[Đam Mỹ] Che Dấu

Chương 67



Tạ Lệ ôm Thường Tiểu Gia đi đến phòng ăn, đặt cậu ngồi trên ghế cạnh bàn ăn hình chữ nhật. Thường Tiểu Gia cuộn hai chân, lòng bàn chân đạp trên ghế.

Cậu không nhìn Tạ Lệ, chỉ nhìn chằm chằm bàn ăn trống rỗng.

Tạ Lệ để đôi giày xuống đất, một tay chống lưng ghế vịn, cúi người xuống nhìn cậu nói: “Tôi đi lấy điểm ăn cho cậu.”

Thường Tiểu Gia không nói lời nào.

Vì vậy Tạ Lệ đi ra phía ngoài.

Hai tay Thường Tiểu Gia ôm lấy đầu gối của mình, động tác trẻ con này không xứng với bộ âu phục nghiêm túc mà cậu mặc.

Một lúc sau Tạ Lệ trở lại, cầm một bát cháo còn có hai cái bánh bao sữa tươi, hầu gái đi theo sau anh, đưa đĩa ăn sáng lên bàn lập tức rời đi.

Tạ Lệ kéo ghế ngồi bên cạnh Thường Tiểu Gia, sau lại đưa tay kéo ghế Thường Tiểu Gia làm cho cậu quay mặt về phía mình.

Thường Tiểu Gia quay đầu qua chỗ khác.

Tạ Lệ bưng chén cháo, dùng muỗng khuấy nhẹ nhàng, múc một muỗng thử nhiệt độ, sau đó mới đưa tới trước mặt Thường Tiểu Gia.

Thường Tiểu Gia không ăn.

Tạ Lệ nói: “Không phải đói bụng sao?”

Thường Tiểu Gia vẫn không phản ứng.

Tạ Lệ đưa thẳng cái muỗng vào miệng cậu, đột nhiên Thường Tiểu Gia giơ tay lên, gạt cái muỗng ra.

Cái muỗng trong tay Tạ Lệ bay xuống đất, muỗng không vỡ, thế nhưng cháo vung đầy mặt đất.

Thường Tiểu Gia cũng không nhìn anh.

Tạ Lệ nhìn chằm chằm mặt đất sững sờ, một lúc sau đứng dậy nhặt cái muỗng lên, dùng giấy vệ sinh lau sạch sẽ mặt đất.

Anh đi vào nhà bếp đổi một cái muỗng sạch, sau đó trở lại ngồi đối diện với Thường Tiểu Gia, hỏi: “Còn muốn ăn cháo không? Có muốn nhà bếp làm món khác không?”

Cuối cùng Thường Tiểu Gia cũng nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không cần, anh có thể cút.”

Tạ Lệ nhìn vào mắt của cậu, nhẹ giọng nói: “Tiểu Gia.”

Thường Tiểu Gia nói: “Nhìn anh cái gì cũng ăn không vô.”

Tạ Lệ trầm mặc một lát, rốt cục vẫn đứng lên: “Vậy cậu từ từ ăn, tôi đi ra ngoài trước.”

Anh rời nhà ăn, trở lại phòng khách. Lúc này Thường Quan Sơn về phòng của mình nghỉ ngơi. Những người khác cũng từng người rời đi. Thường Quan Sơn có chuyện an bài cho Tạ Lệ, cho nên Tạ Lệ ở lại.

Buổi chiều, một mình anh ở trong sân nằm trên ghế hút thuốc. Kỳ thực anh có rất nhiều chuyện cần phải đi làm. Anh muốn đi xác nhận tình huống bên Hồng Cát Chế Dược, muốn đi xác nhận tình huống Diệp Thiếu Ân, còn cần phải liên lạc với Nguyễn Thu Viện.

Nhưng anh không thể làm gì cả.

Thường Quan Sơn ở trên lầu trong phòng ngủ, thế nhưng Tạ Lệ biết, ngày hôm nay lão tuyệt đối không thể chỉ nằm xuống mà an ổn ngủ. Thường Quan Sơn không cần ngẫm nghĩ cũng sẽ hoài nghi sau lưng Diệp Thiếu Ân có người giở trò quỷ, bước kế tiếp sẽ điều tra chuyện của Diệp Thiếu Ân. Lúc này ai có hành động, chính là chủ động đem mình đưa tới trước mặt Thường Quan Sơn.

Tại sao không thể mượn cơ hội này nhổ tận gốc Hồng Cát Chế Dược? Những thứ đó được cha con Thường gia giấu ở nơi nào?

Tạ Lệ hút thuốc đến tận đầu lọc, thậm chí anh kích động muốn đem tàn thuốc ấn vào da thịt, muốn đau đớn kịch liệt có thể giảm bớt tâm tình nôn nóng bất an.

Thường Quan Sơn ở trong phòng ngủ suốt một buổi trưa, đến tối thoạt nhìn tinh thần và tâm tình cũng không tệ lắm.

Tạ Lệ hỏi lão: “Thường tiên sinh, còn có việc gì cần tôi đi làm không?”

Thường Quan Sơn lắc đầu, lão nói: “Ngồi xuống cùng nhau ăn cơm tối.”

Tạ Lệ có cảm giác xấu, ăn cơm tối mà không chút khẩu vị. Nhưng vì không để Thường Quan Sơn nhìn ra, vẫn phải chịu đựng. Lúc sau anh không nhịn được muốn ói, vì vậy để đũa xuống ngồi ở trên ghế hút thuốc.

Thường Quan Sơn cũng ăn no, động tác ưu nhã dùng khăn giấy lau miệng, ngẩng đầu lên hỏi Thường Tiểu Cát: “Sao em trai con không tới ăn cơm tối?”

Thường Tiểu Cát nói: “Con không gọi nó, nó nói không muốn ăn cơm tối.”

Thường Quan Sơn chỉ gật gật đầu, nhìn về phía Tạ Lệ, nói: “Ăn cơm xong chớ vội đi, theo tôi một chút.”

Tạ Lệ tâm tình sốt ruột, trên mặt tỉnh táo gật đầu, thân thể hướng phía trước. khuỷu tay chống trên bàn ăn, hỏi: “Thường tiên sinh, Diệp Thiếu Ân bên kia...”

Cậu nói chưa dứt lời, liền nhìn thấy Thường Quan Sơn lắc đầu. Ngồi đối diện Thường Quan Sơn là Diệp Hinh Chi trầm mặt, đỏ cả mắt, bà đem bát trên bàn đẩy một cái, đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Nhưng Diệp Hinh Chi cũng không lên lầu, mà đi ra ngoài cửa.

Thường Tiểu Cát nói với Thường Quan Sơn: “Con đi xem mẹ.”

Thường Quan Sơn đáp: “Đi thôi, đừng để cho mẹ con vì em trai làm chuyện ngu xuẩn.”

Thường Tiểu Cát nói: “Con rõ ràng.”

Ăn cơm xong, Tạ Lệ cùng Thường Quan Sơn ở trong phòng khách uống trà. Đến tận hơn mười giờ đêm, Diệp Hinh Chi và Thường Tiểu Cát vẫn chưa trở về.

Thường Quan Sơn yên tĩnh ngồi ở trong phòng khách, một tay bưng cốc trà, một bên nhắm hai mắt dưỡng thần. Một lúc sau, điện thoại di động của lão đột ngột vang lên.

Tạ Lệ nhìn thấy lão lập tức mở hai mắt ra, thế nhưng vẫn chậm rãi đặt chén trà xuống, duỗi tay cầm điện thoại ở trên bàn, nhận cuộc gọi mà không nói lời nào.

Điện thoại bên kia lúc ẩn lúc hiện truyền đến tiếng người nói chuyện.

Thường Quan Sơn im lặng không lên tiếng nghe một lúc, cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nói với Tạ Lệ: “Đi thôi.”

Tim Tạ Lệ đột nhiên đập mạnh, anh gật đầu, đứng lên chờ Thường Quan Sơn đứng dậy, nhìn hầu gái giúp lão phủ thêm áo khoác, cùng lão đi ra ngoài.

Thường Quan Sơn nói với Tạ Lệ: “Cậu lái xe.”

Tạ Lệ hỏi: “Thường tiên sinh, chúng ta đi nơi nào?”

Thường Quan Sơn lãnh đạm nói: “Bến tàu Ngư Thủy.”

Bến tàu Ngư Thủy là một bến tàu không còn sử dụng. Lần trước Tạ Lệ trói Hàn Dược lái xe đến bến tàu này, mượn cớ lén lút thả người. Nơi đó rất hoang vu, thuận lợi giết người quăng thi thể.

Thường Quan Sơn không nói đi đến bến tàu làm gì, Tạ Lệ cũng không hỏi lại. Anh lái xe chở Thường Quan Sơn từ Thường ra ngoài, trước khi lên xe theo bản năng nhìn lên lầu hai, chỗ phòng của Thường Tiểu Gia, nhìn thấy Thường Tiểu Gia đang đứng trên ban công nhìn mình.

Xe chạy dọc theo bờ hồ, phía trước một mảnh tăm tối, tâm của Tạ Lệ cũng càng ngày càng chìm, anh liếc gương chiếu hậu nhìn Thường Quan Sơn ngồi ở hàng ghế sau.

Kính mắt Thường Quan Sơn bị ánh đèn đường phản xạ, không thấy rõ vẻ mặt của lão.

Đột nhiên Tạ Lệ kích động muốn giết Thường Quan Sơn, nếu được, hết thảy đều giải quyết. Nhưng anh không thể, anh chưa tìm được chứng cứ cần thiết, cho dù con đường này là tử lộ, anh cũng phải kiên trì chạy xe đến đích.