[Đam Mỹ] Độc Chiếm

Chương 22



Vì Từ Minh Hạo bị thương ở chân nên Lý Thạc Mẫn không thể không đối mặt với một vấn để khá khó xử, ấy chính là liệu tối nay cậu có nên tiếp tục chạy bộ nữa hay không. Mục đích ban đầu của việc chạy bộ này đúng là để tiếp cận Văn Tuấn Huy, nhưng điều kiện tiên quyết là có thêm hai bạn nhỏ Văn Tuấn Huy và Văn Tuấn Huy làm bình phong, nhưng tình trạng của Na Jaemin bây giờ chắc chẳng cần nói thêm, không đợi hết dẳm ba tuần thì còn lâu mới nhảy nhót bình thường được, mà Lee Jeno mấy hôm nay hớt ha hớt hải chạy lên chạy xuống lo lắng chắc cũng không còn tâm trí để có mặt đâu. Vì vậy trước mặt cậu đang có hai con đường, một là mình cũng lười theo Lý Thạc Mẫn luôn, nhưng người bị thương không phải cậu, người chăm sóc cũng không phải nốt, mà cái việc chạy bộ do chính cậu khởi xướng, bây giờ mới thực hiện một ngày đã bỏ cuộc có phải quá mất mặt không, con đường còn lại là tiếp tục thực hiện việc chạy bộ mỗi ngày, rủ Kim Mẫn Khuê cùng tập chung.

Trong tiềm thức của Lý Thạc Mẫn đang nói với bản thân rằng nếu cậu chủ động hẹn thì kiểu gì Kim Mẫn Khuê cũng sẽ đồng ý thôi, nhưng cứ nghĩ đến việc mỗi lần hai người bọn họ cùng ở riêng một chỗ lại phát sinh mấy chuyện tệ hại là Lý Thạc Mẫn cảm thấy đau đầu. Tên kia chẳng bao giờ hành động như người bình thường cả, mỗi lần Lý Thạc Mẫn đứng cạnh hẳn ta là thấp tha thấp thỏm, đáng ghét.

Lý Thạc Mẫn phiền muộn chạy tới chỗ Từ Minh Hạo, "Tối nay mày định làm gì?"

Từ Minh Hạo thưởng cho cậu một cái đảo mắt, "Còn định làm gì nữa? Chân tao thì làm được gì?"

"Ờ ha."

"Không phải mày muốn chạy bộ à? Tao bị thương chứ mày có bị thương đâu, đừng có mà nghĩ đến chuyện lười biếng đấy." Từ Minh Hạo nhìn bụng Lý Thạc Mẫn cảnh cáo, "Bọn tao không chạy thì còn Kim Mẫn Khuê cơ mà, cậu ta có thể chạy cùng mày cho đỡ buồn."

"Được rồi, tao biết rồi." Lý Thạc Mẫn phiền muộn phẩy tay, ủ rũ về chỗ, sau khi đấu tranh tâm lý cả buổi mới lấy điện thoại ra khỏi ngắn bàn.

"Tối nay có định chạy bộ không?" Một phút sau bên kia liền trả lời.

"Gặp ở chỗ cũ."

Lúc ấy Lý Thạc Mẫn liền bật cười, thầm nghĩ người này cũng tự nhiên quá cơ, lại còn ở chỗ cũ nữa chứ, hứ.

Mặc dù trong lòng không tình nguyện, nhưng buổi tối Lý Thạc Mẫn vẫn lề mề thay đồ đi ra sân vận động. Từ đăng xa đã thấy Kim Mẫn Khuê đứng im trước cổng, vóc dáng cao hệt một cái cột, người kia như có lắp radar, cậu vừa lại gần đã lập tức nhìn về phía này, Lý Thạc Mẫn vội vàng chạy tới.

Đứng trước mặt Kim Mẫn Khuê, cậu lúng túng gãi gãi đầu, "Đợi lâu chưa?"

"Không sao." Kim Mẫn Khuê thản nhiên, "Cũng mới có mười phút thôi."

Nhìn Lý Thạc Mẫn sượng ngắt Kim Mẫn Khuê bật cười, quay người đi vào bên trong, "Được rồi, bắt đầu tập thôi."

Kim Mẫn Khuê rất trắng, hơn nữa còn tay dài chân dài, đứng im một chỗ làm mấy động tác khởi động thôi cũng khiến không ít người ghé mắt nhìn. Lúc trước Lý Thạc Mẫn cũng cảm giác mình rất phong độ, nhưng bây giờ bị mang ra đối lập thế này lòng tự trọng của cậu không tránh khỏi bị đả kích, vì vậy vội vàng làm xong mấy động tác rồi đi thẳng ra đường chạy, chưa chạy được hai bước đã thấy người kia theo sau, cậu âm thầm măng đúng là bám dai như đìa.

Kim Mẫn Khuê chạy tới bên cạnh cậu, "Khởi động không kĩ sẽ bị căng cơ đấy, lần sau nhớ chăm chú một chút."

"Ừm." Liên quan quái gì đến nhà ngươi.

Nói xong câu này hai người im lặng sóng vai cùng chạy.

Tốc độ của Lý Thạc Mẫn không nhanh, Kim Mẫn Khuê cũng giữ nguyên tốc độ ngang báng cậu, Lý Thạc Mẫn mơ hồ nhận thấy tốc độ này kém xa lúc Kim Mẫn Khuê chạy cùng với Văn Tuấn Huy, cậu nghi ngờ nhìn sang mới phát hiện người bên cạnh đang nhìn thẳng về phía trước rất nghiêm túc, Lý Thạc Mẫn cảm thấy không thú vị chút nào, hơi bĩu môi, thích làm gì thì cứ làm đi.

Chạy đến vòng thứ ba đúng là một thử thách, ngày hôm qua cậu cũng chạy đến đây là lết không nổi nữa, Lý Thạc Mẫn vừa chạy vừa thấy chân như đeo chì, nhịp thở cũng trở nên dồn dập, chỉ có thể mở miệng hớp lấy không khí.

"Đừng thở bằng miệng, đợi lát nữa bụng sẽ khó chịu." Lúc này tâm trí Lý Thạc Mẫn bắt đầu lơ lửng rồi, giọng nói của Kim Mẫn Khuê vang lên bên tai cậu chợt xa chợt gần, nhưng đến cùng vẫn còn chút tỉnh táo để nắm được trọng điểm, Lý Thạc Mẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Chạy vài bước quay đầu lại thấy Lý Thạc Mẫn đang mang vẻ mặt mệt mỏi không còn tha thiết gì nữa, Kim Mẫn Khuê thả chậm bước chân, "Chạy xong vòng này kết thúc thôi."

Lý Thạc Mẫn gật đầu tia lịa.

Hai người vừa chạy tới vạch đích, Lý Thạc Mẫn bủn rủn chân tay ngồi bệt xuống bãi cỏ, Mark Lee nhíu mày đi tới trước mặt cậu.

"Đứng dậy, vừa chạy xong đừng ngồi, không tốt cho cơ thể đâu."

Lý Thạc Mẫn uể oải lắc đầu, "Không đứng nổi, mệt chết đi được."

"Đứng dậy mau!"

Vốn toàn thân đã mỏi rã rời, nghe giọng Kim Mẫn Khuê ra lệnhLý Thạc Mẫn cũng bắt đầu bực bội, dậm chân xuống đất, "Không đứng được! Không đứng nổi!"

Lần này Kim Mẫn Khuê trực tiếp đi tới, duỗi tay nằm lấy tay cậu dùng sức kéo một cái, cả người Lý Thạc Mẫn đã bị kéo dậy, bởi vì Kim Mẫn Khuê dùng sức quá mạnh mà toàn thân Lý Thạc Mẫn đang ở trạng thái mệt mỏi, cho nên bạn nhỏ nào đó bị mất thăng bằng nhào thẳng vào người Kim Mẫn Khuê, cũng may cậu nhanh tay ôm chầm lấy hông tên kia mới tránh khỏi cảnh ngã dúi dụi.

"Móa!" Lý Thạc Mẫn nghiến răng nhúc nhích cánh tay, "Mẹ nó chứ, cậu muốn tôi chết à?"

Nói hết câu liền nhận ra Kim Mẫn Khuê không có trả lời, cậu ngờ vực đưa mắt mới phát hiện người kia cũng đang nhìn mình, ánh mắt kia đầy vẻ trêu chọc.

"Em còn muốn ôm đến bao giờ?"

Lý Thạc Mẫn sững sờ, sau đó nhìn hai tay mình vẫn còn ôm lấy người ta, vội vã đẩy hẳn ra, giật giọng, "Tôi khát nước."

Kim Mẫn Khuê bị đẩy ra cũng không chấp nhặt, xoay người, "Đi thôi, mua nước cho em."

Lý Thạc Mẫn rầu rĩ bước theo sau.

Vừa vào siêu thị Lý Thạc Mẫn lập tức đi lấy ngay một chai nước đá, vừa mở tủ lạnh ra thì người phía sau đã thẳng tay đóng ngay cửa tủ lạnh lại, cậu quay đầu định nổi giận mới thấy Kim Mẫn Khuê đang cầm hai chai nước để ở nhiệt độ bình thường đứng sau lưng mình, "Vận động xong không thể uống nước lạnh."

Lý Thạc Mẫn mặc kệ, quay đầu lại muốn mở tủ lạnh, nhưng cửa tủ bị tên kia giữ chặt, cậu cố mãi cũng không mở được.

Lý Thạc Mẫn tức đến khó thở, "Kim Mẫn Khuê!"

Kim Mẫn Khuê lắc lắc chai nước trong tay, không hề lay chuyển, vì vậy Lý Thạc Mẫn thở phì phò bỏ ra ngoài.

Đứng ở cửa siêu thị, Lý Thạc Mẫn trợn mắt nghiến rắng lườm người đang thanh toán đăng kia, cái này không cho, cái kia cũng muốn xen vào, đồ điên.

Kim Mẫn Khuê cầm hai chai nước đi tới trước mặt cậu, Lý Thạc Mẫn dấu môi cáu kỉnh chìa tay ra, Mark Lee chỉ cười, mở nắp chai nước xong xuôi mới đưa cho cậu.

Lý Thạc Mẫn sững sờ, bối rối nhận lấy ngửa đầu tu một hơi dài.

Lúc này Kim Mẫn Khuê mới mở nắp chai nước của mình uống một ngụm, đóng chặt nắp chai, "Tôi đưa em về."

Thời điểm này hầu như mọi người đã về ký túc xá, con đường bình thường tấp nập bây giờ chỉ còn vài bóng người vội vã, hai người yên lặng sóng vai quay về, đèn đường mờ mờ kéo bóng họ thật dài, cuối cùng mơ hồ hòa lại thành một.

"Lý Thạc Mẫn." Kim Mẫn Khuê nghiêng đầu.

Lý Thạc Mẫn ngửa đầu uống một ngụm nước, lúng túng đáp, "Hả?"

"Em thích Phác Liên à?"

Câu hỏi của Kim Mẫn Khuê hoàn toàn không có chút cảm xúc nào nhưng Lý Thạc Mẫn lại phun thẳng ngụm nước trong miệng ra, bị sặc đến mức khom người xuống chống đầu gối ho kịch liệt, trên lưng cảm nhận được lực vỗ rất nhẹ.

Lý Thạc Mẫn đứng thẳng người đẩy tay Kim Mẫn Khuê ra, hổn hển chất vấn, "Ai nói cho cậu biết? Văn Tuấn Huy?"

Không đợi Kim Mẫn Khuê trả lời, Lý Thạc Mẫn đã tức giận nói tiếp, "Ông biết ngay cái thằng Từ Minh Hạo kia không đáng tỉn tí nào mà, cái gì cũng tươm tướp kể cho Văn Tuấn Huy."

"Không phải từ họ." Kim Mẫn Khuê bình tĩnh nhìn cậu.

"Không phải từ chúng nó?” - Lý Thạc Mẫn gãi đầu, nhanh chóng nghĩ xem đến cùng còn ai biết chuyện này, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên cực kì khó coi, "Chẳng lẽ là... Cô ấy?”

Kim Mẫn Khuê âm thầm quan sát chuyển biến trong nét mặt của Lý Thạc Mẫn, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

"Tôi nhìn thấy." Thấy Lý Thạc Mẫn ra vẻ ngờ vực, Kim Mẫn Khuê nói tiếp, "Chuyện trong công viên hôm đó."

Chuyện trong công viên...

Đồng tử của Lý Thạc Mẫn đột nhiên phóng đại, cậu đưa tay chỉ vào Kim Mẫn Khuê mà không thể tin nổi, "Cậu theo dõi tôi?"

Kim Mẫn Khuê nhẹ nhàng nằm lấy tay cậu, không nhanh không chậm nói, "Lúc ấy tôi chỉ từ nhà vệ sinh tiện thể đi ngang qua chỗ đấy thôi, không ngờ lại tình cờ nhìn thấy."

Xiết chặt nắm đấm, ngay lúc này Lý Thạc Mẫn cảm giác tia lửa đang văng tung tóe trong đầu mình, đến mức muốn nổ tung. Cậu cứ nghĩ chuyện này sẽ chôn vùi trong lòng mình mãi mãi, không ngờ bây giờ lại bị người ta đào ra giơ lên trước mặt, mà người này còn là cái người mà mình *tị hiểm nhất, cảm xúc trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại sự bối rối cùng xấu khổ khi bị người khác biết bí mật không muốn nói ra.

(°nghi ngờ, không tin nhau, nên tránh mọi sự hợp tác)

Đợi đã, Lý Thạc Mẫn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, chậm rãi quay đầu lại ngờ vực hỏi:

"Cho nên, cậu đã sớm biết tôi thích Phác Liên?"

"Phải."

"Cậu cũng đã biết Phác Liên thích cậu?"

Kim Mẫn Khuê mặt không đổi sắc, "Phải."

Nghe thấy Kim Mẫn Khuê trả lời không mặn không nhạt thế này, Lý Thạc Mẫn quay đầu lại nhằm mắt hít sâu một hơi, lắc đầu cười khẩy một tiếng, "Oa, cậu đúng là..."

"Lý Thạc Mẫn." Kim Mẫn Khuê đưa tay kéo tay cậu.

"Đừng có gọi tên tôi." Lý Thạc Mẫn giật phắt tay mình ra khỏi tay Kim Mẫn Khuê, xoay người nhìn hắn hằn học, khuôn mặt tức giận đến nỗi đỏ bừng, trong mắt toàn là sự phẫn nộ không thể che giấu, "Thú vị chứ? Bây giờ cậu nhìn tôi có phải rất giống một thằng ngu không? Người trong lòng thích người khác mà còn ngu xuẩn chạy tới làm bạn với người ta, hài hước lắm đúng không?"

Kim Mẫn Khuê giật giật khóe miệng, "Em suy nghĩ quá nhiều rồi."

"Tôi nghĩ nhiều?" Lý Thạc Mẫn tức giận đến mức bật cười, "Kim Mẫn Khuê, bỏ ngay cái bản mặt giả nhân giả nghĩa của cậu đi. Mẹ kiếp, mỗi ngày trêu cợt rồi nhìn thấy tôi lúng túng như vậy chẳng phải là vì muốn khiến tôi cảm thấy nhục nhã sao?"

Liên tưởng đến một loạt việc xảy ra trước đó, Lý Thạc Mẫn tức giận đến nỗi không thể suy nghĩ rành rọt, nét mặt càng ngày càng âm u của Kim Mẫn Khuê cũng không khiến cậu sợ hãi như mọi khi nữa. Vừa nghĩ tới việc cậu ngu xuẩn tự mình đa tình cho rằng người ta có ý với cậu,

Lý Thạc Mẫnk chỉ muốn tát bản thân hai cái thật mạnh, nực cười. Bất mãn tích tụ trong lòng nhiều ngày đốt trụi lý trí của Lý Thạc Mẫn, cậu bất chấp quát lớn, "Mẹ nó, cậu đúng là một thăng biến thái kì quái. Ai mà thèm làm bạn với cậu? Chẳng phải chỉ là một đứa con gái thôi sao? Ngày mai ông đây sẽ tìm người khác, tôi không tin nữ sinh cả khối này đều thích cậu, cậu cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!"

Gào xong Lý Thạc Mẫn xoay người giận đùng đùng bỏ đi, còn chưa bước được hai bước thì tay đã bị người kia tóm chặt, Lý Thạc Mẫn cố bước về phía trước nhưng cơ thể lại bị kéo giật về phía sau, còn chưa kịp đứng vững đã bị lôi tới nhà để xe tối thui.

"Buông ra!" Lý Thạc Mẫn dùng sức giằng lấy tay mình, nhưng hai tay tên kia vẫn cố chấp nắm lấy cổ tay của cậu như một chiếc còng kim loại, dù có cố gắng vùng vẫy đến vậy cũng hoàn toàn không làm gì được người ta, thậm chí Lý Thạc Mẫn có thể cảm nhận được gân xanh đang nổi trên mu bàn tay mình.

"Kim Mẫn Khuê!" Bị kéo xềnh xệch về phía trước, Lý Thạc Mẫn vừa hoảng loạn vừa tức giận, mà Kim Mẫn Khuê vẫn không nói một lời, dường như toàn thân đang toát ra hơi lạnh đến khiếp người.

Bị lôi vào góc trong cùng của nhà xe, Kim Mẫn Khuê đẩy mạnh Lý Thạc Mẫn vào tường, Lee Donghyuck chưa kịp đứng yên đã thấy lưng mình đập vào tường một cái đau điếng, cậu kêu lên một tiếng, đưa tay ôm vai ngẩng đầu căm tức nhìn khuôn mặt đang chìm vào bóng tối của người kia.

"Móa, cậu điên rồi!"

Kim Mẫn Khuê chậm rãi tiến tới gần Lý Thạc Mẫn, bóng hình ngược sáng như ma quỷ bước ra từ địa ngục, nụ cười quái gở trên mặt càng khiến cậu rùng mình một cái. Vừa rồi bất chấp mắng cả buổi, đến chính bản thân cậu cũng sắp quên mất một điều tên này không phải là dạng người hiền lành có thể tùy tiện để người ta đè đầu cưỡi cổ, nhìn bộ dạng bây giờ của Kim Mẫn Khuê trong lòng Lý Thạc Mẫn cũng run rẩy, chỉ hối hận vừa rồi mình mắng xong sao không nhanh chân bỏ trốn cơ chứ.

Lý Thạc Mẫn đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện chẳng có thứ gì giúp ích được cho công cuộc chạy trốn của cậu, nuốt nước miếng lên giọng, "Cậu muốn làm gì!"

"Sao? Không mắng tiếp nữa à? Không phải vừa rồi mắng rất vui vẻ đấy sao?" Kim Mẫn Khuê áp sát Tuấn Huy, đặt tay lên vai cậu, chậm rãi vỗ hai cái.

Lý Thạc Mẫn gạt tay Minh Hạo xuống, cố mạnh miệng, "Ông đây muốn làm gì thì làm, liên quan chó gì đến cậu!"

"Muốn làm gì thì làm?” Kim Mẫn Khuê nhại lại lời Lee Donghyuck vừa nói, đưa ngón trỏ đặt vào thái dương ra chiều muốn suy nghĩ, ngay sau đó ánh mắt lạnh như băng lia về phía Lý Thạc Mẫn, "Xem ra tôi đã nuông chiều em quá rồi."

Lý Thạc Mẫn bị ảnh mắt kia của Kim Mẫn Khuê ghim tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy cơn đau đớn ập đến, cảm cậu bị Kim Mẫn Khuê nắm chặt, Lý Thạc Mẫn ngăn cản theo phản xạ nhưng cánh tay vừa vươn ra đã bị Kim Mẫn Khuê tóm lấy, định đá một cái nhưng kết quả là chân còn chưa kịp nhấc lên đã bị áp sát vào tường, hoàn toàn không thể động đậy.

"Kim Mẫn Khuê!" Lúc này Lý Thạc Mẫn mới luống cuống.

"Biết sợ rồi sao?" Kim Mẫn Khuê thưởng thức nét mặt bối rỗi của cậu thật lâu, nhếch môi, "Lý Thạc Mẫn, có phải tôi đã dặn em không được nói tục không?”

Lý Thạc Mẫn chỉ sợ Kim Mẫn Khuê động thủ, dù sao cậu không phải là đối thủ của hắn ta, nếu muốn đánh nhau chỉ sợ bản thân sẽ bị thiệt thòi, giờ nghe thấy vậy lập tức nhớ đến chuyện phát sinh ở nhà Văn Tuấn Huy, càng tức đến phát rồ, cậu muốn quay đầu nhưng căm đã bị người kia giữ chặt không thể cử động, chỉ có thể đưa mắt nhìn vào chỗ khác, "Không nhớ!"

"Miệng không nghe lời, trí nhớ cũng không tốt lắm." Kim Mẫn Khuê lắc đầu như thể đang thấy bất đắc dĩ lắm, ngón tay vuốt ve cằm của Lý Thạc Mẫn, sau đó sắc mặt tối sầm lại, cặp mắt xoáy thẳng vào khuôn mặt bối rối của cậu, "Vậy tôi sẽ giúp em cẩn thận nhớ lại một lần."

Vừa dứt lời Lý Thạc Mẫn cũng cảm giác được tầm mắt tối sầm lại, sau đó môi bị áp chế bởi một nụ hôn thô bạo. Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi cậu bắt đầu cố gắng giãy dụa, còn Kim Mẫn Khuê lợi dụng ưu thế thể năng để ép cậu sát vào tường, cái tay kia bóp chặt cằm cậu, vừa bị ép há miệng ra Lý Thạc Mẫn đã cảm nhận được đầu lưỡi ướt át xâm nhập, khuấy động vòm miệng cậu như thăm dò lãnh thổ, còn chính cậu cũng chỉ có thể bị động quấn lấy người kia, toàn thân nhũn ra.

Xong đời. Lý Thạc Mẫn rên rỉ trong lòng.

Đợi đến khi Kim Mẫn Khuê chịu buông cậu ra, Lý Thạc Mẫn suýt nữa đã ngất đi, tâm trí nhão nhoẹt như tương, bên tai chỉ nghe được tiếng tim đập như nổi trống, cậu tựa người vào tường mãi một lúc lâu sau mới tỉnh hồn lại.

Lý Thạc Mẫn hung hăng đưa tay lau miệng, trợn mắt nhìn người trước mặt, "Mẹ nó, cậu..."

"Còn mắng?" Kim Mẫn Khuê nói xong lại ngang nhiên áp sát Lý Thạc Mẫn, Lý Thạc Mẫn vội vàng đưa tay che miệng. Nhìn bộ dạng hoảng hốt này của cậu, Kim Mẫn Khuê không khỏi bật cười.

Hai người mặt đối mặt, dưới ánh sáng mờ tối hai cơ thể như đang đè lên nhau thành một hình dạng mập mờ.

"Kim Mẫn Khuê." Một lúc lâu sau, vẻ hoang mang trên mặt Lý Thạc Mẫn đã phai bớt, cậu cố chỉnh trang lại bản thân cho ngay ngắn, nhìn thì có vẻ tâm trạng của người trước mặt hình như cũng đã tốt lên nhiều, lúc này cậu chần chừ lên tiếng.

Thực ra trong lòng Lý Thạc Mẫn vô cùng phức tạp, không thể nghi ngờ về cái sự chán ghét Kim Mẫn Khuê của cậu, nhưng ngay tại giây phút này chính Lý Thạc Mẫn đột nhiên cũng không biết liệu việc cậu ghét người nọ còn có ý nghĩa gì nữa không. Kim Mẫn Khuê lại một lần nữa làm ra một việc vượt quá ranh giới trong lòng cậu, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hình như lần nào mình cũng chỉ hoảng hốt rổi tức giận mà thôi, hơn nữa đứng trước mặt hắn cậu sẽ vô thức thả lỏng hơn, thoải mái nói những gì mình nghĩ, thoải mái cáu gắt. Chính cậu cũng không biết tình hình đã biến thành thế này tự bao giờ, bởi vậy nên khi cậu hôn Kim Mẫn Khuê cơ thể hoàn toàn không hề sinh ra phản ứng phản cảm về mặt sinh lý nữa, Lý Thạc Mẫn nghĩ có lẽ một số việc nên chấm dứt ở đây. Chuyện lúc trước cậu sẽ không truy cứu, cắt đứt đi là xong, dù sao lúc này trong lòng cậu đang có một dự cảm rất xấu, nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì mọi chuyện cũng trở nên phức tạp hơn.

"Việc thiếu đạo đức cậu cũng đã làm, tôi cũng mắng rồi, hai ta coi như huề nhau." Lý Thạc Mẫn ngừng một chút, "Sau này chúng ta cố gắng ít chạm mặt, hoặc là dứt khoát đừng qua lại nữa, vốn cũng không phải người cùng một đường..."

Nói đến câu sau Lý Thạc Mẫnk hơi chột dạ, bởi vì cậu nhìn thấy khuôn mặt còn đang tươi cười của người kia đã trở nên đen xì, sắc mặt còn khó coi hơn cả trước khi tiến vào nhà xe nữa.

"Không qua lại nữa?" Kim Mẫn Khuê cười khẩy một tiếng, "Em đừng có mơ!"

Thấy Kim Mẫn Khuê lại chuẩn bị áp sát về phía mình, Lý Thạc Mẫn giật thót tim.

"Không qua lại với tôi thì em muốn cùng ai? Phác Liên? Hay là người khác?" Một tay chống vào mặt tường bên cạnh tai Lý Thạc Mẫn, Kim Mẫn Khuê trầm giọng nói, "Lý Thạc Mẫn, tôi nói cho em biết, em dù muốn cũng đừng có nghĩ!"

Thấy Kim Mẫn Khuê như vậy Lý Thạc Mẫn ngơ ngác đến quên phản kháng, cậu mặc kệ ngón tay của Minh Hạo nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt mình.

"Lý Thạc Mẫn, tôi cũng định để mọi chuyện phát triển từ từ không ép buộc em, nhưng bây giờ xem ra chậm rãi quá cũng không tốt." Kim Mẫn Khuê lui lại một bước, kéo bàn tay Lý Thạc Mẫn ép cậu phải xòe ngón tay ra, đặt tay mình lên, mười ngón tay đan vào nhau nắm thật chặt, kéo đến trước ngực hai người, cặp mắt kia nhìn thẳng Tuấn Huy, "Em nghe cho rõ, đời này em chỉ có thể dây dưa với tôi, những người khác dù là ai cũng không được phép."

Bị ánh mắt bá đạo mà nghiêm túc của Kim Mẫn Khuê nhìn tới mức mặt nóng ran, trong lòng Lý Thạc Mẫn bối rối hoảng loạn, bản tay bị cầm chặt cũng toát mồ hôi.

"Tôi... Tôi không phải đồng tính luyến ái." Lý Thạc Mẫn cúi đầu nhỏ giọng biện hộ.

"Tôi biết."

"Tôi cũng không thích con trai."

Bên tai truyền tới hơi thở ấm áp, Lý Thạc Mẫn vô thức rụt đầu lại, sau đó cậu nghe thấy Kim Mẫn Khuê ghé vào tai mình nỉ non, giọng nói của người kia tràn đầy sự lưu luyến dịu dàng và sự gợi cảm mà cho tới bây giờ Lý Thạc Mẫn vẫn chưa từng nghe qua.

"Em không cần thích người con trai khác."

Vành tai nóng hổi, Lý Thạc Mẫn cảm giác hai chân mình như muốn nhũn ra.

"Chỉ thích tôi là được rồi."

...*Còn tiếp*....