[ĐAM MỸ] Giới hạn Roche

Chương 29



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm tổ chức lễ tang ban đầu Ứng Doãn Thừa bảo Lý Quyết tham gia nghi thức nhưng lần này Lý Quyết không đồng ý.

Tối hôm trước ở khách sạn Lý Quyết xem tin tức địa phương cũng vô tình nghe được đoạn tin vắn về việc Ứng Tông Khoát từ trần, thậm chí là sớm hơn chút nữa, trên bàn cơm nhà của Ứng Doãn Thừa, mọi người cũng thảo luận ngày mai nên sắp xếp khách khứa như thế này, Lý Quyết không nhạy cảm với chính trị nhưng cũng có thể nghe thấy vài cái tên quen thuộc.

Bất luận có phải vì thân phận của ông Ứng hay không thì với tư cách là đàn anh trong công việc của Ứng Doãn Thừa thì việc Lý Quyết tham dự nghi thức tang lễ là đi quá giới hạn. Cuối cùng hai người nhường nhau một bước, Ứng Doãn Thừa tìm một phòng nghỉ cho Lý Quyết ở tòa nhà phụ trong nhà tang lễ.

Mười giờ lễ bắt đầu, chín giờ hơn Ứng Doãn Thừa mượn cớ đi rửa mặt để lấy lại tinh thần. Mấy ngày nay cậu nghỉ ngơi không đủ nên người trong nhà đều không hoài nghi gì cả.

Lý Quyết tới nơi rất sớm, anh không tiện xuống lầu tìm Ứng Doãn Thừa, đành phải đợi Ứng Doãn Thừa tới đây. Cửa vừa mở ra, cả hai người đều mặc âu phục đen, thú thật Ứng Doãn Thừa thấy chưa quen cho lắm, trong ấn tượng của cậu chưa bao giờ có hình ảnh Lý Quyết mặc trang phục trang trọng như vậy.

Đến một nơi như thế này, dường như Ứng Doãn Thừa cảm thấy tất cả vẫn quá mông lung, cậu nói với Lý Quyết:

– Mới nãy em gặp được ông nội rồi, chẳng khác gì bình thường ông ngủ trưa cả, bọn họ đánh mặt ông trắng bệch cả ra, nếu ông biết được chắc sẽ giận lắm.

Lý Quyết yên lặng lắng nghe.

Hai người đều đứng bên cửa sổ tầng ba, có thể nhìn rõ cảnh tượng ở ngoài cổng nhà tang lễ. Khách viếng lục tục ghé thăm, máy quay của đài truyền hình cũng đã lắp trên giá đỡ, Ứng Tu Nghiêm cùng bà nội đích thân ra cổng đón khách, Lý Quyết nhận ra bộ sườn xám màu đen là cái lần trước Ứng Doãn Thừa đi lấy ở tiệm.

– Hồi cấp ba em cũng tham gia lớp Triết học, tuần nào cũng đến chỗ tutor thảo luận, nghiên cứu về sự sống và cái chết hết một học kỳ, khi đó tưởng rằng bản thân đã nhìn thấu sự đời rồi, nhưng khi chuyện đó thật sự xảy đến xung quanh em thì em vẫn không chịu xuể. Anh có tin sau khi chết con người vẫn có một thế giới khác không?

Phần lớn thời gian cuộc sống đi tới đâu hay tới đó của Lý Quyết đều hiến dâng cho khoa học, anh tin tưởng vào vật chất, công lý và sự tính toán. Theo lý thì anh nên nói không tin, dạy bảo cho Ứng Doãn Thừa nên trân trọng hiện tại, đừng ký thác vào một thế giới hư vô. Nhưng anh nhớ ra mình cũng từng quỳ trên đệm cói tâm sự và ước nguyện với Phật tổ, nên anh chỉ có thể nói:

– Anh không biết, mỗi năm thế giới đều đầu tư rất nhiều nhân lực và tiền của để khám phá sinh khối loài (*) ngoài trái đất, mà đến nay vẫn chưa có đáp án. Bây giờ em hỏi anh trên địa cầu liệu có tồn tại một thế giới khác không, anh thật sự không biết.

(*) sinh khối loài: là các cá thể sinh vật sống trong một hệ sinh thái nhất định hoặc một khu vực nhất định.

Có lẽ Ứng Doãn Thừa hiểu, hoặc có lẽ là không, cậu nói:

– Lúc em mới sang Anh, khi đó đã bắt đầu có một chút kiến thức về tôn giáo, nghỉ đông về nước người trong nhà nói em tin vào chúa Giê-su, ông nội giận lắm, vì ông là người theo chủ nghĩa duy vật. Vì chuyện này mà ba mẹ mắng em một trận, họ nghĩ rằng việc gửi em đi du học quá sớm là một sai lầm. Sau này em lên năm nhất đại học, bà nội em làm phẫu thuật thay khớp háng, trước khi phẫu thuật ông nội nằng nặc đòi đi thắp hương.

Lý Quyết quay đầu lại nhìn vào mắt Ứng Doãn Thừa, bảo:

– Nếu bây giờ em buồn thì cứ khóc ra đi. Nhưng anh có thể đảm bảo với em rằng, tất cả những chuyện này rồi sẽ qua đi thôi.

Ứng Nhất Nhất được cử đi gọi Ứng Doãn Thừa về. Thấy Giang Tư Ánh cùng ba mẹ cô tới đây, Mục Vân nhớ ra con trai đi rửa mặt mười lăm phút rồi vẫn chưa thấy về. Ứng Nhất Nhất tìm nhân viên lễ tang hỏi mới biết Ứng Doãn Thừa đang ở đâu, cô mở hé cửa phòng nghỉ, trong tầm mắt cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của Ứng Doãn Thừa, còn Lý Quyết đang bị Ứng Doãn Thừa ôm rịt lấy thì lặng lẽ ra dấu tay bảo cô im lặng.

Ứng Nhất Nhất cũng giật cả mình, cô vội vàng khép cửa lại nhưng không rời đi, cô cũng không biết tại sao mình lại trốn ở góc hành lang làm gì, tim đập nhanh đến là đáng sợ. Ứng Nhất Nhất nhớ lại cảnh tượng ban nãy, đột nhiên nhận ra hình như Ứng Doãn Thừa đang khóc.

Mười phút sau cửa lại mở ra lần nữa, cô nhìn thấy Ứng Doãn Thừa bước ra ngoài.

Ứng Nhất Nhất không đi theo Ứng Doãn Thừa, đợi tiếng bước chân của anh trai mình dần biến mất ở cầu thang thì cô mới tiến vào phòng.

Có vẻ Lý Quyết cũng không bất ngờ khi thấy cô đến. Cô thấy Lý Quyết cũng mặc âu phục đen, chưa nghĩ gì đã hỏi:

– Ủa? Sao anh của em không bảo anh xuống lầu cùng? Nghi thức sắp bắt đầu rồi.

Lý Quyết không những không trách câu hỏi đường đột của cô mà còn kiên nhẫn giải thích:

– Anh tham dự không thích hợp lắm đâu.

Ứng Nhất Nhất hối hận đến nỗi muốn nhai nát lưỡi mình.

Lúc Lý Quyết quay người rót nước cho Ứng Nhất Nhất thì cô nhác thấy vết nhăn sau eo áo vest, cô nhanh chóng hiểu ra tội này là do ban nãy Ứng Doãn Thừa ôm chặt quá đây mà.

Ánh mắt cô liên tục dõi theo Lý Quyết. Trong dàn khách viếng hôm nay cũng có khá nhiều chàng trai ưu tú, tướng tá bảnh bao cộng thêm trang phục và phụ kiện tinh tế, ai cũng đều nổi bật. Có dàn “châu báu” ở phía trước, nhưng giờ Ứng Nhất Nhất nhìn thấy Lý Quyết cũng chẳng hề kém cạnh chút nào.

Dường như Lý Quyết là một sự tồn tại bất biến và bao dung, tâm trạng hoảng loạn lúc nãy bây giờ cũng dần dần nguôi ngoai khi đứng trước mặt Lý Quyết.

Mục Vân bảo Ứng Nhất Nhất đi tìm Ứng Doãn Thừa là muốn Ứng Doãn Thừa nói chuyện với Giang Tư Ánh. Ứng Nhất Nhất biết mình không có tư cách gì để giận Mục Vân, nhưng thân là người duy nhất biết rõ nội tình, trong lòng cô vẫn đâm ra khó chịu.

Người xứng nhất với Ứng Doãn Thừa cũng là người bây giờ Ứng Doãn Thừa cần nhất, lại không có tư cách đứng bên cạnh cậu.

Đầu óc Ứng Nhất Nhất rất nhạy bén, cô hiểu lần này Lý Quyết tới đây, bất kể là tham gia bữa ăn cùng với gia đình họ Ứng hay là ở trong căn phòng nghỉ này, dù ngoài sáng hay trong tối thì cũng đều có một cảm giác không thể hòa nhập được, Ứng Doãn Thừa là người trong cuộc chưa chắc đã nhận ra, cô không ngại giúp bọn họ truyền đạt tâm ý:

– Mấy ngày nay anh trai em chẳng khóc được lần nào, anh tới đây anh ấy mới vỡ òa được đấy.

Lý Quyết cũng ngờ được. Ứng Doãn Thừa là công chúa hạt đậu chảy máu mũi trên sa mạc, cũng là người có thể đội vương miện. Lý Quyết từng thấy cậu ngồi thẳng thớm trong xe ra hiệu cho tài xế đến tiệm may, cũng từng thấy cậu ung dung bàn bạc về những sắp xếp của lễ tang với người nhà trong bữa cơm tối.

Bản thân Ứng Nhất Nhất cũng không biết vì sao, tâm trạng khi cô nhìn thấy Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa ở nơi này lại hoàn toàn khác biệt với lần gặp nhau ở Tây Bắc. có lẽ mấy ngày nay trời âm u quá, cô không còn tìm thấy sự dịu dàng và vô tư của ánh mặt trời ngoài cửa sổ nữa. Bữa đó Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa đều mặc trang phục nhạt màu, khi hai người trò chuyện cũng luôn tươi cười, lúc trước Ứng Nhất Nhất không biết ánh nắng mùa thu lại có thể rạng rỡ đến vậy. Cô nghĩ tới Ứng Tu Nghiêm và Mục Vân dưới lầu, nghĩ tới những kỳ vọng mà mọi người gửi gắm cho Ứng Doãn Thừa, nghĩ tới Giang Tư Ánh và những cô gái môn đăng hộ đối với Ứng Doãn Thừa. Ứng Nhất Nhất cũng muốn thở dài một hơi, cô hy vọng Ứng Doãn Thừa mau chóng cùng Lý Quyết quay về viện nghiên cứu và phòng thí nghiệm.

Tây Bắc giống như một cái đĩa petri (*), ngăn cách mọi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, chỉ cần cung cấp nước, không khí và chất dinh dưỡng thì Lý Quyết và Ứng Doãn Thừa không cần phải lo lắng về ngày mai.

(*) đĩa petri:

4aj-9170401

Ứng Nhất Nhất cũng không tiện ở lại lâu. Trước khi tạm biệt Lý Quyết, bỗng dưng cô nói với anh:

– Em cũng biết mọi chuyện rất khó khăn, nhưng hai anh nhất định phải cố gắng nhé.

Lý Quyết nghe hiểu, bèn gật đầu:

– Anh sẽ cố gắng.

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại mình anh. Lý Quyết muốn hút thuốc nhưng nơi này không hợp để làm chuyện đó, rồi anh mở cửa sổ ra, nơi này không có những cơn gió rét căm căm như Tây Bắc, không thể thổi hết những tâm sự của anh bay đi.

Khoảng mười lăm phút sau trong nhà tang lễ vang lên tiếng nhạc đưa đám, Lý Quyết xoay người trịnh trọng khom người xuống về hướng đó.

Lễ tang có long trọng đến mấy thì đến cuối cùng cũng hóa thành một nắm đất mà thôi.

Lần cuối Lý Quyết tham gia đám tang của người thân là vào năm lớp Bốn bà nội anh qua đời. Tất cả trải nghiệm và am hiểu của anh về tình thân và tình thương đều kết thúc vào giây phút bà nội mất. Tiết Thanh Minh đi quét mộ vào giỗ đầu của bà, khi quỳ xuống anh sơ sẩy quỳ phải tàn nhang vẫn chưa cháy hết. Dù đã cách một lớp quần bò nhưng vẫn cảm nhận rõ cơn đau, nhưng anh vẫn không cựa quậy gì, nhắm tịt mắt kể lể hết những lời muốn nói với bà mới chịu đứng dậy.

Khi đó anh cũng không biết phải xử lý vết bỏng như thế nào, quét mộ xong Lý Tiến Minh và Chu Tịnh bận cãi nhau với chú út về chuyện chia căn nhà cũ mà mẹ để lại. Một mình anh về nhà, chỉ biết bị thương thì phải dùng povidine để sát trùng, sau này đầu gối bị hằn sẹo, nhưng mười mấy năm qua cũng đã nhạt đi nhiều rồi.

Anh không hề gạt Ứng Doãn Thừa, sớm muộn gì nỗi đau cũng sẽ nhòa bớt, con người rồi cũng sẽ dùng cách thức nào đó để gượng dậy khỏi nỗi đau và quay về cuộc sống bình thường.

Sau khi nghi thức kết thúc, Ứng Doãn Thừa và gia đình vẫn còn lo chuyện hậu sự. Tới được địa vị như Ứng Tông Khoát thì sinh lão bệnh tử không còn là chuyện đơn giản nữa, cả đám tang cũng là một dạng xã giao. Khi cậu định gọi điện thoại cho Lý Quyết thì anh đã gọi trước rồi, Lý Quyết nói với cậu:

– Anh đã đặt chuyến bay buổi chiều về nhà rồi, bây giờ phải đến sân bay ngay.

Ứng Doãn Thừa hiểu lầm thành Lý Quyết muốn về nhà đón tết với bố mẹ:

– Sao vội thế? Mấy hôm nay lộn xộn quá, em quên mất bây giờ là kỳ nghỉ. Anh tới đây thế này có làm lỡ chuyện nhà của anh không? Cô chú không giận chứ?

– Ứng Doãn Thừa – Lý Quyết gọi tên cậu – Em đừng lo cho anh. Nhớ phải chăm sóc cho bản thân đấy.

Hai người cùng làm thinh, cuối cùng Ứng Doãn Thừa mở lời trước:

– Chắc hai tuần nữa là em có thể về Tây Bắc rồi, bên phòng thí nghiệm vẫn còn chuyện cần em xử lý nốt, anh ở nhà đợi em nhé.

Cậu không cách nào ra tiễn Lý Quyết ra sân bay được. Từ nhỏ cậu đã nhận được ân huệ từ xuất thân của gia đình, cũng biết rõ vào những trường hợp như thế này cậu phải trở thành đại diện của nhà họ Ứng. Mới nãy trên bàn cơm còn có mấy cô chú đùa ghép đôi cậu và Giang Tư Ánh, dù trong lòng cậu không vui đến cỡ nào thì ngoài mặt cũng phải nhịn.

Sự ra đi của Ứng Tông Khoát đã làm đảo lộn rất nhiều kế hoạch của cậu. Cậu vốn định bắt đầu trù tính xem nên giới thiệu Lý Quyết với gia đình như thế nào, nên dùng thân phận là bạn trai hay là đàn anh. Nhưng vì đám tang này mà ngày nào cậu cũng phải sắm vai cháu đích tôn của nhà họ Ứng để giao tiếp với người ngoài, cậu nhận thức được mình thiếu tự do hơn những gì bản thân tưởng tượng.

Nhưng giọng của Lý Quyết thì lại rất thoải mái, không hề có gì buồn phiền hay khó chịu:

– Được, anh ở nhà đợi em.

Sau đó Lý Quyết cúp điện thoại.

Tài xế không phải cố ý nghe lén, nhưng vì lúc lên xe Lý Quyết không nói rõ địa điểm, chỉ bảo anh ta lái quanh nội thành, bây giờ có lòng nên hỏi:

– Anh gì ơi, anh muốn ra sân bay phải không?

Lý Quyết lắc đầu, thật ra anh vẫn chưa mua vé, nhưng ở thành phố xa lạ này hình như cũng chẳng có chỗ nào để đi, anh đành nói với cậu tài xế:

– Ra sân bay đi, anh chọn tuyến đường nào xa nhất ấy.

Người tài xế nghe được khẩu âm của anh không phải người địa phương, thật ra tài xế cũng không phải người địa phương, nhưng vì mưu sinh ở đây lâu nên cũng có cảm giác thuộc về, trên đường đi, anh ta nhiệt tình giới thiệu cho Lý Quyết những phong cảnh vừa lướt ngang qua:

– Mùa hè anh mà tới đây sẽ thấy hàng quán bày đầy vỉa hè, khách nước ngoài thích sự thoải mái ở đây lắm.

Lý Quyết quay đầu nhìn ra cửa sổ, đường phố mùa đông tiêu điều ảm đạm, anh không tưởng tượng ra được khung cảnh nhộn nhịp như thế nào.

Mùa hè đã chấm dứt một cách triệt để rồi, mà nơi đây cũng cách sa mạc Tây Bắc cả nghìn dặm đường.

Lý Quyết hy vọng thuyết tương đối thật sự có thể được chứng minh, trong hàng nghìn hàng vạn không gian song song, anh chỉ muốn chiếm hữu Ứng Doãn Thừa của một mùa hè đó thôi là được rồi, còn Ứng Doãn Thừa ở thế giới bên ngoài, anh sẽ tuyệt đối không làm phiền.

(*) thuyết tương đối: miêu tả cấu trúc của không gian và thời gian trong một thực thể thống nhất là không thời gian cũng như giải thích bản chất của lực hấp dẫn là do sự uốn cong của không thời gian bởi vật chất và năng lượng.