[Đam Mỹ] Độc Chiếm

Chương 11



"Nhìn thấy cái gì thế?" Bên tai thình lình vang lên một giọng nói lười biếng.

Lý Thạc Mẫn ngẩng phắt đầu lên liền thấy Kim Mẫn Khuê đang đứng tựa vào bên bờ tường cao khoảng hai mét, tay xỏ vào túi quần, bên miệng còn vương nụ cười như có như không, cặp mắt lóe lên ánh sáng bất thường.

"Cậu đứng đây từ bao giờ?" Lý Thạc Mẫn bị dọa cho hết hồn. Quả thật không còn tâm trí mà đoái hoài đến phép lịch sự nữa rồi, vừa mở miệng ra đã chất vấn.

"Tôi hả..." Kéo dài âm cuối, Kim Mẫn Khuê chậm rãi đi tới phía bên này, "Tôi vẫn luôn đi đẳng sau em."

Mặt Lý Thạc Mẫn trắng bệch, nhìn bóng dáng Kim Mẫn Khuê càng lúc càng lại gần mình. Cậu vô thức lui về phía sau, nhưng mà Văn Tuấn Huy và Từ Minh Hạo vẫn đang ở bên trong, tiến lên thì không dám mà lùi thì cũng không thể, chỉ đành trơ mắt nhìn Kim Mẫn Khuê chẳng mấy chốc đã tiến đến trước mặt mình.

"Tính cảnh giác quá kém, cần chú ý hơn." Thấy bạn nhỏ này căng thẳng như thỏ con bị giật mình, bộ dạng muốn chạy lại không dám chạy, Kim Mẫn Khuê vô cùng vui vẻ.

Trợn mắt nhìn cái người đang đứng gần trong gang tấc, Lý Thạc Mẫn vô thức đưa tay lên che trước ngực, "Cậu muốn làm gì! Muốn đánh nhau hả? Ông đây có đụng chạm gì đến cậu đâu...."

" Suỵt."

Kim Mẫn Khuê duỗi một ngón trỏ đặt trên môi Lý Thạc Mẫn, "Tôi không phải người ưa bạo lực, bạn em còn ở trong kia kìa, đừng làm phiền tới người ta."

Cảm nhận được nhiệt độ không thuộc về mình trên môi, hai mắt Lý Thạc Mẫn mở tròn xoe, sau đó giận dữ gạt phăng tay Kim Mẫn Khuê, cố gắng nói nhỏ nhất có thể, "Con mẹ nó, cuối cùng thì cậu muốn làm gì!"

Thưởng thức bộ dạng tức giận đến thở gấp của Lý Thạc Mẫn một lúc, Kim Mẫn Khuê mới từ tốn ghé sát vào tai cậu dịu dàng nói, "Tôi không thích nghe em nói mấy lời thô tục, phải sửa đi nhé."

Kim Mẫn Khuê nói chuyện đồng thời còn phả vào vành tai cậu luồng hơi thở nóng ran, Lý Thạc Mẫn nhạy cảm cố quay đầu né tránh lại phát hiện không biết từ khi nào người này đã dùng tay nhốt mình lại, cả người cậu bị giam cầm ở giữa bức tường và cơ thể của Kim Mẫn Khuê.

Lý Thạc Mẫn luống cuống, vươn tay đẩy mạnh người trước mặt, "Đồ điên! Mẹ nó, cậu tránh xa tôi ra!"

Kim Mẫn Khuê tóm lấy hai tay Lý Thạc Mẫn rồi đặt lên trước ngực mình, Lý Thạc Mẫn cố giẫy giụa nhưng không thể giảng ra được. Cậu hoảng sợ nhận ra nhìn Kim Mẫn Khuê gầy như vậy thôi nhưng thực ra hẳn ta khỏe hơn tưởng tượng của mình nhiều lắm, bị hắn cầm chặt tay thế này cậu hoàn toàn không thể động đậy.

Cặp mắt đen láy của Kim Mẫn Khuê như ghim chặt Lý Thạc Mẫn vào mặt tường, hẳn ra vẻ như rất phiền não thì thào, "A, đúng là không nghe lời, phải làm sao bây giờ?"

Lý Thạc Mẫn nghe Kim Mẫn Khuê đứng đó tự lầm bẩm với mình mà cảm thấy tê cả da đầu, vô thức gắt lên: "Cậu điên à!"

Kim Mẫn Khuê nghe vậy chỉ cười, Lý Thạc Mẫn còn chưa hiểu được hàm ý của nụ cười này thì bờ môi mát lạnh kia đã áp sát vào môi cậu.

Lý Thạc Mẫn trợn tròn mắt, cả người chết trân tại chỗ.

Kéo hai tay Lý Thạc Mẫn đặt lên đỉnh đầu, Kim Mẫn Khuê lấn người tiến tới ép sát cậu vào vách tường, đổi góc độ gặm cắn đôi môi kia. Lý Thạc Mẫn cố gắng chống cự nhưng hai tay bị cầm chặt không thể động đây, vừa định nhấc chân đạp, Kim Mẫn Khuê đã lách chân mình vào giữa hai chân Lý Thạc Mẫn, toàn thân cậu bị tên kia ghim chặt tại chỗ.

Lý Thạc Mẫn không ngừng mím môi phát ra âm thanh "Ưm ưm"”, Kim Mẫn Khuê đưa tay nhấc cằm cậu lên, Lý Thạc Mẫn bất đắc dĩ hé môi, đôi môi vừa hé mở tạo cơ hội cho Kim Mẫn Khuê đưa đầu lưỡi vào trong.

Trí não của Lý Thạc Mẫn muốn nổ tung, hoàn toàn không thể suy nghĩ thêm nữa, tất cả giác quan đều tập trung vào khuôn miệng và đầu lưỡi linh hoạt kia, dù cố trốn thế nào cũng không trốn được, cuối cùng bị ép tới phải quấn lấy nhau...

Lý Thạc Mẫn chìm sâu trong một vùng hỗn độn, cậu cho rằng mình sắp chết đến nơi rồi nhưng toàn thân lại trở nên nhạy cảm đến đáng sợ, từ cơ thể nóng bỏng đang áp sát vào người mình, đến đôi tay đang ghìm chặt lấy tay mình và cảm giác mềm mại không thuộc về mình ở trong vòm miệng.

Hỗn loạn, toàn bộ thế giới này đều hỗn con mẹ nó loạn rồi!

Không biết đã qua bao lâu, Kim Mẫn Khuê không còn hung hãn như trước nữa mà đổi tư thế dịu dàng ôm lấy Lý Thạc Mẫn như đôi tình nhân đang thân mật với nhau. Lý Thạc Mẫn bị hôn đến trời đất điên đảo cũng không còn sức để phản kháng nữa. Trong mơ hồ cậu nghe thấy có tiếng động vọng ra từ gian phòng bên cạnh, Lý Thạc Mẫn giật mình tỉnh táo lại, luống cuống cố đẩy Kim Mẫn Khuê, ấy vậy mà hình như cái tên kia không hề để tâm đến động tĩnh xung quanh, đôi môi vẫn còn mập mờ mút nhẹ môi cậu. Trong lúc bối rối, Lý Thạc Mẫn hung hăng cần môi Kim Mẫn Khuê thật mạnh, sau đó thừa lúc hắn đau lập tức đẩy người ra.

Từ Minh Hạo vừa đi ra đã thấy Lý Thạc Mẫn đang dùng vẻ mặt căm phẫn lườm Kim Mẫn Khuê muốn rách cả mắt, mà Mark Lee vẫn đứng tựa lưng vào tường, chẳng có vẻ gì là hoảng loạn.

Từ Minh Hạo tỉnh mắt để ý thấy vết máu trên

môi Kim Mẫn Khuê, cậu vội vàng bước tới kéo Lý Thạc Mẫn đi ra ngoài, vừa đi vừa nhéo tay bạn nhỏ kia, " Lý Thạc Mẫn, đừng nói với tao là mày vừa đánh nhau nhá, mày xem mặt mày tức giận đến đỏ hết cả lên rồi đây này!"

Lý Thạc Mẫn khẽ cần môi, lớn tiếng gào, "Không có!" sau đó chạy về phía ghế sofa ngồi ôm cục tức một mình.

Thấy Lý Thạc Mẫn đi xa, Kim Mẫn Khuê mới thong thả duỗi ngón tay cái lau sạch vết máu trên môi.

Văn Tuấn Huy trêu ghẹo, "Sao, bị mèo con cào hả?” Kim Mẫn Khuê nhếch khóe miệng trả lời một câu. "Vợ đẹp khó dạy."

...Còn tiếp....