[Đam Mỹ] Độc Chiếm

Chương 8



Từ sau hôm bị từ chối, Lý Thạc Mẫn có một khoảng thời gian sống như cái xác không hồn, mỗi ngày ủ rũ cúi găm mặt, ngay cả Từ Minh Hạo rủ ra ngoài chơi game cũng không làm cậu hào hứng nổi. Ngày ngày phải nhìn ánh mắt đờ đẫn của bạn nhỏ này, Từ Minh Hạo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng rồi lại luống cuống không biết phải làm sao. Mấy ngày nay con người luôn ồn ào đột nhiên trở nên trầm tĩnh như nước đọng khiến Từ Minh Hạo rất rất không quen, chỉ là muốn làm gì đó rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu, vì vậy ánh mắt Từ Minh Hạo nhìn Phác Liên bất chợt có thêm vài phần địch ý.

Cũng may chưa đầy mấy hôm Từ Minh Hạo bỗng nghênh đón một cơ hội mà cậu tự cho là rất tuyệt vời.

"Thạc Mẫn à!" Vừa vào giờ nghỉ, Từ Minh Hạo vội vàng chạy tới trưng ra bản mặt hưng phấn lại gần Lý Thạc Mẫn, "Tao nói mày nghe cái này

nè.

Lý Thạc Mẫn miễn cưỡng ngước mắt lên, "Gì?"

"Cuối tuần này là sinh nhật Huy Huy á, để tao dẫn mày đi cùng, đến chơi cho vui!"

Lý Thạc Mẫn rũ mắt cúi đầu, dứt khoát nói: "Không đi."

Từ Minh Hạo vội vàng kéo một cái ghế của bàn trên lại gần, xoay người ngồi xuống đối diện Lý Thạc Mẫn, hai tay đưa ra nâng mặt thăng bạn lên nhéo nhéo.

"Nè nè nè, mày đi đi mà, mày không đi thì anh mày khó xử lắm á, nhỡ Huy Huy không kiềm chế được mà làm gì đó thì ai tới giải cứu tao đây?"

Nghe Từ Minh Hạo nói câu này xong Lý Thạc Mẫn không nhịn được phì cười, cậu đẩy cái tay đang tác oai tác quái trên mặt mình ra, "Có mà mày sợ không kiểm chế được rồi làm gì con người ta thì có?"

Từ Minh Hạo cười, "Dù sao cũng sẽ thuộc về nhau, không cần quan tâm thứ tự trước sau làm gì. Tóm lại là mày phải đi cùng tao, mọi người nhờ tao mời mày mà mày không đi thì tao biết nói thế nào?"

Lý Thạc Mẫn một tay chống cảm, "Nhưng mà tao với cậu ta đâu có quen biết, còn chẳng nói chuyện mấy, đến đấy ngại lắm."

"Mày với anh rể mày sớm muộn cũng phải làm quen, huống hỗ còn có tao ở đây mày ngại cái quái gì hả?”

Thấy Lý Thạc Mẫn vẫn hơi chẩn chừ, Từ Minh Hạo đứng bật dậy xoa xoa đầu cậu, dùng giọng điệu không cho phép phản bác: "Quyết định như vậy nha, cuối tuần chúng ta cùng đi." Nói xong sải bước bỏ đi.

Lý Thạc Mẫn bĩu môi, quay đầu lại thấy Phác Liên đang tươi cười nói chuyện với ai đó, lại nhìn cái bản mặt mất tinh thần của mình phản chiếu trên màn hình điện thoại, có lẽ cậu cũng cần thả lỏng bản thân một chút.

Một ngày trước đó, lớp bên cạnh.

"Cuối tuần này sang nhà tao đi, ba mẹ tao vừa ổi công tác." Văn Tuấn Huy quay đầu lại gõ gõ bàn Kim Mẫn Khuê.

Kim Mẫn Khuê đang ghi ghi vẽ vẽ gì đó trên giấy nháp, nghe thấy có tiếng gọi mới ngẩng đầu nhìn Văn Tuấn Huy, đặt bút xuống không nỏi gì.

Văn Tuấn Huy có thể thân thiết với Kim Mẫn Khuê như vậy nguyên nhân chính là vì hai người này ăn ý với nhau đến khó tin, giống như hiện tại, dù Kim Mẫn Khuê chưa hé miệng nói một chữ cũng không hề bày tỏ biểu cảm nào, nhưng Văn Tuấn Huy vẫn hiểu thằng bạn mình đang muốn biểu đạt điều gì " Thì tụ tập ăn sinh nhật một bữa ấy, thư giãn tí thôi."

Hai ngón tay Kim Mẫn Khuê vẫn cầm bút, ngón trỏ ấn chặt vào thân bút một chút, "Rủ thêm ai nữa?"

"Thì còn ai vào đây, mấy đứa bạn của tao."

"Từ Minh Hạo?" Kim Mẫn Khuê nhướn mày.

"Đương nhiên rồi." Văn Tuấn Huy mỉm cười xoa cẵm, "Còn có mấy đứa chơi cũng thân nữa."

Kim Mẫn Khuê từ tốn nói, "Vậy hôm đấy rủ cả bạn của cậu ta đi."

Văn Tuấn Huy khựng lại, mãi mấy giây sau mới ngờ vực hỏi, "Mày đang nói đến Lý Thạc Mẫn?"

Kim Mẫn Khuê đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, gật đầu.

Văn Tuấn Huy nhìn chăm chăm vào Kim Mẫn Khuê thật lâu, muốn từ trong cặp mắt kia nhìn ra một chút manh mối, nhưng gương mặt Kim Mẫn Khuê vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm, ngay cả trong mắt cũng không có chút rung động.

Mãi một lúc sau, Văn Tuấn Huy mới nở nụ cười thâm sâu, "Mày chuẩn bị hành động hả?"

Kim Mẫn Khuê vuốt vuốt bút máy trong tay. "Quá chậm, phải đẩy nhanh tiến độ mới được."

Buổi tối, Từ Minh Hạo vừa quay về ký túc xá đã nhận được tin nhắn wechat của Văn Tuấn Huy.

[ *Cuối tuần này sinh nhật tớ, cậu đến nhà tớ chơi đi. Rủ thêm cả bạn cậu cho vui*.]

...*Còn tiếp*....