[ĐAM MỸ] Giới hạn Roche

Chương 27



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sinh nhật Lý Quyết rơi cận Tết âm lịch. Trước giờ anh không có thói quen tổ chức sinh nhật, trong trí nhớ của anh, lần cuối mà anh ăn bánh kem là hồi lớp Sáu. Năm đó trước khi nghỉ Tết anh đã nhận được thông báo đậu thủ khoa đầu vào của một trường cấp hai quốc tế, giành được suất học bổng toàn phần suốt ba năm học (*) trị giá gần mười vạn tệ.

(*) Cấp 2 của TQ bắt đầu từ lớp 7 đến lớp 9, lớp 6 vẫn là tiểu học

Giáo viên chiêu sinh của trường liên tục gọi điện thoại cho Lý Tiến Minh, ông nghe máy lúc đang đi làm, khi đồng nghiệp hỏi tới thì hờ hững trả lời, được họ khen nức nở mới thấy hãnh diện. Tuy rằng đến cuối cùng vì ông nghe đồn xuất thân của học sinh trường đó không giàu thì cũng sang nên quyết định không cho Lý Quyết học trường tư nữa nhưng một tuần sau vào sinh nhật Lý Quyết thì ông vẫn dặn vợ mua cho con trai một chiếc bánh kem sinh nhật.

Cái bánh đó rất rất bình thường, bên ngoài cốt bánh được phủ một lớp kem trắng mịn, điểm xuyết thêm vài bông hoa xanh đỏ xung quanh. Đó là lần cuối cùng Lý Quyết trịnh trọng ước nguyện, thổi nến, ăn bánh kem. Điều ước của anh rất đơn giản, hy vọng có thể đạt được điểm tối đa ở hai môn thi tốt nghiệp tiểu học.

Ứng Doãn Thừa thì lại rất coi trọng sinh nhật. Cậu không định giả vờ ngu ngơ rồi tới lúc đó cho Lý Quyết một bất ngờ, từ tháng này cậu đã bắt đầu thông báo cho Lý Quyết biết cậu đã lên kế hoạch cho chuỗi hoạt động “Tháng sinh nhật”. Vì để chuẩn bị quà cho Lý Quyết mà Ứng Doãn Thừa đã sắm thêm mấy kiện đồ lớn vào trong nhà, gồm có kính viễn vọng đã lắp ráp xong, giá vẽ, màu vẽ, máy ảnh cơ và ống kính tiêu cự dài, khiến Lý Quyết khó mà làm ngơ được.

Buổi tối khi hai người làm ổ trên sô pha xem phim tài liệu về chuyến du hành đến Nam Cực, thỉnh thoảng Ứng Doãn Thừa cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, lát sau lại ghé sang Lý Quyết đưa điện thoại cho anh xem. Trên màn hình điện thoại là khung chat của Ứng Doãn Thừa và Mục Vân, Mục Vân gửi một lần liền mấy tấm ảnh của Ứng Doãn Thừa lúc nhỏ chụp chung với bánh kem sinh nhật.

Ứng Doãn Thừa giải thích:

– Trước khi em đi Anh thì năm nào trong nhà cũng tổ chức sinh nhật cho em, ba không cho em rủ bạn học về vì thấy phô trương quá, nên năm nào em cũng ngồi trước bàn ăn chụp một tấm với bánh kem. Hồi nhỏ em toàn trốn không chịu chụp, thấy con trai con đứa chụp chung với bánh kem trông trẻ con làm sao, bây giờ lật xem lại ảnh cũ mới thấy nó cũng thú vị phết.

Những tấm ảnh này đã được Mục Vân ghép lại theo từng năm, bây giờ Ứng Doãn Thừa đang lướt qua tấm thứ ba là từ chín tuổi tới mười một tuổi, tuổi nhỏ thay đổi không nhiều, nhưng từ tóc tai, trang phục và thần thái thì vẫn nhìn ra được điểm khác biệt.

– Sau này đi du học nước ngoài, trường em tháng nào cũng tổ chức hoạt động chúc mừng sinh nhật tập thể cho những học sinh sinh vào tháng đó, cứ gần tới ngày sinh nhật em là mẹ lại bay sang Anh thăm em, nhưng em kiên quyết không cho mẹ mua bánh kem nên thành thử mấy năm gần đây chẳng còn ảnh nữa. Sau đó lên mười tám tuổi, ba em đồng ý cho tổ chức sinh nhật, nhưng trong buổi tiệc ồn ào náo nhiệt đó em mới nhận ra, khoảnh khắc đón sinh nhật vui vẻ nhất thật ra là lúc cùng ba mẹ ước nguyện rồi thổi nến khi còn nhỏ.

Sau đó Mục Vân lại gửi thêm mấy tấm ảnh, từ sau khi sang Anh thì Ứng Doãn Thừa không đồng ý chuyện mua bánh kem nữa, nhưng Mục Vân vẫn âm thầm chụp lại hình con trai vào ngày sinh nhật, có tấm là bóng lưng đang đi trên đường, có tấm là mặt nghiêng khi cậu đang chọn nước uống trong siêu thị. Ứng Doãn Thừa hào phóng chia sẻ cho Lý Quyết xem, chỉ duy tấm năm mười tám tuổi là lướt qua vội vàng. Lý Quyết biết đó là tấm ảnh chụp chung của Ứng Doãn Thừa và Giang Tư Ánh ở bữa tiệc, Ứng Doãn Thừa không muốn cho anh xem vì sợ anh lại khuyên mình cân nhắc chuyện quay về thích con gái.

Ảnh nào Ứng Doãn Thừa cũng mặc áo sơ mi nên Lý Quyết không biết rõ là mùa nào. Mãi sau này anh mới nhớ ra, anh chưa từng chủ động hỏi về ngày sinh nhật của Ứng Doãn Thừa, vì đã lâu không tổ chức sinh nhật nên dường như anh cũng không có ý thức được việc chúc mừng sinh nhật người khác.

Ảnh lại quay về ăm mười mấy tuổi, Lý Quyết chạm tay lên màn hình điện thoại chực phóng to lên xem nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn nhớ năm mười tuổi trên mặt bên trái của mình có mấy nốt mụn to tướng nên giành lại không cho Lý Quyết hành động. Đúng lúc này Mục Vân gửi lời mời gọi video tới, Ứng Doãn Thừa ngồi thẳng người bấm nút đồng ý.

Lý Quyết vào bếp đun nước, trong lúc chờ nước sôi anh đứng tựa vào quầy bếp nghe thấy Ứng Doãn Thừa kể với mẹ cậu:

– Con đang đi làm mà, làm gì có chuyện nghỉ đông, con biết òi, sớm nhất cũng phải hai mươi chín tết mới về được.

Thật ra với những nhân viên tham gia dự án như Ứng Doãn Thừa thì bên phòng thí nghiệm cho nghỉ rất hào phóng, nhưng vì sinh nhật Lý Quyết là vào hai mươi tám tết.

Trong căn bếp tối không đèn, Lý Quyết nhớ đến Lý Tiến Minh. Nếu ông biết bây giờ anh sắp tổ chức tiệc sinh nhật, nhận quà sinh nhật, ăn bánh kem sinh nhật, chắc sẽ mắng anh một trận nhừ tử, chắc chắn Lý Tiến Minh sẽ cho rằng Lý Quyết không xứng với những hình thức kiểu cách này.

Lý Quyết ý thức được sự tổn thương sâu sắc nhất mà Lý Tiến Minh đem tới cho mình không phải là những lời thóa mạ nặng nề thuở ấu thơ, cũng không phải là những trận đòn roi đau thấu xương thịt, mà điều đáng sợ nhất, khó khôn nguôi nhất chính là vào những lúc anh tiệm cận với hạnh phúc thì anh lại nhớ tới Lý Tiến Minh. Ngay trước giây phút anh trầm luân vào nỗi sung sướng, cái giọng nói văng vẳng từ sâu thẳm trong tim, có lẽ là của ông ta cũng có thể là của bản thân anh, đã vang lên để nhắc nhở anh: “Mày không xứng.”

Trong năm nay, ở nơi Lý Tiến Minh không thể chứng kiến, anh đã thản nhiên trải qua “tháng sinh nhật”, hưởng thụ đặc quyền mà Ứng Doãn Thừa dành cho anh. Mỗi buổi sáng trước khi ngồi vào bàn ăn thì bữa sáng đã được bày sẵn đang chờ đợi anh rồi, cả những tập san anh mãi chưa đặt hàng thì cũng đã được gửi email thông báo đã đặt hàng thành công, còn có cả món quà sinh nhật chính thức chưa được công bố mà tối nào Ứng Doãn Thừa cũng tốn một tiếng đồng hồ bí mật chuẩn bị ở ngoài ban công.

Đã lâu lắm lắm rồi Lý Quyết chưa đón sinh nhật, nên bỗng dưng anh nảy sinh cảm giác cực kỳ cực kỳ cực kỳ chờ mong đến cái ngày đặc biệt trong cuộc sống tầm thường của mình.

Trong viện nghiên cứu gần như đã không còn ai hỏi Lý Quyết chuyện đi Bắc Kinh nữa, hầu như mọi người đều mặc nhận việc này chắc chắn sẽ xảy ra, vì thế chẳng cần phải hỏi người trong cuộc để làm gì nữa. mọi người nghiễm nhiên cho rằng, một ngày nào đó không thấy Lý Quyết xuất hiện trong viện nữa thì tức là anh đã đi tới Bắc Kinh xây nghiệp lớn rồi.

Còn Từ Tấn Dương thân là một trong số ít những người biết rõ nội tình, mỗi khi nhìn thấy hồ sơ xin đi trao đổi của Lý Quyết trong hệ thống là lại buột miệng chửi thề một câu. Hắn không còn ý định gọi Lý Quyết đến văn phòng để trò chuyện nữa, thậm chí hai hôm sau chạm mặt Lý Quyết ở căn tin cũng lờ đi. Hắn cứ dùng dằng mãi đến khi hết hạn duyệt hồ sơ thì cột ý kiến vẫn là “Thông qua”.

Dù nhìn từ góc độ khách quan nào đi nữa thì hắn vẫn không tìm được lí do gì để bác bỏ hồ sơ của Lý Quyết. Mà bây giờ tất cả giai đoạn do hắn phụ trách đều đã trôi qua hết rồi, hắn chẳng thể khuyên được Lý Quyết nữa, cũng không thể đánh rớt hồ sơ của Lý Quyết trong vòng này, mùa hè năm sau Lý Quyết ở Bắc Kinh hay là ở Mỹ đã không còn là chuyện hắn có thể nhúng tay vào nữa rồi.

Bây giờ Từ Tấn Dương an ủi ngược lại bản thân mình, một người giống như Lý Quyết thì dù chọn con đường nào tương lai cũng sẽ không quá đen tối.

Đêm trước sinh nhật Lý Quyết, sau một màn mây mưa kịch liệt, Lý Quyết ôm lấy Ứng Doãn Thừa từ phía sau, dư vị ngọt ngào vẫn còn thoang thoảng, Ứng Doãn Thừa mở miệng hỏi Lý Quyết:

– Anh về nhà đón tết xong thì có muốn tới tìm em không? Em muốn giới thiệu anh với ba mẹ em.

Trong tiềm thức của Ứng Doãn Thừa, cậu cho rằng tết âm lịch thì người Trung Quốc nào cũng sẽ về nhà đón năm mới, Lý Quyết không đính chính lời cậu nhưng cũng không trả lời câu hỏi đó.

Khác với đa số các cặp tình nhân trên thế giới, Lý Quyết chưa bao giờ nghĩ tới việc đi gặp phụ huynh của người yêu mình. Dù có là những tháng ngày ngây thơ nhất khi hẹn hò với Tô Húc thì ý định của anh cũng vẫn là ra nước ngoài học, đợi đến khi tốt nghiệp xong, kiếm được một công việc lương kha khá, mua một căn nhà, đặng mới cân nhắc xem có phải là thời cơ thích hợp để ra mắt với bố mẹ bên kia hay không. Mà sau trận náo loạn ba Tô Húc gây ra thì Lý Quyết đã hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ được mọi người chúc phúc và thừa nhận.

Sau khi anh tốt nghiệp, anh đã chọn tới Tây Bắc không chút ngần ngừ. Không phải là anh không có cơ hội ở Bắc Kinh, đám bạn cùng phòng sau khi biết hướng đi của anh còn cố ý nhắn tin hỏi anh “Tại sao lại khăng khăng muốn đi đến nơi khỉ ho cò gáy đó”. Bởi vì anh cảm thấy an toàn, ở một thành phố có mật độ dân cư thưa thớt, anh có thể yên tâm yêu đương với người mà anh muốn.

Lý Quyết không tiếp lời, nhưng lần này Ứng Doãn Thừa không để yên cho anh làm thinh, cậu xoay người lại dịch xuống một chút, gặm lấy cằm anh.

Cuối cùng Lý Quyết cũng chịu mở miệng:

– Không được cắn.

Ứng Doãn Thừa hỏi:

– Vậy anh có tới không?

Lý Quyết nhớ hồi năm ba đại học chuẩn bị thi TOEFL với Tô Húc, bài đọc và bài nghe đều lấy chủ đề vũ trụ, lúc nào anh cũng làm đúng nhiều hơn Tô Húc, vì thế sang học kỳ sau anh cùng Tô Húc chọn môn tự chọn phổ cập khoa học về vũ trụ. Vì là môn của khoa Lý Quyết nên anh không được tính điểm học phần cho môn này, những nội dung học trên lớp anh đều biết cả, nên khi đi học không nghiêm túc nghe giảng. Có lần ngồi ở vị trí sát hành lang làm bài tập môn khác bị giảng viên tóm được, giờ ra chơi gọi anh tới dạy dỗ anh, khuyên anh phải có lòng kính nể với vũ trụ này: “Chỉ cần em hiểu được vũ trụ này thì những bài tập mà em đang làm đều là chuyện cỏn con cả.”

Khi đó anh đã làm rất nhiều bài nghe TOEFL với Tô Húc, cứ cảm thấy chỉ cần nắm chắc được kết quả tốt thì sẽ có thể cùng nhau đến bờ bên kia đại dương đón một tương lai tươi sáng. Giáo viên dạy nghe TOEFL luôn tỏ ra mình dí dỏm, khi giảng về vũ trụ và trái đất, ông cứ lặp đi lặp lại câu nói này: Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, hai trăm năm mươi vạn năm, đương nhiên hai trăm năm mươi vạn năm là rất ngắn, với vũ trụ mà nói chẳng qua chỉ là “in the blink of an eye”.

Đa số các cặp tình nhân đều muốn ở bên nhau suốt đời suốt kiếp, thậm chí còn hứa hẹn sang kiếp sau, nhưng Lý Quyết thì chỉ muốn nắm bắt một cái “chớp mắt” này thôi.

Nhưng buổi tối hôm nay đã qua bao nhiêu cái “chớp mắt” rồi, lần này Lý Quyết nói:

– Tới, anh sẽ tới gặp em.

Ứng Doãn Thừa nhận được đáp án mình mong muốn thì mới dùng cái hôn chạm lên cằm thay thế cho những dấu răng, rồi nói:

– Tối mai anh phải về sớm đấy nhé.

Khi Ứng Doãn Thừa nhận được điện thoại của Ứng Tu Nghiêm thì cậu vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm, buổi chiều có tiệc chia tay Đồ Nhã Hân, cô đang trình bày bài phát biểu chia tay, nói đến câu “Trên đời không có bữa tiệc nào không tàn”.

Thật ra rất hiếm khi Ứng Tu Nghiêm chủ động gọi cho con trai vì thế khi Ứng Doãn Thừa nhìn thấy hiển thị trên màn hình đã thấy có điềm xấu rồi. Cậu ra khỏi phòng họp, nhốt hết âm thanh tưng bừng náo nhiệt bên trong, giọng nói trầm đục bất thường của Ứng Tu Nghiêm hoàn toàn không ăn nhập gì với khung cảnh vừa nãy.

Lần đầu tiên Ứng Doãn Thừa nghe thấy giọng ba mình chất chứa sự hoảng loạn và thất thố, Ứng Tu Nghiêm dùng lời lẽ giản lược nhất để thông báo với Ứng Doãn Thừa: Ông nội qua đời rồi, gia đình đã đặt vé máy bay chuyến sớm nhất cho con về nhà, xe đón con ra sân bay đang đợi ở trước cổng phòng thí nghiệm.

Ứng Doãn Thừa chỉ đáp một câu “Vâng ạ” vì bây giờ cậu không nghĩ ra mình có thể nói gì khác, chỉ cảm thấy cuộc gọi này hư ảo quá. Cậu quay vào phòng họp xin nghỉ với Trương Phàm, đương nhiên Trương Phàm không vặn hỏi “chuyện gấp của gia đình” là gì, chỉ dặn dò cậu đi đường cẩn thận. Ứng Doãn Thừa vội vàng kiểm tra giấy tờ tùy thân, khi bước ra cổng thì quả nhiên đã có xe đang đợi cậu rồi.

Quãng đường ra sân bay vốn dĩ kéo dài bốn mươi phút nay chỉ mất hai mươi phút mà thôi, suốt đoạn đường Ứng Doãn Thừa liên tục nhận điện thoại của người nhà, Ứng Nhất Nhất nức nở trong điện thoại, cậu sợ Ứng Nhất Nhất kể không được rõ ràng nên gọi cho anh họ hỏi tình hình.

Ứng Tông Khoát đi rất đột ngột nhưng cũng rất bình thản, cả nhà không hề có chuẩn bị gì trước sự ra đi của ông.

Ông cụ mới mừng đại thọ tám mươi tuổi vào năm ngoái, năm nào cũng kiểm tra sức khỏe định kỳ, bác sĩ gia đình cũng hỏi thăm hàng ngày, các chỉ số kiểm tra đều rất bình thường. Ông cụ thường lấy kinh nghiệm dẫn quân đánh giặc hồi trẻ ra để nói chuyện, trách móc lớp trẻ như Ứng Doãn Thừa suốt ngày ngồi máy tính không chịu tập thể dục, về già dễ bệnh tật, không như ông, bảy mươi tuổi còn leo được núi Hoa Sơn. Còn theo lời tường thuật của anh họ thì hôm nay Ứng Tông Khoát ăn trưa xong rồi ngủ trưa theo thường lệ, mà bình thường chỉ ngủ ba mươi phút thôi, đến giờ bà nội lên phòng ngủ gọi xem sao ông chưa dậy, nhưng gọi mãi không tỉnh.

Xe cấp cứu đến rất nhanh chóng, nhân viên y tế chỉ làm kiểm tra đơn giản đã xác nhận tình trạng tử vong.

Chỉ cần Ứng Tu Nghiêm muốn thì ông có thể nhúng tay vào rất nhiều chuyện. Khi Ứng Doãn Thừa đến sân bay thì chuyến bay đã gần đến giờ cất cánh, nhưng cửa lên máy bay cũng không ngăn cản Ứng Doãn Thừa lên máy bay được. Nhân viên mặt đất dẫn cậu đi theo lối khách VIP, tiễn cậu đến tận chỗ ngồi thương gia.

Từ khi Ứng Doãn Thừa nhận được điện thoại của Ứng Tu Nghiêm thì cậu không có chút cảm xúc dư thừa nào, bao nhiêu cảm xúc trôi đi hết sạch, chỉ có thể xác là liên tục hành động, hệt như cậu chỉ là một người bàng quan. Sau khi máy bay bay bằng thì tiếp viên đến nhắc nhở cậu chỉnh điện thoại sang chế độ máy bay, rồi hỏi cậu có cần dùng đồ ăn thức uống gì không.

Ứng Doãn Thừa gọi một ly nước lạnh, nuốt hết hớp đầu tiên, cậu ấn tay lên lồng ngực thở phù một hơi, tiếng thở rất lớn, tiếp viên đứng một bên cứ sợ cậu bị làm sao. Cậu dừng lại một lát rồi uống cạn hết ly nước, lại tiếp tục thở hồng hộc, mãi sau mới hoàn hồn lại được, cậu phất tay với cô tiếp viên ý bảo mình không sao.

Đầu óc Ứng Doãn Thừa rất tỉnh táo, mặt như bị cái gì kéo căng ra vậy, không thể biểu hiện cảm xúc dư thừa nào cả, vô số những mảnh ghép kí ức ùa về đan xen vào nhau khiến cậu thở không nổi.

Lần cuối gặp ông nội là lúc nào? Là buổi tối trước khi quay lại Tây Bắc, cả nhà cậu đến nhà ông nội ăn cơm, ông nội phấn khích lắm, cổ vũ cậu phải cống hiến cho nước nhà. Ăn cơm xong, hiếm khi ông mở kinh kịch, tác phẩm được mở là “Tô Vũ chăn dê”, ông ngâm theo “Mệnh ta đã định tận trung cho thiên hạ, há phải sợ chôn vùi những ngày cuối đời nơi đất Bắc”.

Ứng Doãn Thừa biết ông nội rất kỳ vọng ở mình, cũng rất dung túng cho mình. Ứng Tông Khoát rất nghiêm khắc với tất cả mọi người, dù Ứng Nhất Nhất hay nhõng nhẽo thì trước mặt ông cũng không dám hỗn xược, nhưng chỉ có Ứng Doãn Thừa là được ông thiên vị. Đến cả chuyện cậu lùi việc học ở Mỹ thì ông cũng là người đầu tiên ủng hộ. Thế hệ của cậu có ba thằng con trai, anh họ thì làm bộ đội, em trai của Ứng Nhất Nhất mới nhận được offer học tài chính, còn cậu thì nghiên cứu cái ngành thiên văn chẳng theo lề thói gì, nhưng ông nội vẫn rất vui, khen cậu tài giỏi nhất, tương lai làm nhà khoa học, làm khoa học dễ phát triển đất nước hơn vũ lực và kinh tế.

Hồi nhỏ có lần nghỉ hè ở nhà ông nội, buổi tối được ngủ cùng ông, trẻ con nào biết khái niệm “qua đời” là gì, chỉ nghĩ có một ngày ông nội không còn nữa, mà “không còn nữa” là hoàn toàn biến mất, không nhìn thấy cũng không chạm vào được, ngay lập tức Ứng Doãn Thừa cảm thấy vừa sợ hãi vừa đau lòng, nên bật khóc trong tiếng ngáy khò khè của ông. Nhưng giây phút này, khi ông thật sự đã không còn nữa rồi thì Ứng Doãn Thừa lại không thể chảy nước mắt.

Cậu chỉ cảm thấy khó thở mà thôi, thể xác cậu dường như đã kiệt sức, như vừa chạy marathon xong vậy, muốn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng vừa nhắm mắt lại là không cách nào bình tĩnh. Cậu đành phải nhìn ngắm bầu trời tươi đẹp những phút cuối cùng trước khi mặt trời ngày đông lặn mất. Trong những đám mây bềnh bồng, cậu nhìn thấy bóng của chiếc máy bay nằm gọn giữa một vòng tròn cầu vồng nho nhỏ.

Mới đầu cậu tưởng đó là ảo giác, nhưng trí não cậu nhanh chóng nhảy ra từ “bóng ma Brocken”, sau đó cậu nhớ tới Lý Quyết, là Lý Quyết từng nói với cậu, nếu ngồi trên máy bay nhìn thấy cầu vồng và bóng ngược của máy bay thì đó chính là kỳ tích Brocken.

(*) Bóng ngược của máy bay: mình lấy hình của một bạn trong siêu thoại

215551918_3694603800639557_4217582374565166548_n

Lúc này Ứng Doãn Thừa mới nhớ ra trước khi lên máy bay cậu vẫn chưa kịp liên lạc với Lý Quyết, hoặc là nói cậu không có dư chút sức lực nào để nhớ đến Lý Quyết. Bây giờ mà nhớ thì đã muộn rồi, cậu nhớ tới Lý Quyết, hôm nay là sinh nhật anh, rồi nghĩ tới hoạt động sinh nhật mình đã lên kế hoạch suốt một tháng nay. Tiệm bánh kem chắc đã gọi cho cậu nhắc cậu tới lấy bánh rồi, nhưng cậu không xuất hiện, không biết nhân viên sẽ xử lý nó như thế nào, trang trí trên bánh kem là cậu tự thiết kế, cô nhân viên hỏi cậu vẽ mặt trời phải không, cậu nghiêm túc chỉnh lại cô đó là “sao lùn đỏ”. Nếu như lát nữa hạ cánh gọi cho Lý Quyết thì câu đầu tiên cậu nên nói là gì đây, “Sinh nhật vui vẻ” hay là “Ông nội em qua đời rồi”, hay là nói “Em nhìn thấy bóng ma Brocken mà anh nói rồi”?

Ứng Doãn Thừa nhớ ra cậu định tết này sẽ giới thiệu Lý Quyết cho người nhà mình, tuy tối hôm đó cậu nhận ra được Lý Quyết hơi trốn tránh nhưng cậu không định đợi tới thời cơ nào tốt hơn nữa, vì thời cơ là do con người tạo ra. Cậu đoán chắc ông nội sẽ rất thích Lý Quyết, ở thời bình mà còn có công việc có thể cống hiến tuổi trẻ cho nước nhà không nhiều nữa, Lý Quyết đang làm một trong số những công việc đó. Nếu như ông nội biết Lý Quyết là bạn trai cậu thì ông có tức giận không nhỉ?

Nhưng hiện giờ cậu không cách nào tìm đáp án được nữa, ông nội sẽ không bao giờ biết cậu đã yêu một người đồng tính.

Bầu trời ngoài cửa sổ đã tối om, lần đầu tiên Ứng Doãn Thừa vừa mong được hạ cánh cũng vừa sợ hạ cánh.

Đúng sáu giờ Lý Quyết về đến nhà, phòng khách không mở đèn, anh tưởng là do Ứng Doãn Thừa cố ý sắp xếp. Khi anh gọi tên Ứng Doãn Thừa, giọng còn chất chứa nét cười và sự bất đắc dĩ. Nhưng đến khi anh mở lên từng ngọn đèn trong ngôi nhà này thì vẫn không nhận được câu trả lời, anh mới tin là Ứng Doãn Thừa thật sự không ở đây.

Đến tận bảy giờ Lý Quyết vẫn không thấy Ứng Doãn Thừa về, điện thoại thì không liên lạc được, sự hụt hẫng dần biến thành lo lắng. Anh đã thử gọi, nhắn tin, dùng công cụ chat, email, tất cả những cách có thể liên lạc với Ứng Doãn Thừa. Mấy lần anh rất muốn bấm số của Trương Phàm nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nhịn. Anh còn nghĩ tới Ứng Nhất Nhất nhưng đáng tiếc lúc gặp mặt lại không giữ cách liên lạc với cô.

Anh và Ứng Doãn Thừa chia sẻ mọi thứ cho nhau biết nhưng lại không có một lí do chính đáng nào để nghe ngóng tin tức đối phương từ người thứ ba.

Cuối cùng Lý Quyết thậm chí còn mở tivi chuyển sang kênh thời sự địa phương, phát thanh viên đang đưa tin về giá rau ngày càng tăng trong mùa lạnh như những ngày bình thường, không hề có sự kiện ngoài ý muốn gì xảy ra.

Lý Quyết ra ban công mà Ứng Doãn Thừa đã độc chiếm suốt một tháng nay, dạo này Ứng Doãn Thừa không cho phép anh đến gần ban công, lúc này anh mới nhìn thấy bố cục mới ở ngoài này, cái kính viễn vọng lúc trước do bị thiếu mất một ống kính mà chưa lắp xong bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành rồi, trên cái giá ba chân phía sau có lắp một cái máy ảnh ống kính tiêu cự dài.

Đây chỉ là một phần trong món quà sinh nhật mà thôi. Trong thẻ nhớ là những hình ảnh vũ trụ mà Ứng Doãn Thừa mượn sự trợ giúp của kính viễn vọng mới có thể chụp được, có vệt sao (*), có biển sao, cũng có cả hành tinh, thứ cậu chụp nhiều nhất là mặt trăng. Nếu như thêm cả hôm nay thì là tròn ba mươi ngày. Ứng Doãn Thừa vốn định đặt tên cho bộ ảnh này là “Vũ trụ của Lý Quyết”.

(*) vệt sao:

star-trails_1798

Trên giá vẽ bên cạnh phủ một lớp vải dày, đó là nhân vật chính trong đống quà sinh nhật này. Lý Quyết tự dưng giở tính trẻ con, anh đan hai tay lại như đang ước nguyện sinh nhật, lẩm nhẩm trước giá vẽ “Mong Ứng Doãn Thừa mau nhấc máy”.

Sau đó anh gỡ tấm vải dày kia ra, trên bảng vẽ là một bức tranh vẫn chưa hoàn thành công đoạn cuối cùng, Lý Quyết nhìn một cái là nhận ra ngay, đây là ảnh tưởng tượng về sao lùn đỏ.

TRAPPIST-1, mùa hè năm ấy anh nhận sự phó thác của Từ Tấn Dương, ra bừa một đề tài cho cậu sinh viên nghỉ hè Ứng Doãn Thừa: Một ngôi sao lùn đỏ băng giá cách trái đất gần bốn mươi năm ánh sáng.

(*) Sao lùn đỏ: là một sao khá nhỏ và có nhiệt độ thấp, trong dãy chính, hay cuối kiểu quang phổ K hay M. Chúng chiếm đại đa số trong các sao và có khối lượng chưa tới một nửa khối lượng Mặt Trời

259px-reddwarfnasa