[ĐAM MỸ] Giới hạn Roche

Chương 21



Phòng thí nghiệm của Ứng Doãn Thừa xảy ra một chuyện không lớn nhưng cũng không nhỏ: Đồ Nhã Hân muốn rút khỏi dự án này.

Lí do của cô cũng cực kỳ đơn giản, một cơ quan nhà nước ở Bắc Kinh gửi offer cho cô, lương thưởng trung bình nhưng có giải quyết hộ khẩu (*), yêu cầu cô phải đến đơn vị thực tập ngay. Dự án này vốn không có tính ràng buộc, thậm chí trưởng bộ phận nhân sự bên kia còn tỏ ý ra mặt giúp cô thương lượng với trường, Đồ Nhã Hân thử nói chuyện với trường, cuối cùng được cho phép hoàn thành kỳ một của dự án rồi mới đi.

(*) Hộ khẩu Bắc Kinh là một trong những thèm muốn lớn nhất của người dân TQ, tấm giấy này tượng trưng cho quyền có được các lợi ích quan trọng và cơ hội việc làm tại thủ đô

Trương Phàm không có ý kiến gì về việc này, chỉ dặn Đồ Nhã Hân trước khi đi phải bàn giao lại thật cẩn thận, ngoài ra bởi vì chuyện này nên hai tháng tiếp theo cô sẽ phải rút khỏi những công việc chính yếu của dự án.

Ứng Doãn Thừa là người đầu tiên đi tìm Đồ Nhã Hân, hỏi cô tại sao.

Đồ Nhã Hân không có văn phòng riêng nên hai người ra hành lang nói chuyện. Cô nói:

– Bây giờ cơ hội được nhập hộ khẩu ngày càng khó, ba mẹ mình không muốn mình bỏ lỡ.

Ứng Doãn Thừa không nghĩ cái cớ này hợp lý:

– Với năng lực của cậu muốn tìm cơ hội vào chỉ tiêu hộ khẩu (*) cũng là chuyện sớm muộn thôi, nhưng bây giờ mà đi thì sự nghiệp nghiên cứu khoa học của cậu gần như là đứt gánh đó.

(*) chỉ tiêu hộ khẩu: do việc “chạy” hộ khẩu ngày càng khó nên Bắc Kinh đã siết hộ khẩu bằng chỉ tiêu, ví dụ như trong 229.000 người sẽ tốt nghiệp từ các đại học Bắc Kinh thì họ chỉ lấy 10.000 người

Đồ Nhã Hân đang nhoài người trên lan can nhìn vườn hoa dưới lầu, nghe thế thì quay đầu lại nhìn Ứng Doãn Thừa, ánh mắt đó như đang quan sát tỉ mẩn, mãi một lúc sau cô mới nói:

– Tiểu Ứng à, mình không phải cậu, ngay từ đầu mình đã không có cái gọi là sự nghiệp nghiên cứu khoa học rồi.

Ứng Doãn Thừa không thích nhìn người khác tự ti hay coi nhẹ bản thân, hiếm khi cậu lại nhăn mặt:

– Cậu có năng lực, vấn đề này cậu rõ hơn ai hết, cậu không nên lãng phí nó, hộ khẩu có rất nhiều cách để giải quyết, cậu lại đi chọn con đường thiển cận nhất.

Đồ Nhã Hân vẫn nhìn Ứng Doãn Thừa, không có bất kì cảm xúc nào, ngưỡng mộ, ghen tị, không tán đồng, muốn biện giải, đều không có. Cô chỉ nhìn Ứng Doãn Thừa với ánh mắt điềm nhiên, cô biết Ứng Doãn Thừa sẽ không thể nào hiểu được.

Đồ Nhã Hân sinh ra ở một thành phố nghèo, cha mẹ đều là tầng lớp làm công ăn lương bình thường nhất của xã hội, khi cô học đại học hai người đã muốn cô học tài chính, sau này giáo viên chủ nhiệm của Đồ Nhã Hân ra mặt thuyết phục cha mẹ cô. Sau khi vào đại học thì cô vẫn duy trì được thành tích xuất sắc, tốt nghiệp xong cô tự quyết định muốn học lên tiến sĩ, tết về nhà người lớn hỏi thăm, cô út nghe dự định của Đồ Nhã Hân như thế thì lắc đầu nguầy nguậy:

– Chao ôi, con gái con đứa mà có chí hướng thế, chẳng hề để tâm đến chuyện kiếm tiền à.

Anh họ cũng theo đó mà kể, nghe nói trường cấp ba có một học sinh giỏi thi vào chuyên ngành Khoa học Công nghệ, tốt nghiệp xong vào ngân hàng đầu tư, lương bổng phải đếm bằng đô la Mỹ.

Những người ngồi trên bàn ăn đều không biết “ngân hàng đầu tư” là gì, nhưng nghe thấy hai chữ “lương bổng” thì vẫn líu cả lưỡi, cha mẹ Đồ Nhã Hân vốn không có ý kiến gì với việc cô học lên tiến sĩ, vì Đồ Nhã Hân đã nói chuyện rất rõ ràng với họ rồi, sau khi học tiến sĩ xong thì không cần gia đình chu cấp sinh hoạt phí và học phí nữa, nhưng bây giờ so với tiền lương trăm vạn thì “phí không đồng” cũng chẳng còn mấy hấp dẫn nữa.

Nhưng cũng may khi đó Đồ Nhã Hân đã bỏ lỡ thời cơ tìm công việc, khai giảng nộp hồ sơ xong, người hướng dẫn mà cô định đi theo cũng gọi cô tới văn phòng nói chuyện, bàn với cô về kế hoạch nghiên cứu mấy năm tới, cuối cùng thở dài một hơi nói, con gái đi con đường này vẫn khó khăn lắm.

Những chuyện như thế Đồ Nhã Hân không muốn kể cho Ứng Doãn Thừa nghe, người nhà cô không quan tâm trình độ nghiên cứu khoa học của cô tới đâu, cái bọn họ muốn nhìn thấy là khả năng biểu hiện, mà khả năng này có rất nhiều chỉ tiêu cụ thể hóa: hộ khẩu Bắc Kinh, công việc ổn định ở cơ quan nhà nước, và nhà cửa. Quan hệ giữa cô và Ứng Doãn Thừa thậm chí còn không tính là bạn bè, đến cả việc Ứng Doãn Thừa tới chất vấn cô một cách vô tri, Đồ Nhã Hân cũng cảm thấy hoang đường.

Đã qua rồi cái tuổi thấy người nào biết nhìn nhận tài năng của mình thì xem họ là tri kỉ, còn tại sao cô lại chấp nhận số phận như thế, thật ra là vì trong quá trình trưởng thành cô đã gặp những người như Ứng Doãn Thừa.

Đồ Nhã Hân biết, thời đại mà tri thức thay đổi số phận đã xưa rồi, cô và đám người như Ứng Doãn Thừa giống như là những nhân vật chính trong các bài toán về chuyển động (*), nhưng trên thực tế thì bài toán này không số đáp số, bởi vì cô sẽ không bao giờ đuổi kịp họ.

(*) những bài toán về chuyển động hay có câu “bao giờ người này đuổi kịp người kia”, “bao giờ xe này đuổi kịp xe kia”

Đồ Nhã Hân rất muốn nói rằng, nếu tôi đứng ở vị trí của cậu, có lẽ tôi còn xuất sắc hơn cả cậu bây giờ. Cô từng nghe những câu chuyện người khác đồn về Ứng Doãn Thừa, nói tính cậu rất ngông, bỏ cơ hội tốt đi du học để phung phí thời gian ở nơi này. Đồ Nhã Hân biết, Ứng Doãn Thừa sẽ không thấy đó là phung phí, bởi khi cậu ta có thể gánh nổi hậu quả thì cậu ta sẽ không thấy đây là lãng phí.

Nhưng cô kìm lòng được, cố gắng không nói lời cay nghiệt, trước khi về văn phòng cô chỉ bảo:

– Ứng Doãn Thừa, cậu sẽ không bao giờ biết được bản thân may mắn đến thế nào đâu.

Buổi tối ở nhà khi dọn hành lý cùng Lý Quyết, Ứng Doãn Thừa thuật lại đơn giản chuyện này và câu nói cuối cùng của Đồ Nhã Hân, cậu vừa gấp sơ mi của Lý Quyết vừa kể:

– Thật ra từ thuở lọt lòng em đã nghe được rất nhiều những câu thế này rồi, nhưng em luôn cảm thấy rằng xuất thân chưa phải tất cả. Trong đám bạn nối khố của em cũng có những đứa chẳng nên thân nên nết, Đồ Nhã Hân thông minh hơn tụi nó nhiều rồi.

Lý Quyết không nói gì, anh đang xem dự báo thời tiết Bắc Kinh trong điện thoại. Khi mở miệng thì đột ngột đổi chủ đề:

– Em muốn anh mang quà lưu niệm gì về?

Sau khi tốt nghiệp thì Lý Quyết không còn quay lại Bắc Kinh lần nào nữa.

Sau khi máy bay hạ cánh, anh ngồi lên chiếc xe ô tô tới đón mình ở sân bay, Lý Quyết chợt nhớ lại lúc trước mỗi dịp được nghỉ anh đều kéo vali đi từ phía tây sang phía đông trường học để đi tàu điện ngầm, phải đổi hai chuyến mới có thể tới trạm tàu nhanh đi sân bay. Hồi nghỉ đông năm nhất là lần đầu anh đi tuyến này, tàu chạy tới một đoạn nào đó mà dọc hai bên đường là những hàng cây cao to nhưng đã khô héo, xưa nay tâm trạng được về nhà của anh chẳng mấy hào hứng, nhưng hai năm đầu tiên đã là khoảng thời gian yên bình nhất rồi, sau này thì ra sân bay cùng Tô Húc, mỗi người đeo một bên tai nghe để nghe nhạc, giữa đường thỉnh thoảng tín hiệu chập chờn, những bài hát hay bị gián đoạn.

Bây giờ cũng là mùa đông, Bắc Kinh cũng vẫn là Bắc Kinh, nhưng Lý Quyết đã trở thành một vị khách vãng lai rồi.

Lịch trình hội nghị rất sít sao, vả lại Đồng Nghị còn là người cầm trịch. Những người tham gia không nói toạc ra nhưng ai cũng biết đây là để chuẩn bị cho sự kiện lớn gì đó. Lúc nghỉ ngơi Đồng Nghị còn chủ động tới chào hỏi Lý Quyết nhưng không hàn huyên mấy thứ chuyên ngành, chỉ nói mấy ngày nay thời tiết xấu bảo Lý Quyết nhớ chú ý sức khỏe.

Ngày hôm sau tan họp thì đã gần đến giờ cơm tối, Lý Quyết vừa ra khỏi tòa nhà thì bắt gặp một người không ngờ tới.

Trương Phàm cũng tới Bắc Kinh để họp, nhưng không phải là cuộc hội nghị mà Lý Quyết đang tham gia. Ông và Lý Quyết không tính là quen thân nhưng giờ đã gặp nhau ở thủ đô, dẫu sao cũng có ý muốn giới thiệu người của mình nên ông nằng nặc kéo Lý Quyết tham dự buổi hẹn tối nay.

Những người ngồi cùng bàn ai cũng có chức vị nên chẳng quan tâm gì nhiều tới Lý Quyết, chỉ có lúc đầu khi Trương Phàm giới thiệu thì có người tiếp lời một câu:

– Lý Quyết đây á? Ngưỡng mộ cậu đã lâu, lúc trước ông Đồng có kể mấy học trò của ông ấy viết luận văn báo cáo chẳng ai bì được Lý Quyết.

Những câu chuyện trên bàn tiệc mọi người chỉ nghe chơi cho vui, chứ chẳng ai đi dò la nó là thật hay giả. Hơn nửa bàn này đều đã rời nghiên cứu khoa học rồi, so với những lời tán thưởng của Đồng Nghị thì họ thích thú với chuyện ai sẽ được thăng chức hơn.

Rượu uống được hai lượt thì đột nhiên có người nhắc tới Ứng Doãn Thừa.

Thân phận của Ứng Doãn Thừa chẳng còn là bí mật với những người này, lần đầu cậu đến Tây Bắc, bao nhiêu quy trình và thủ tục đều phải qua tay Bắc Kinh. Cuối cùng Trương Phàm cũng có chuyện để nói:

– Cậu chàng này tài lắm, mà còn gan dạ nữa nhé, làm việc gì cũng nhanh chóng trôi chảy hơn cả những nghiên cứu viên nhậm chức hai ba năm.

Có người cười đùa:

– Lão Trương này, đừng nói là ông đang nằm mơ người ta sẽ chịu làm công cho ông cả đời đấy nhé? Cái phòng thí nghiệm bé như con muỗi của ông ấy, người ta chỉ tới chơi thôi, chơi chán rồi là sẽ bái bai ông ngay.

Ai cũng thích nói về Ứng Doãn Thừa, có vẻ bọn họ rất hiểu Ứng Doãn Thừa, từ xuất thân, lý lịch học tập, cho đến gia cảnh của bạn gái tin đồn, vân vân và vân vân.

Cứ như Lý Quyết đang nghe họ kể về một người xa lạ nào đó.

Đợi đến khi mỗi người đều được trình bày một lần, đột nhiên Trương Phàm nhớ ra chàng hậu bối ông dẫn tới cũng có quyền phát ngôn, ông bèn giới thiệu sang Lý Quyết:

– Lời mấy ông nói không được tính, mấy ông đã thấy cậu công tử họ Ứng chưa hả? Tôi thấy chuyện này vẫn phải nghe Lý Quyết kể xem sao, tôi nghe nói lúc trước cậu ta tới Tây Bắc nghỉ hè, viện nghiên cứu đã sắp xếp cho Lý Quyết dẫn dắt cậu ta đó.

Rất nhiều từ ngữ xẹt vội ngang trí não anh, anh không bắt lại kịp, cũng không cách nào nói nên lời, cuối cùng anh chỉ chốt một câu:

– Ứng Doãn Thừa ấy à, em ấy rất tốt.

Câu nói của anh hơi cụt hứng, mọi người đều muốn nghe anh kể thêm về những câu chuyện ngoài lề, may mà Trương Phàm phản ứng nhanh, vội vàng kéo anh mời rượu cả bàn. Cạn hết ly cuối cùng, điện thoại anh rung bần bật, người gọi tới vừa khéo là nhân vật tiêu điểm mà mọi người vừa bàn tán mấy phút trước.

Lý Quyết ra hành lang nghe máy, anh cứ đi dọc theo nó đến bên cạnh đình nghỉ chân, thực khách đều ngồi trong phòng riêng nên nơi lộ thiên thế này lại thành vắng lặng không người.

Sau khi anh đi công tác thì toàn liên lạc bằng tin nhắn với Ứng Doãn Thừa, trừ lúc Ứng Doãn Thừa đã xác nhận anh về đến khách sạn thì mới hỏi anh có thể gọi video không. Ứng Doãn Thừa vốn còn băn khoăn không biết đường đột gọi tới có phiền hà Lý Quyết làm việc không, nhưng tối nay người hàng xóm tầng trên tới mượn tuốc-nơ-vít mà cậu không tìm thấy, lại ngại từ chối nên mới đánh liều gọi cho anh.

Lý Quyết kiên nhẫn chỉ chỗ cho cậu, cái tủ nào ở ngoài ban công, ngăn nào của cái tủ ấy. Lý Quyết nghe thấy âm thanh mở tủ ở bên kia, tiếng cậu nhỏ giọng nói chuyện với hàng xóm, sau đó giọng nói ấy phóng đại trong loa, Ứng Doãn Thừa nói với anh:

– Được òi, anh làm việc tiếp đi nhé.

Lý Quyết không nói bây giờ đã kết thúc công việc, mà bảo:

– Em khoan hẵng cúp.

Ứng Doãn Thừa rất nghe lời, nhưng cầm điện thoại cả buổi trời cũng chẳng nghe được Lý Quyết nói gì khác, thấy thời gian gọi đã qua ba mươi giây rồi, cậu bèn hỏi:

– Sao anh không nói gì? Mệt lắm hở?

Lý Quyết nói:

– Không phải, chỉ là thấy hơi nhớ em.

Lý Quyết cúp điện thoại, chợt không muốn quay về bàn tiệc kia. Ứng Doãn Thừa ở đầu bên kia điện thoại và Ứng Doãn Thừa mà mọi người bàn tán hình như không phải cùng một người, anh phải hình dung Ứng Doãn Thừa thế nào với họ đây? Lý Quyết đâm ra nhớ nhung cái căn nhà nhỏ của mình. Ở đó như một vùng đất mới vậy, chỉ có hai người họ cùng chậu cà chua trên bệ cửa sổ và đống coca trong tủ lạnh, ngoài ra chẳng còn gì khác nữa.

Lúc này, trên lối hành lang vắng vẻ, có người cất lời chào với Lý Quyết, anh quay người lại thì thấy là Tô Húc.

Tô Húc giải thích trước:

– Em không có cố tình đâu. Tại em hẹn ăn cơm với mấy người bạn cấp ba ở đây, đến hơi muộn, đúng lúc nhìn thấy anh thôi.

Mẹ Tô Húc đồng ý sang Mỹ với cậu, xử lý xong hết thủ tục rồi, tuần sau sẽ bay, nghĩ đến có lẽ mấy năm sau hiếm có cơ hội quay về nên mấy người bạn cấp ba ở Bắc Kinh đều muốn làm tiệc tiễn cậu.

Cậu vội vã chạy tới, chưa kịp ngồi vào bàn thì đã thấy Lý Quyết đứng ở ngoài nói chuyện điện thoại.

Lý Quyết thì chẳng tò mò gì về nguyên nhân cậu xuất hiện ở đây, vẫn giữ phép lịch sự cơ bản, đáp lại:

– Trùng hợp thật, anh tới Bắc Kinh tham dự hội nghị.

Cả hai đã từng có những ký ức vô cùng vui vẻ ở nơi này, khi đó thật sự còn non trẻ quá, không biết trời cao đất dày, hai chàng trai tài năng đều có chí lớn với thế giới vô hạn ngoài kia, Bắc Kinh chỉ là khởi đầu của họ mà thôi. Bây giờ gặp lại ở đây, tâm thế đã không còn giống như lần trước gặp ở Tây Bắc nữa, Tây Bắc là một cuộc sống của Lý Quyết mà không có Tô Húc hiện diện, còn Bắc Kinh thì lại có quá nhiều nỗi buồn chung.

Chẳng biết nguồn cơn do đâu mà lần đầu tiên Lý Quyết nói câu này:

– Anh có người yêu rồi.

Có lẽ cuộc đời này quá hoang đường, người đầu tiên anh kể về tình yêu mới thế mà lại là người tình cũ.

Tô Húc đi tới một chỗ có phong cảnh đẹp hơn trong đình viện, Lý Quyết cũng nối gót, Tô Húc gật gù bảo:

– Em nghe thấy rồi mà.

Mới nãy cậu đứng ở góc tối thấy Lý Quyết nói chuyện điện thoại, cũng nghe thấy câu cuối cùng mà anh nói.

Nhà hàng này cũng khá cao cấp, xây hẳn một vườn cây nhân tạo cho thực khách thưởng lãm, tới giữa đông rồi mà mặt hồ vẫn không đóng băng.

Hồi Lý Quyết và Tô Húc còn hẹn hò, bọn họ cũng thường đi dạo ven hồ trong trường như thế này vào những buổi tối mùa đông. Khi băng đóng cứng thì hồ nước còn có thể làm sân trượt băng công cộng. Một mùa đông nọ không quá rét, băng không đủ cứng mà Tô Húc cứ đòi trèo qua lan can đứng trên hồ, Lý Quyết không trẻ con đến thế, hô to gọi cậu mau lên bờ, những tán cây ven hồ mọc rậm rạp đan xen với nhau, Lý Quyết không nhìn thấy Tô Húc ở đâu, đột nhiên nghe thấy tiếng la oai oái, Lý Quyết lập tức nhảy xuống.

Sau đó có người ôm rịt lấy anh từ sau lưng, thủ thỉ bên tai anh, hơi lạnh căm căm từ mặt băng xộc lên nên hơi thở của Tô Húc cũng ấm nóng hơn bình thường, cậu nói:

– Gạt anh thôi.

Lý Quyết quay đầu lại, xung quanh không có thiết bị chiếu sáng, không nhìn rõ hết tất cả, chỉ thấy được Tô Húc đang cười, Lý Quyết đẩy nhẹ cậu xuống mặt băng đặng cúi xuống hôn cậu, không biết băng dày hay mỏng nên Lý Quyết chẳng dám hôn mạnh.

Trong lúc hổn hển, Tô Húc nằm trên băng nói với anh:

– Lý Quyết, băng sắp tan rồi.

Tối nay Lý Quyết có uống chút rượu, tinh thần thả lỏng hơn bình thường, hoặc có lẽ là do gặp lại người cũ ở chốn xưa, nên lòng nghĩ gì thì anh nói đó:

– Tô Húc, hồi trước đi dạo ven hồ vào mùa đông, em cứ muốn leo xuống hồ giẫm thử chân, chúng ta đều không biết được liệu lần này băng có vỡ không, mỗi một ngày đều rất vui vẻ, nhưng cũng nơm nớp lo sợ y như đang giẫm trên phiến băng mỏng vậy. Bây giờ em nhìn thấy rồi đó, có một số người, dẫu có là mùa đông thì mặt hồ ở nơi bốn mươi độ vĩ bắc cũng sẽ không đóng băng.

Tô Húc vốn có rất nhiều điều muốn nói. Lý Quyết có người yêu mới cậu chẳng vui vẻ gì cho cam, huống hồ Lý Quyết còn vô tư nhắc lại chuyện quá khứ của hai người. Cậu cũng định khiến Lý Quyết trở nên khó chịu theo, cậu chợt nảy sinh vài vấn đề cay nghiệt với người yêu mới của Lý Quyết, cậu từng chứng kiến khía cạnh khó coi nhất của Lý Quyết, vì thế cũng biết rõ băn khoăn và sợ hãi thầm kín nhất khi Lý Quyết bước vào một mối quan hệ mới.

Nhưng Lý Quyết lại nói:

– Nếu giẫm lên mặt hồ đóng băng thì có khả năng băng sẽ vỡ hoặc không. Còn mặt hồ không đóng băng thì vừa quý giá vừa diễm lệ, nhưng đã giẫm lên rồi thì chỉ có chìm sâu vào nó mà thôi.

Tô Húc không nói gì nữa, cậu đứng bên cạnh Lý Quyết hút hết một điếu thuốc.

Cậu nhớ lại rất nhiều chuyện, năm mười mấy tuổi gặp được thiên tài vật lý, tiết tiếng Anh đầu tiên cậu không tìm được tòa nhà khoa xã hội nên đến muộn, cậu đi tới chỗ trống duy nhất còn sót lại, chàng trai ngồi cạnh cửa sổ thẫn thờ chống cằm nhìn ra hàng cây bên ngoài, cậu khẽ hỏi chỗ bên cạnh có người ngồi chưa, chàng trai ấy quay đầu lại hờ hững lắc đầu.

Tô Húc tan lớp bèn đi tìm bạn cấp ba nghe ngóng thử xem có ai từng nghe tới một người tên Lý Quyết chưa.

Hút hết hơi thuốc cuối cùng, Tô Húc rốt cuộc cũng có cảm giác những chuyện trong dĩ vãng đã kết thúc thật rồi. Nhiều năm trôi qua, bọn họ đã không còn lo lắng bị gọi tên trong giờ luyện nói tiếng Anh, không còn lo kết quả nộp nguyện vọng liệu có khả quan hay không, sự nghiệp của hai người đều đã ổn định, dần dần trở thành những người lớn giỏi giang.

Nhưng cậu và Lý Quyết đã không còn vui vẻ như trước đây nữa rồi.

Cuộc gặp gỡ tối nay thật là tình cờ, nhưng Tô Húc biết đây có lẽ là lần cuối cùng mình gặp Lý Quyết rồi, nói tạm biệt có vẻ không cần thiết lắm, nên cậu chỉ nhắn nhủ:

– Chúc anh may mắn, Lý Quyết.
Chương 22 có nhắc tới một bộ phim hoạt hình không lời là “We can’t live without cosmo” (Chúng ta không thể tồn tại nếu thiếu vũ trụ), nó rất rất hay, rất ý nghĩa, từng đoạt giải Oscar, dễ hiểu lắm, phim 15′ coi xong thẫn thờ nửa tiếng:))) các bạn xem trước rồi hẵng đọc truyện, không xem thì vẫn hiểu thôi nhưng nó ko có dui:)) Link youtube