Đám Cưới Ma 2: Quỷ Tân Nương

Chương 17: Bị điều khiển



Ánh nắng mặt trời ở bên ngoài chiếu xuyên qua song cửa, rọi thẳng vào mặt của tôi.

Tôi nheo nheo đôi mắt, chậm rãi thức dậy, cảm thấy buổi tối ngủ không ngon, cứ trằn trọc suốt một đêm, có lẽ là vì vụ việc đã xảy ra vào ngày hôm qua.

Con Yến thấy tôi thức giấc, liền mang tới nước ấm và khăn sạch đã chuẩn bị từ trước, để cho tôi rửa mặt súc miệng. Tiếp đó cô ta giúp tôi thay một bộ đồ tang màu trắng nhạt khá đơn giản. Cuối cùng lại lấy một tấm vải mỏng được may hình nón trùm tang lễ đội vào đầu của tôi.

"Mợ hai".

Giọng của con Yến trầm hẳn đi, phảng phất chút chua xót và thê lương "Sức khỏe của mợ cũng đã khá hơn rồi, bà chủ biểu con đưa mợ ra bên ngoài".

"Má chồng mợ sao lại gấp gáp vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con hãy nói tường tận cho mợ nghe coi".

Miệng của tôi lại đột nhiên bị ai đó điều khiển, tự động lên tiếng hỏi.

Con Yến nghe vậy, chợt thở dài một cái, trả lời "Hồi mới nãy trong tang lễ, có người trong dòng họ tới, bọn họ không nhìn thấy mợ đâu, cho nên đã trách móc bà chủ dạy dỗ không nghiêm, chồng chết mà vợ lại chẳng có mặt, thành thử ra bà chủ mới làm vậy".

Lời vừa dứt, tôi cơ bản cũng đã hiểu được tình huống hiện tại, coi bộ đây là vấn đề liên quan tới họ hàng và mẹ chồng nàng dâu, chỉ là tôi có chút bất an, giờ linh lực của tôi chưa hoàn toàn hồi phục, lỡ như xảy ra chuyện gì, chắc chắn trở tay không kịp.

"Thôi được rồi, mợ thấy ăn diện cũng đã ổn, giờ mợ sẽ ra bên ngoài ngay, tránh để má chồng phải khó xử vì mợ".

Kẻ điều khiển lại một lần nữa bắt tôi nói.

Con Yến khẽ gật đầu, sau đó dìu tôi bước ra khỏi phòng.

Cảnh vật ở nơi này cơ bản có nét tương đồng với nhà họ Lý, điểm khác duy nhất chính là nơi này có rất ít âm khí và oán khí.

"Con Yến nè".

Đang di chuyển, bất chợt tôi lần nữa lại bị ai đó điều khiển, từ tốn lên tiếng "Từ khi mợ ngất xỉu tới giờ, trong nhà đã xảy ra chuyện gì rồi, phải thành thực trả lời".

Con Yến nghe câu nói có phần ham dọa của tôi, liền vội vội vàng vàng đáp "Dạ thưa, cậu chủ đã được đưa vào hòm, đinh cũng đã được đóng lại rồi, sư thầy vẫn còn đọc kinh siêu độ, mọi người trong nhà ai cũng buồn bã, ông chủ ít nói hẳn, suốt ngày cứ trầm ngâm, còn bà chủ thì bỏ bữa, ăn uống không nhiều, khóc cũng cạn nước mắt".

Tôi ầm ừ như thể đã hiểu, nhưng thật kỳ lạ, trong lòng của tôi man mác nổi chua xót nói không thành lời, khóe mắt vô thức rơi lệ, tôi đưa tay lên lau ngay, nhận thấy bản thân mình vô cùng khác thường, mọi khi không hề có loại cảm xúc như vầy.

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lờ mờ đoán ra được, lẽ nào trong cơ thể của tôi hiện giờ có một ai đó đang ẩn náu, người kia rất có thể chính là mợ hai trong lời của con Yến. Chỉ là làm sao có thể chứ?

Trong lúc đầu óc của tôi miên man, thì phía trước đột nhiên truyền tới tiếng nói, tôi đưa mắt nhìn, liền trông thấy có nhiều người đang đứng, một trong số họ đang mặc đồ tang giống như tôi.

Khoảnh khắc tôi chậm rãi tiến tới gần chỗ bọn họ, toàn thân của tôi bất động một thoáng, sau đó giống hệt như có người đã nhập vào cơ thể của tôi, mà tôi không tài nào trục xuất người kia ra được.

Mọi hành động của tôi lúc này đều đã hoàn toàn nằm ngoài sự kiểm soát, không cách nào không chế được.

Bàn chân vẫn tiếp tục bước về phía nhà lớn, ánh mắt vô tình lướt qua hết thảy những người ở đây. Trong dáng vẻ của bọn họ có cái đó khác lạ, không giống người bình thường.

Bà Lý vừa nhìn thấy tôi, đã ngay lập tức đi tới, thấp giọng dặn dò "Minh Ngọc, con chào người lớn trong dòng họ bà con, rồi mới ngồi trước linh cữu của chồng con".

Tôi gật đầu, tiếp đó lẳng lặng làm theo lời của bà ta, lần lượt chào người này tới người khác theo đúng tục lễ xưa vùng đất Nam Kỳ Lục Tỉnh.

Đợi cho tôi ngồi xuống trước linh cữu, con Yến liền mang thau đồng và tiền vàng mã tới đưa cho tôi.

"Mợ dùng mớ này đốt cho cậu trước, khi nào hết con sẽ lấy thêm".

Con Yến thì thào với tôi, âm thanh vừa trầm vừa nhỏ, nói xong cô ta cũng lủi thủi lùi về phía sau.

Tôi cũng chẳng quan tâm nhiều, trực tiếp lấy một tờ tiền vàng mã mồi lửa, rồi bỏ vào thau đồng, cẩn thận đốt cho hết.

Chỉ là còn chưa đốt được bao nhiêu, thì tôi chợt trông thấy giữa ngọn lửa có ký tự rất lạ, đầu tôi liền "đinh" một lên tiếng, như thể cảnh báo sắp có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra.

"Đây, đây là... ".

Tôi lắp ba lắp bắp nói không thành, bởi vì thứ đang hiện lên rõ ràng trước mắt.

Ký tự trong ngọn lửa đối diện tôi liên tục thay đổi hình dáng, các nét vẽ thay nhau xuất hiện, giống hệt như có ai đó đang thi triển họa bùa chú vậy.

Vừa mới nghĩ tới đây thôi, thì chiếc lư hương ở trên bàn thờ trước linh cữu bất ngờ bùng cháy lên.

Con Yến vội vàng chạy tới chỗ tôi, gấp gáp hỏi "Mợ hai, mợ có làm sao không? Có bị lửa làm phỏng người không ạ?"