Dâm Dục Thành Bảo

Chương 10



Vùi mình vào trong chăn bông ấm áp, trầm lắng mà thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ lại còn mơ màng mà nghĩ tới: không phải làm việc… thật tốt quá…(kỳ thật đây là tiếng lòng của tác giả =.=” và hiện tại cũng là tâm trạng của Băng Tiêu)

Không biết qua bao lâu, dường như có một luồng ánh mắt xuyên vào mộng cảnh, đâm thẳng vào trái tim ta.

Không thèm để ý, ta tiếp tục ngủ! Xoay người một cái, ta bướng bỉnh trầm luân vào mộng đẹp, nhưng ánh mắt kia vẫn không buông tha cho ta, vững vàng nhìn thẳng vào linh hồn ta như muốn xuyên thủng.

Ta uể oải duỗi lưng một cái, xoa xoa hai tròng mắt, ta quyết định hăng hái chống cự cái tên không có lễ độ kia.

“Ngươi đã ngủ một ngày một đêm rồi, nếu không tỉnh lại ta sẽ gọi thầy thuốc đấy…” Một giọng nói dễ nghe vang lên.

Ta chớp chớp mắt, phải một lúc sau ta mới thích ứng được ánh sáng chói loà, nhìn rõ được người đối diện.

Một bộ comple màu trắng bao lấy thân thể khoẻ đẹp của hắn, khuôn mặt dù không phải vô cùng tuấn mỹ nhưng cũng tạm coi là sắc xảo hơn người, nhưng thứ thu hút sự chú ý của ta nhất chính là đôi mắt sâu màu xám nhạt, như tạo cho người khác một áp lực vô hình.

Hắn tên là Grace Van Shaw, quản lý tất cả mọi thứ của gia tộc Mạt Lạp Ba Tư tại Châu Mỹ, lòng dạ độc ác, lãnh khốc quyết đoán, là cánh tay phải trọng yếu của lão gia… Lần này, không ngờ lão gia gọi hắn trở về, xem ra thật sự có chuyện trọng đại đây.

“Nhìn đủ chưa?” Grace Van Shaw nhàm chán nhíu mày, từ trên ghế đứng dậy thong thả đi tới bên giường, “Chắc ta không cần phải tự giới thiệu, ta nghĩ…. ngươi biết ta…”

Ta nhún nhún vai, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Tiện tay cầm lấy áo ngủ ở bên cạnh khoác lên người.

Chỉ là đơn thuần không muốn đối phương nhìn thấy dấu vết ái dục trên người mình, lần đầu tiên ta mất tự nhiên mà che dấu. Không biết từ lúc nào, ta lại muốn thủ trinh vì Seaman Mei… Ta không khỏi cười khổ trong lòng, nhưng khoé miệng lại thản nhiên mà lộ ra nụ cười đắc ý.

Nghe thấy một tiếng thở dài xé gió, ta mới từ trong tưởng tượng mà tỉnh táo trở lại. Ngẩng đầu hướng về phía âm thanh vừa phát ra, chỉ thấy Grace Van Shaw nhanh chóng che giấu kinh ngạc, vội xoay lưng về phía ta, một lúc lâu sau mới quay lại.

“Ta biết Edmond tại sao đột nhiên lại bố trí một nô lệ ở chỗ này rồi…. ngươi có chút giống hắn….” Grace Van Shaw tiến bước lại gần ta “Nhưng là, chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng vọng tưởng có thể thương tổn hắn!”

Ta cúi đầu không nói, bởi vì lúc này dù nói gì, làm gì cũng đều là vô ích… vậy thì cần gì đây? Ta cười lạnh, vận mệnh của ta sớm đã không có cách nào thay đổi.

Nghĩ tới đây, ta bắt đầu do dự… Có phải ta nên biểu hiện nịnh nọt một chút không? Trước kia, vì tự bảo vệ mình, ta sẽ không chút do dự lấy lòng bất cứ ai để có thể sinh tồn hoặc sống tốt hơn…. Nhưng bây giờ, tại sao bản năng đó lại biến mất? Từ lúc nào…

“Đừng tưởng rằng ngây người thì ta không biết ngươi nghĩ gì…” Grace Van Shaw lạnh lùng nói, “Mau đứng lên, ta muốn lục soát…”

Không có bất cứ lý do gì, một đám người hùng hổ xông vào phòng ta, bắt đầu lục tung mọi thứ, căn phòng sạch sẽ trong nháy mắt trở nên hỗn độn bừa bãi đến mức không ngờ.

Lý do? Đối với nô lệ, bất cứ hành vi gì của chủ nhân cũng không cần lý do…

Ta miễn cưỡng đứng dậy…. Ngủ một giấc khiến thân thể ta khôi phục được rất nhiều, mặc dù hạ thể vẫn còn chút đau đớn tê dại, nhưng cũng có thể xuống giường đi lại được. Tránh ra để bọn họ lục soát, ta nhàm chán nhìn bọn họ lục tung mọi thứ, thỉnh thoảng lại ngáp một cái thật dài…

Ta lững thững đi lung tung quanh phòng, Grace Van Shaw vẫn nghiêm túc trừng mắt nhìn ta, tầm mắt chưa từng rời đi dù chỉ là một khoảnh khắc.

“Vị đại nhân này… Ta có thể ra ngoài đi lại một chút không?” Thật không thích bị nhìn như vậy, ta lắc lư đi tới bên Grace Van Shaw miễn cưỡng hỏi.

“Có thể…” Vẻ mặt không chút thay đổi, Grace Van Shaw nói: “Tốt nhất ngươi đừng giở trò gì…”

Nghe hắn cảnh cáo, ta suýt nữa không nhịn được mà cười ha ha… Một tên nô lệ nho nhỏ như ta, có tài đức gì mà làm cho đại nhân Grace Van Shaw, một người nắm trong tay điều khiển kinh tế hắc đạo của cả Châu Mỹ coi trọng như thế?

Cách phòng ngủ của ta khoảng mấy trăm thước là một vườn hoa nhỏ xinh đẹp, trong thời gian dưỡng thương, ta thường xuyên tới đó phơi nắng, đương nhiên, là lúc ta có thể xuống giường…

Ta đi dạo quanh vườn, nhìn cây cối rậm rạp che lấp thân hình ta, vươn hai tay cảm nhận không khí mang theo mùi hương thơm mát của cây cỏ.

Bỗng dưng ta lập tức kinh ngạc mở to hai mắt… một mái tóc màu vàng xuất hiện ở ngoài vườn qua…

Lần nay không phải ảo giác, lòng ta vô cùng rõ ràng… Bất giác ta cắn chặt đôi môi, tâm lý có chút đau đớn… Tại sao? Tại sao các ngươi lại muốn bức ta đến mức này?

Lao ra khỏi khu vườn, ta như phát điên chạy về phía toà nhà chính. Lần trước ta không có năng lực cứu hắn, lần này ta quyết không thể lại để hắn lâm vào nguy hiểm, cho dù chết, ta cũng không thể để hắn chịu một chút thương tổn nào.

Đi tới căn phòng giam dưới đất, đây là nơi chuyên dùng để giam giữ các tính nô, ta quen thuộc mà chạy xuống phòng của các xá giam, đẩy cửa đi vào trong…

Hình ảnh dâm tà hồi lâu không thấy lại một lần nữa tái hiện trước mắt ta. Hai tính nô xinh đẹp đang bị mấy tên xá giam cùng thị phó cưỡng bức một cách thô bạo.

Con người trong tiềm thức luôn luôn nhớ lại những nỗi thống khổ quen thuộc của mình, mà vết thương lần nữa lại hiện ra trước mắt lại càng thêm đáng sợ. Seaman Mei đang ở một bên lạnh lùng quan sát, nhìn thấy ta xuất hiện, hắn vô cùng kinh ngạc…

“Sao ngươi lại tới đây?… Lại còn đi chân đất?” Hắn vội vàng ôm ta vào lòng, bàn tay thô to đem đầu ta đặt vào ngực hắn, không để ta nhìn thấy những hình ảnh khiến kẻ khác buồn nôn, cũng để ngăn cản ánh mắt tục tĩu đang nhìn chằm chằm vào ta.

“Mei…. Để chúng ta nếm thử tiểu tình nhân của ngươi đi… Nghe nói lão gia cũng khen không dứt miệng đấy…” Mặc kệ những tiếng thô tục từ đằng sau vang lên, Seaman Mei đã ôm ta ra khỏi phòng giam, tiến thẳng vào phòng ngủ của hắn.

Ngồi trên giường, Seaman Mei vẫn ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng trấn an mà vỗ vỗ đôi vai không ngừng run rẩy.

“Đấy là hai nô lệ phạm lỗi… Bọn họ đáng bị trừng phạt, đây là quy củ…” Seaman Mei nhẹ giọng giải thích bên tai ta, sau đó lòng đầy hớn hở vui mừng nói: “Nhìn phòng mới của ta xem…. ngươi thích không?”

Trước khi ta phục hồi lại tinh thần, bàn tay của Seaman Mei đã chui vào trong cọ xát vào giữa hai chân khiến ta không kiềm chế được mà run rẩy.

“Bảo bối… Ngươi bắt đầu có cảm giác rồi?” Seaman Mei kinh hỉ nhìn ta, ngón tay càng được voi đòi tiên mà bắt đầu tiến vào huyệt khẩu.

“Không được…” Ta hoảng hốt khôi phục lại tinh thần, xoay người muốn rời khỏi vòng tay của Seaman Mei, nhưng lại bị hắn gắt gao ôm chặt vào ngực.

“Hôm nay ta có việc tìm ngươi…”

“Ta biết… Ngươi nghĩ tới ta đúng không?”

Seaman Mei tham lam mà liếm cổ ta, đồng thời ngón tay cũng bắt đầu đẩy sâu vào trong hậu huyệt.

“Không phải… Ngươi… ư…. nghe ta nói đã… đau… nhẹ chút…” Ta giãy dụa muốn tránh ra “Ta muốn ngươi sắp xếp cho ta vào danh sách tính nô trong cuộc thi săn bắn.”