[Đam Mỹ] Chồng Quỷ

Chương 5: Hơi Thở Tựa Hoa Lan (Thượng)



(NOTE: thổ khí như lan [hơi thở tựa hoa lan] dùng để miêu tả hô hấp của mỹ nhân động lòng người.)

Sau khi Từ Ninh đem cây bút lên chùa đốt thì cảm giác ‘có người thổi hơi vào cổ’ càng lúc càng mạnh mẽ. Cả ngày lên lớp sắc mặt đều tái nhợt, ngay cả nhóm học sinh cũng chú ý đến.

Một ngày nọ, Từ Ninh vẫn như ngày thường đúng giờ ngồi vào văn phòng làm việc, click vào hệ thống quản lý giáo dục của trường học, ở trong màn hình máy tính anh nhìn thấy phía sau lưng mình có một bóng hình mờ nhạt.

Giật mình hoảng sợ bất ngờ quay đầu nhìn lại cái gì cũng không có: “Phù…..”

Hơi thở dài vừa phả vào sau gáy Từ Ninh duỗi tay trái sờ cổ chính mình, thầm nghĩ hẳn là nên đi coi xem sao. Vì vậy anh nhân lúc trong trường không có chuyện gì làm liền đi đến chùa miếu lần trước đã đốt bỏ cây bút.

Từ Ninh ngồi xe buýt đi tới chân núi sau đó bỏ ra mười phút đi bộ lên chùa, vừa bước vào cửa gió lạnh thổi qua thoang thoảng ngửi được mùi hương hoa lan. Đi vô chùa chỉ thấy một nhà sư trẻ đang đứng quét rác, Từ Ninh bước tới giải thích lý do, vị sư trẻ vừa ngẩng đầu nội tâm Từ Ninh lập tức sững sờ, thật là một vị sư trẻ đẹp trai.

Môi hồng răng trắng; lông mi dài cong; đôi mắt long lanh tựa sao trời, thế nhưng khóe miệng hơi nhếch nhìn qua có chút giống với lưu manh: “Ngài nói Hằng Nhất sư huynh à, anh ấy đi siêu thị mua đồ rồi, thí chủ có chuyện gì cần truyền đạt thì nói với tôi là được.”

“Siêu thị……” Từ Ninh sắc mặt rối rắm lọt vào ánh mắt của người đối diện: “Đúng vậy, trên núi không có nước Hằng Nhất sư hynh và sư phụ đều đi rồi.”

Sau khi nói chuyện với nhau Từ Ninh đã biết pháp hiệu của nhà sư trẻ gọi là ‘Hằng Chương’, nhìn qua vẫn còn rất trẻ khoảng hơn 20 tuổi, phong cách nói chuyện cũng không giống như một nhà sư mà là gần gũi với sinh hoạt thường ngày.

“Giữa hai hàng lông mày của thí chủ có một luồng khí đen hình như sắp gặp phải đại nạn.” Hằng Chương bỗng nhiên thốt lên, Từ Ninh ừ một tiếng vô thức nhìn ngó xung quanh, trông thấy vài vị nhà sư đang chậm rãi bước đi, tượng Phật sáng ngời rạng rỡ nội tâm cũng yên ổn trở lại, anh nhanh chóng xem Hằng Chương là cọng rơm cứu mạng kể lại hết những chuyện đã xảy ra gần đây.

Hằng Chương vừa nghe vừa gật đầu, sau khi nghe Từ Ninh nói xong thì từ tốn trả lời từng cái một.

“Rất đơn giản, vốn dĩ quỷ kia trú ngụ bên trong cây bút nhưng đã bị ngài thiêu đốt, cho nên hiện tại nó đã không còn chỗ để đi, chỉ cần ngài tìm thấy thi thể của nó rồi dựa theo lời tôi nói mà đưa nó đến âm phủ, vậy thì sẽ không bị nó quấy rầy nữa.”

“Thi thể của nó? Tôi không biết……”

Hằng Chương vòng ra phía sau Từ Ninh liếc nhìn cổ anh rồi nghiêm nghị nói: “Không dối gạt thí chủ, ngôi nhà trong rừng mà ngài nói tôi cũng từng đi vào, chẳng qua khi ấy tôi còn nhỏ cho nên sư phụ bảo tôi không cần xen vào chuyện người khác, vì vậy tôi đã từ bỏ. Chủ nhân cây bút kia là người Trương Gia Thôn ở Thanh Vân Lĩnh, tại Trương Gia Thôn có một ngọn núi gọi là Núi Tụ Bảo phía sau ngọn núi có một ngôi mộ rất lớn, ngài có thể đến nơi đó tìm thi thể của nó. Nếu trong vòng năm ngày ngài không đưa nó đi, vậy ngài sẽ……”

“Chết bắt đắc kỳ tử.”

Từ Ninh nghe xong thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nghĩ một hồi liền mở miệng khẩn cầu: “Tiểu sư phụ, ngài có thể đi cùng tôi hay không?”

“Lệnh sư không thể trái. Thật ra chủ nhân cây bút ấy chết rất thảm, tôi đã từng ở sau lưng sư phụ nói chuyện với nó một lần, đây là tất cả những chuyện nó nói với tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa cho ngài một tờ giấy, bên trong sẽ viết sau khi ngài tìm được thi thể của nó thì nên làm gì tiếp theo, ngài yên tâm người trong thôn không ai dám đến gần cái mộ đó cả, và tôi cũng sẽ ghi cách làm thế nào để tìm được thi thể của nó.” Chương Hằng nhàn nhạt thở dài một hơi rồi liếc nhìn Từ Ninh một cái: “Nó vẫn luôn chờ người có duyên với nó.”

“Hiện tại thí chủ đã chọc đến nó vậy hãy mau đưa nó về âm phủ đi, bằng không…..” Hằng Chương nói đến đây thì mở tay ra ý tứ không cần nói cũng biết. Từ Ninh biết được mức độ nghiêm trọng khi chọc vào quỷ kia anh cảm thấy may mắn vì chính mình chạm phải, nếu đổi thành đám học sinh kia gặp được anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

Khoảng cách đến Thanh Vân Lĩnh cũng không gần, Từ Ninh lấy di động lên mạng chuẩn bị đặt một tấm vé, Hằng Chương đã đi về phòng viết những chuyện cần làm vào giấy. Tín hiệu trên núi không quá tốt Từ Ninh lo lắng chính mình không kịp thời gian để đặt vé, thấy Hằng Chương trở lại anh liền tiếp nhận tờ giấy, mà hiện tại anh cùng Hằng Chương cũng không còn chuyện gì để nói cho nên đã vội vàng rời đi.

Mùi hoa lan thoang thoảng từ cửa thổi vào trong chùa, Từ Ninh rùng mình một cái nhanh chóng xuống núi.

Sau khi đặt xong vé xét thấy trường học không có việc gì, Từ Ninh nhanh chóng giao phó lớp trưởng giám thị lớp rồi mới mở tờ giấy Chương Hằng đưa cho. Bên trong viết cách làm sao tìm thấy thi thể và những việc cần làm trước khi đi tìm thi thể, mà những việc đó điều có thể làm xong ở địa phương, vì thế Từ Ninh trực tiếp đi đến ga tàu hỏa lấy vé, tiếp đó đợi trong ga tàu suốt hai tiếng đồng hồ thì lên xe.

Hằng Chương nói rằng đây mới là ngày đầu tiên, đợi đến nửa đêm ngày thứ năm anh còn chưa làm xong việc này, vậy thì mọi thứ xem như kết thúc.

Thế nhưng hành trình lần này rất dài, lúc Từ Ninh xuống xe lửa đã là 8 giờ sáng ngày hôm sau. Tiếp đó anh phải bắt xe buýt đến Trương Gia Thôn khi tới nơi cũng đã 2 giờ chiều. Từ Ninh vẫn chưa được nghỉ ngơi lúc đi bộ đều loạng choạng. Trong cơn mờ mịt như cũ có người thổi hơi vào gáy của mình, Từ Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng ầm ĩ chút nữa tôi sẽ đưa anh lên đường, nhớ ra đi thanh thản cùng lắm thì tôi sẽ cúng nhiều đồ ăn một chút, rồi đốt thêm cái iphone 20 có đầy đủ cục sạc và giấy bảo hành. Nếu bị hư thì đến bộ phận bảo trì còn không được nữa thì có thể trực tiếp trao đổi với ông Kiều, sẵn tiện kêu ông ta cho lời khuyên về thiết kế nhà cửa, đừng để nó bị cong……”

Kỳ lạ là sau khi Từ Ninh nói xong những lời này thì không còn cảm thấy có người thổi hơi nữa, nếu biết có thể giao tiếp thuận lợi như vậy anh cần gì phải sợ chứ? Từ Ninh mở tờ giấy Chương Hằng đưa cho, bên trong viết bước đầu tiên cần làm là: đến ngôi nhà đầu tiên ở phía đông trong thôn mượn con mèo đen và sợi chỉ đỏ.

Lại là mèo đen, Từ Ninh nhớ đến con mèo Mạn Quyên của bác Tôn ở trên lầu trong lòng có chút sợ hãi. Anh hô to một tiếng để tiếp thêm sức mạnh cho mình, nhưng đầu lại có chút choáng váng nghĩ do một đêm không ngủ. Từ Ninh rất nhanh đã tìm được ngôi nhà đầu tiên ở trong thôn, người mở cửa là một người phụ nữ mặc áo lông màu hồng, vốn dĩ vô cùng nhiệt tình nhưng sau khi nghe thấy ý đồ đến đây củaTừ Ninh thì lập tức thay đổi sắc mặt, cô lạnh lùng nói chờ một chút sau đó không lâu ôm một con mèo đen ra, đem nó bỏ vào lòng ngực Từ Ninh rồi mới giao sợi chỉ đỏ cho anh, bảo anh đi về phía bắc khi đến thung lũng sẽ nhìn thấy hang động lúc này coi như đến nơi.

Từ Ninh nhìn vẻ mặt kỳ lạ của người phụ nữ thì hỏi một câu: “Chị ơi, chị biết em sẽ đến đúng không?”

“Không biết!” Người phụ nữ trừng mắt liếc Từ Ninh một cái: “Dù sao cậu cũng nên nhanh lên đi nếu không sẽ muộn.”

Thấy người phụ nữ không có ý định nói chuyện với mình, Từ Ninh không còn cách nào khác đành ôm con mèo rời đi, mèo đen vô cùng ngoan ngoãn, đôi mắt dị sắc một con màu lam; một con màu trắng tựa như bị đục thủy tinh thể vậy, bởi nó được bao phủ bằng một lớp gì đó. Từ Ninh dựa theo hướng dẫn của tờ giấy đi tìm ngôi nhà dưới sườn núi, cuối cùng vào lúc mặt trời sắp lặn cũng tìm ra. Vừa bước vào đã thấy một căn phòng lớn, căn nhà này tựa hộ chỉ có một gian nhà hơn nữa còn được quét dọn thường xuyên. Ở giữa phòng có thờ một tấm bài vị với dòng chữ ‘Con yêu Trương Hành’, bên cạnh viết xuống hai hàng năm sinh cùng năm mất, Từ Ninh đi đến nhìn xem, sinh năm 1985 mất năm 2005, chỉ sống được 20 năm trên đời.

Từ Ninh thở dài cung kính cúi đầu trước bài vị, nương theo hướng dẫn của tờ giấy anh đem sợi chỉ đỏ buộc quanh bài vị, rồi quấn quanh ngón giữa hai vòng cuối cùng đem sợi chỉ đỏ buộc vào móng vốt mèo đen thắt thành nút chết: “Đi thôi, đừng tham luyến nhân gian nữa.” Từ Ninh lặp đi lặp lại lời nói, tiếp đó nâng bài vị đi đến giữa phòng đập mạnh xuống đất, chỉ trong chớp mắt bài vị đã bị chia năm xẻ bảy. Mèo đen meo một tiếng từ trên mặt đất nhảy cọ vào người Từ Ninh.

Từ Ninh duỗi tay an ủi mèo đen bảo nó đừng sợ, mèo đen vươn ra chiếc lưỡi hồng liếm tay Từ Ninh làm anh được sủng mà sợ. Cúi người nhặt sợ chỉ đỏ vừa mới buộc vào bài vị đặt vô lòng bàn tay mình, Từ Ninh nhanh chóng bước ra khỏi nhà, lúc đóng cửa anh còn lo lắng không biết có xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nào hay không, tựa như đột nhiên trong nhà xuất hiện một bóng người hoặc có người đứng ngay sau lưng mình…….

Nghĩ quá nhiều cũng là bệnh, cần trị. Từ Ninh trong lòng tự nhủ, vừa xuống núi anh liền nhìn thấy ngôi mộ duy nhất ở trước mắt mình. Trên bia mộ có khắc ngày sinh cùng tên của Trương Hành, Từ Ninh ôm lấy mèo đen đi ra phía sau phần mộ, anh một bên vuốt lông mèo một bên bảo nó đừng sợ.

Dựa theo giấy hướng dẫn từ trong lớp đất phía sau ngôi mộ Từ Ninh tìm thấy một khối ngọc, nếu không phải có tờ giấy này Từ Ninh nhất định sẽ không biết cái thứ màu đen trong tay mình là ngọc, hơn nữa còn là loại đuổi tà hóa sát.

Thật ra việc này khá đơn giản căn bản không có bất cứ nguy hiểm nào, huống hồ lúc nhỏ Từ Ninh cũng từng trải qua những chuyện tương tựa như này, các thế hệ cùng lứa với bà ngoại rất tin tưởng vào thần quỷ… Còn có nhiều lần anh bị bệnh đều được bà ngoại chữa khỏi. Từ Ninh biết tử bất ngữ quái lực loạn thần(1) những chuyện này không thể hoàn toàn không tin. Thỉnh Phật dễ tiễn Phật khó, lúc này đây cũng coi như do mình trêu chọc đến nó, nếu không tiễn nó xuống dưới thì làm sao anh có thể an lành cho được.

(1): câu này có nghĩa là: “Khổng Tử không nói, chỉ sợ dùng sức sẽ phân tâm làm rối loạn thần trí“hoàn toàn không có nghĩa “Khổng Tử không nói đến chuyện quái lạ, bạo lực, phản loạn và quỷ Thần“.

Mặt trời dần dần đi xuống Từ Ninh dễ dàng đẩy ngã bia mộ bắt đầu đào đất rất nhanh anh đã nhìn thấy nắp quan tài. May mà bên trong tờ giấy không có viết cần làm mấy việc này vào lúc nửa đêm, Từ Ninh cầm con dao tùy thân của mình cắt lên đầu ngón tay nhỏ vài giọt máu lên khối ngọc màu đen, Hằng Chương từng nói máu của anh và ngọc đen đều là thánh vật trừ tà, chỉ cần đem con mèo đen và khối ngọc đặt trên quan tài, thì cô hồn dã quỷ không thể đầu thai đã có thể đi xuống âm phủ báo danh, còn việc vì sao phải đập bài vị là do chữ trên bài vị viết sai rồi, cần thiết phải đập mới có thể không bị nó giam cầm nữa.

Máu nhỏ vào ngọc đen dung nhập vào bên trong khối ngọc, mèo đen cũng ngoan ngoãn để Từ Ninh đặt nó cùng ngọc lên trên quan tài, thế nhưng một lát sau nó liền meo một tiếng nhảy dựng lên chạy về một phía, song móng vuốt của nó đã bị sợi chỉ đỏ buộc chặt. Từ Ninh nhanh chóng cầm lấy sợi chỉ đỏ túm nó trở về, thầm nghĩ hình như chỉ cần đặt nó lên đó một chút là được, liền nhẹ nhàng cầm con dao găm cắt đứt chỉ đỏ trên thân con mèo, sau đó mèo đen nhảy khỏi người Từ Ninh chạy như điên về một hướng, trong chớp mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng.

Thấy mọi thứ vẫn bình thường chứng tỏ anh đã thành công  ―― tờ giấy viết. Từ Ninh an tâm lắp đất, cuối cùng thì tảng đá lớn trong ngực cũng rớt xuống. Hiện tại trời vẫn chưa tối hẳn Từ Ninh nhanh chóng rời khỏi nơi này, đi tới cửa thôn anh liền ngồi vào xe buýt đến Thanh Vân Lĩnh.

Anh nghĩ cho dù qua đêm thì cũng sẽ không qua đêm ở Trương Gia Thôn, tới Thanh Vân Lĩnh thì vội vàng tìm một khách sạn ở gần ga tàu ở một đêm, ngủ đến 10 giờ sáng hôm sau anh mới tỉnh. Đêm qua dù bận thế nào anh cũng không quên việc đặt chuông báo thức tránh cho lỡ chuyện trả phòng.

Chuyến tàu quay về lúc 3 giờ chiều, 5 giờ sáng hôm sau mới đến nơi Từ Ninh ngủ ngon một giấc ở trên xe. Buổi sáng tỉnh dậy đã là thời điểm xuống xe, anh cảm thấy toàn thân tràn ngập sức sống, trực tiếp đi tới trường học xem học sinh tập thể dục buổi sáng.

Kết quả đến lớp chỉ thấy có ba người Từ Ninh nhanh chóng hỏi xảy ra chuyện gì, trong đó có một người nói: “Bọn họ nói thầy không đến vậy thì không cần tập thể dục.” Từ Ninh giận đến mức đau đầu lập tức gọi điện chất vấn lớp trưởng Ngụy Tuyết Bích.

“Ngụy Tuyết Bích, em muốn tạo phản hả?!”