ cảm thấy rằng giá vé hội đền năm nay là 20 nhân dân tệ chắc chắn rất xứng đáng, vừa có thể xem tạp kỹ lại được nhìn ảo thuật!

Người trên đài một lúc thì phát ra ngọn lửa, một lúc thì làm ngọn lửa biến mất, ngọn lửa màu đỏ còn có xen lẫn một chút màu xanh lam, rất là lộng lẫy.

Cuối cùng, ngọn lửa bay ra khỏi tay người đàn ông, giống như sao chổi bay về phía khán giả, khoảng khắc sắp chạm tới thì toàn bộ lại tiêu biến, tan đi trong hư không.

Tất cả khán giả vỗ tay khen hay, người biểu diễn cúi chào xong liền rời khỏi sân khấu.

Chỉ có một người là vẫn luôn trầm mặc, vừa rồi ngọn lửa rực rỡ kia cách Lữ Thụ gần nhất, lúc cầu lửa đến gần,hắn đột nhiên cảm thấy trái tim run rẩy, cái loại cảm giác này... Tựa là cửu biệt trùng phùng...

Chuyện gì đang xảy ra, Lữ Thụ có chút khó hiểu, cảm giác này chân thật khiến hắn không thể nghi ngờ.

“Lữ Thụ Lữ Thụ, em muốn học cái này, anh dẫn em tới tìm hắn học tạp kỹ đi!” Lữ Tiểu Ngư lôi kéo Lữ Thụ chạy về phía hậu trường.

“Em một cô bé đòi học tạp kỹ làm gì, đây là tuyệt chiêu độc quyền của người ta, có thể dạy cho em mới lạ đó,với lại chúng ta cũng chẳng có tiền đóng học phí cho em đâu!” Lữ Thụ bất đắc dĩ nói, nhưng hắn thật ra hắn cũng muốn gặp người biểu diễn kia, muốn người ta biểu diễn lại một lần để xem xem là hắn vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, khi vừa đi theo Lữ Tiểu Ngư bước vào hậu trường, tình cờ nhìn thấy bốn năm người mặc áo bào đen giơ tay bắn bắn ra gì đó, liền nhìn thấy một thứ nhỏ như kim châm cắm vào cổ của người biểu diễn ngọn lửa. Chưa tới hai giay sau người kia đã ngã xuống bất tỉnh trên mặt đất.

Trong nhóm người tạp kỹ không một ai dám lên tiếng, thật sự là do đám người này tỏa ra khí chất lạnh lùng thấu xương, thân ảnh dưới lớp áo bào đen dường như mang tới một lực lượng áp bách vô cùng to lớn.

Lục Thược sững sờ, chuyện gì xảy ra vậy?! Hình như có gì đó không đúng!

Nhưng Lữ Tiểu Ngư không quan tâm lắm: “Các ngươi tại sao lại đánh ngất xỉu hắn!”

Đối với Lữ Thụ và những người khác mà nói, mẹ nó người bình thường khi đụng phải tình huống quý dị này không bị dọa tiểu ra quần là tốt lắm rồi, nhưng quỷ ham ăn Lữ Tiểu Ngư này lại cứng đầu vừa nhìn thấy người mình muốn bái sư học nghệ ngã ngửa trên mặt đất, ngay lập tức liền không vui.

Mặt Lữ Thụ tái mét, muốn kéo Lữ Tiểu Ngư xoay người bỏ chạy ngay tại chỗ, nhưng một người mặc áo bào đen bình tĩnh nói: “Hội chợ này không có giấy phép xin phép diễn lửa, hắn vi phạm quy định về an toàn phòng cháy chữa cháy nên phải đưa về để điều tra ”.

Có quỷ mới tin các người! Lữ Thụ căn bản không tin lý do thoái thác của bọn họ, cho dù có vi phạm quy định về an toàn phòng cháy chữa cháy thì cũng nên là tìm người tổ chức hội chợ mới đúng chứ?

Có tổ chức kiếm tra phòng cháy nào lại đi sử dụng một thứ giống như kim tiêm gây mê để làm người ta bất tỉnh chứ?

Tuyệt đối có vấn đề! Có một vấn đề lớn!

Hết chương 1.