[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 63



Tạ Lệ lái xe đưa Thường Tiểu Gia trở về nhà.

Thường Tiểu Gia ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trước ngực áo bị ướt một mảnh chưa có khô, trong buồng xe có thể nghe mùi sữa thơm ngọt ngào.

Mặt Thường Tiểu Gia không thay đổi nhìn chằm chằm phía trước.

Tạ Lệ lái xe không nhịn được nhìn cậu, sau đó hỏi: “Hồi nãy em nói muốn mang Nguyễn Thu Viện đi?” Đương nhiên anh không cho là Thường Tiểu Gia thật sự thích Nguyễn Thu Viện, anh biết Thường Tiểu Gia muốn trả thù mình.

Thường Tiểu Gia không trả lời, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng rất lâu. Đến khi Tạ Lệ cho là cậu sẽ không trả lời, cậu mới chậm rãi mở miệng nói: “Anh cho rằng Nguyễn Thu Viện chết trong tay tôi sẽ thảm hơn hay chết trong tay Diệp Thiếu Ân thảm hơn?”

Tạ Lệ giảm bớt tốc độ xe. Đột nhiên anh nhớ Hà Xuyên Vân, anh muốn biết giữa Hà Xuyên Vân và Diệp Thiếu Ân có mâu thuẫn gì. Trực giác cho anh biết, Thường Tiểu Gia biết chuyện này.

Vì vậy Tạ Lệ làm như vô tình hỏi: “Diệp Thiếu Ân đến tột cùng là hạng người gì?”

Thường Tiểu Gia nói: “Tôi đã nói rồi, cặn bã.”

Tạ Lệ hỏi: “Có phải hắn đã hại qua người nào?” Coi như Thường Tiểu Gia không nói, Tạ Lệ cũng sẽ cho người đi điều tra giữa Diệp Thiếu Ân và Hà Xuyên Vân có mâu thuẫn gì.

Thường Tiểu Gia liếc anh: “Anh lo lắng cho Nguyễn Thu Viện?”

Tạ Lệ không trả lời.

Đột nhiên Thường Tiểu Gia ác liệt nở nụ cười: “Tôi cho anh biết, hắn sẽ đánh cô ấy, cưỡng dâm cô ấy, ngược đãi cô ấy, cô ấy càng phản kháng hắn lại càng hưng phấn. Hắn còn rất thích đánh cược, đua xe, cá độ bóng đá, đánh bài, cái gì cũng thích, thắng hắn sẽ thật vui vẻ, thua hắn chỉ biết uống rượu. Sau đó… có một ngày hắn uống nhiều rượu, sẽ đánh chết cô ấy, sẽ tìm người ném xuống biển hoặc chôn trong núi, cho anh vĩnh viễn không tìm được.”

Lông trên tay Tạ Lệ dựng đứng, lúc này anh nghĩ đến không phải Nguyễn Thu Viện, mà là Trần Hải Mạn, cho đến bây giờ không biết chết trong tay ai.

Nhưng Thường Tiểu Gia vẫn tiếp tục nói: “Em gái Hà Xuyên Vân cũng mất tích như thế.”

Tạ Lệ nắm vô-lăng chặt hơn.

Sau đó Thường Tiểu Gia vui vẻ lộ ra nụ cười đơn thuần: “Anh xem, có một ngày đột nhiên Nguyễn Thu Viện cũng không tìm được, anh có thể cho người đi xuống biển vớt xác hoặc vào trong núi đào mộ, hoặc đơn giản hơn, cho người theo dõi bên ngoài biệt thự của Diệp Thiếu Ân, nhìn thấy đêm khuya có xe chạy ra thì theo sau, e rằng có thể nhìn thấy người dưới tay hắn xử lý thi thể.”

Tạ Lệ hỏi: “Hà Xuyên Vân không truy cứu?”

Thường Tiểu Gia nhấc khuỷu tay lên chống bên cửa sổ, lòng bàn tay đỡ mặt: “Anh ta không có chứng cứ, cũng không tìm được người, trừ phi có một ngày đào được một bộ hài cốt, xác nhận đó là em gái của anh ta.”

Tạ Lệ trầm mặc.

Xe chạy đến biệt thự Thường gia, lúc Thường Tiểu Gia mở cửa xuống xe, Tạ Lệ theo bản năng bắt lấy cánh tay cậu.

Thường Tiểu Gia quay đầu lại nhìn anh.

Tạ Lệ có rất nhiều điều muốn nói, thế nhưng một câu cũng không nói ra được.

Thường Tiểu Gia bỏ tay anh ra, lạnh lùng nói: “Tạ Lệ, anh không có kết quả tốt.”

Tạ Lệ thấy rõ cậu nói xong mấy chữ này đỏ cả vành mắt, sau đó quay người đi.

Trong nháy mắt đã qua hết tân niên, mùa đông phía nam mặc dù lạnh nhưng cũng không quá buốt giá. Tạ Lệ mặc áo khoác với quần bò, đi đến nơi tập kết đua xe.

Lần này đường thi đấu là một con đường thuộc vùng duyên hải. Tạ Lệ đi cùng với Diêu Vĩ, Diêu Vĩ lái xe chở anh đến nơi tập hợp ở ven biển. Lúc Diêu Vĩ dừng xe Tạ Lệ bước xuống trước, đôi giày cổ ngắn màu đen bước lên cát biển, đi về phía trước.

Hà Xuyên Vân xa xa nhìn thấy anh, đi đến chào hỏi.

Tạ Lệ nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, trong đó còn có Hoắc Chiếu Ninh. Anh biết Hà Xuyên Vân và Hoắc Chiếu Ninh có quan hệ cá nhân, nhưng cho tới nay vẫn không hỏi, lúc này cũng chỉ giơ tay lên chào hỏi. Sau đó anh hỏi Hà Xuyên Vân: “Liền ở đây sao?”

Hà Xuyên Vân đưa cho Tạ Lệ một điếu thuốc, nói: “Ừ ở đây, muốn chạy một vòng không?”

Tạ Lệ hỏi: “Có xe không?”

Hà Xuyên Vân cười cười: “Tôi cho cậu mượn một chiếc.”

Buổi tối hôm ấy Tạ Lệ lái xe thi đấu với mọi người một trận, bởi vì đường thi đấu và xe chưa quen, cũng không dốc hết toàn lực, cuối cùng là người về thứ ba. Nhưng Diêu Vĩ ở bên cạnh kích động đến nhảy lên, khen Tạ Lệ rất là lợi hại.

Sau khi kết thúc, Tạ Lệ tâm tình thật tốt mời Hà Xuyên Vân và Hoắc Chiếu Ninh uống vài ly.

Hà Xuyên Vân bề ngoài là một người tính cách ôn hòa, y nói với Tạ Lệ, dưới cái nhìn của y, nên hòa hòa khí khí kiếm tiền là quan trọng nhất. Bây giờ Hồng Phường và Câu Nghĩa cùng nhau làm ăn, ma sát nhỏ không ngừng. Giữa Hà Xuyên Vân và Hoắc Chiếu Ninh cũng có không ít làm ăn lén lút với nhau.

Tạ Lệ luôn có ấn tượng tốt với Hoắc Chiếu Ninh, anh cầm ly rượu, nói: “Vân ca và ông chủ Hoắc có việc gì tốt, chớ quên tôi.”

Hà Xuyên Vân nói với anh: “Bây giờ thủ hạ và công việc của cậu cũng không ít đâu.” Y ám chỉ việc Thường Quan Sơn mới vừa dặn dò Tống Đạo Chính giao cho Tạ Lệ một phần thủ hạ và việc làm ăn của Đỗ Thịnh Liên.

Tạ Lệ ngước đầu dựa vào thành ghế sa lon, nhìn chằm chằm trần nhà, nói: “Đúng vậy, từng bước từng bước đã đi đến chỗ này.”

Anh nhất định phải bình tĩnh, từng bước từng bước mà đi.

Mặc dù là ý của Thường Quan Sơn, thế nhưng Tạ Lệ tiếp nhận sinh ý của Đỗ Thịnh Liên cũng không phải một chuyện dễ dàng. Anh vào Hồng Phường tư lịch quá nông, thủ hạ cũng không đủ, cho nên anh không thể không dựa vào những thụ hạ cũ của Đỗ Thịnh Liên, hơn nữa trong đó còn có tay chân do Tống Đạo Chính sắp xếp vào.

Thế lực khắp nơi ngươi tranh ta đoạt, vừa bắt đầu Tạ Lệ bị hãm ở chính giữa, từng bước đi đều bị khó dễ. Trước tiên bày tỏ yếu thế, sau đó sẽ lén lút lôi kéo, chờ bọn họ bên trong tranh đấu lợi hại lại ra mặt điều đình.

Cuối cùng cũng tạm thời thu phục được thủ hạ và tiếp quản thế lực thuộc về Đỗ Thịnh Liên.

Tạ Lệ bận rộn, thời gian ngủ cũng không có, anh vẫn không ngừng tiếp xúc với Hà Xuyên Vân và Hoắc Chiếu Ninh.

Có một lần Tạ Lệ uống quá nhiều, mơ hồ không rõ mà nói với Hà Xuyên Vân một câu: “Tôi muốn Diệp Thiếu Ân chết.”

Hà Xuyên Vân không phản ứng gì.

Tạ Lệ nằm vật xuống ghế sa lon, gối lên đùi một người phụ nữ không quen biết ngủ thiếp đi.

Anh ngủ một giấc tỉnh lại, nhìn thời gian chỉ qua khoảng nửa giờ. Anh đứng lên, cô gái ngồi ở trên ghế muốn kéo anh lại, anh không nhịn được đẩy ra, đi vào phòng vệ sinh.

Đợi đến khi trở về phòng riêng bên trong chỉ còn lại một mình Hà Xuyên Vân.

Hà Xuyên Vân chờ anh ngồi xuống, giúp anh đốt thuốc, sau đó hỏi một câu: “Tại sao muốn Diệp Thiếu Ân chết?”

Tạ Lệ nhìn y.

Hà Xuyên Vân nở nụ cười, hỏi: “Tỉnh rồi à? Không nhớ rõ?”

Tạ Lệ giơ tay lau mặt, ngửa người ra sau, miệng ngậm thuốc lá nhìn Hà Xuyên Vân. Anh nghĩ Hà Xuyên Vân đã cắn câu, anh nói: “Tôi nhớ.”

Hà Xuyên Vân hỏi: “Tại sao?”

Tạ Lệ nói mà không có biểu cảm gì: “Vì Nguyễn Thu Viện.”

Hà Xuyên Vân nhìn anh: “Tại sao nói với tôi? Tôi có thể nói cho hắn nghe.”

Tạ Lệ nói: “Tôi nghĩ anh ghét hắn.”

Hà Xuyên Vân nói: “Tại sao tôi lại ghét hắn?”

Tạ Lệ thẳng thắn không che giấu, nói: “Tôi nghe Tiểu Gia đề cập tới chuyện em gái anh.”

Cảm xúc của Hà Xuyên Vân không che giấu nổi.

Tạ Lệ nói: “Chúng ta có cùng một kẻ thù, Vân ca.”

Hà Xuyên Vân thở dài một hơi: “Cậu biết Diệp Thiếu Ân là em ruột của Diệp Hinh Chi.”

Tạ Lệ ngồi ngay ngắn lại, để sát vào tai Hà Xuyên Vân: “Bằng vào chúng ta và kế hoạch tốt, cũng không thể manh động.”

Hà Xuyên Vân hỏi anh: “Cậu có ý kiến gì?”

Tạ Lệ cười cười: “Tôi có người bên cạnh Diệp Thiếu Ân.”

Hà Xuyên Vân nói: “Nguyễn Thu Viện?”

Tạ Lệ gật đầu.

Đột nhiên Hà Xuyên Vân nói: “Tôi có một vấn đề, ở trong lòng cậu, Thường Tiểu Gia và Nguyễn Thu Viện, ai quan trọng hơn?”

Tạ Lệ nhìn xuống, anh biết Hà Xuyên Vân cũng có qua lại lén lút với Thường Tiểu Gia, đáp án của vấn đề này rất có thể đến tai Thường Tiểu Gia, nhưng anh vẫn chỉ có thể nói: “Phụ nữ và đàn ông không giống nhau.”

Hà Xuyên Vân hỏi anh: “Anh lợi dụng Thường Tiểu Gia như vậy coi được sao?”

Một trận đau khổ kèm theo hơi men cùng dâng lên. Tạ Lệ theo bản năng giơ tay che miệng, anh cảm thấy muốn ói, hơn nữa bị hơi cồn trào lên làm hai mắt đỏ chót, anh nhịn một hồi lâu, mới lên tiếng: “Đúng vậy, tôi có lỗi với cậu ấy.”

Hà Xuyên Vân không nói gì nữa.